Đệ Nhất Sủng

Chương 472: Tôi chỉ cắn vợ, cắn con cái!




Khi Cố Cơ Uyển trở lại phòng của Mộ Tu Kiệt, Mộ Tu Kiệt vẫn đang nằm trên giường bệnh mà không có bất kỳ phản ứng nào.
“Bác sĩ đã đến đây chưa?” Cố Cơ Uyển hỏi.
Lâm Duệ gật gật đầu: "Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của cậu chủ rất khó giải thích về mặt y học.”
"Tuy nhiên, cô Cơ Uyến, bác sĩ cũng nói rằng, nếu cho cậu chủ đủ lòng tin, để khiến anh ấy nguyện ý tỉnh lại thì anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
"Đủ niềm tin?" Cố Cơ Uyển ngôi bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Mộ Tu Kiệt.
"Ít nhất, cô phải làm cho anh ấy cảm thấy rằng sau khi tỉnh dậy sẽ có một tương lai tươi sáng”
Một tương lai tươi sáng... Anh ấy là cậu chủ Mộ, muốn gì có đó, một tương lai như vậy chẳng lẽ, còn chưa đủ tốt đẹp sao?
Cố Cơ Uyển cụp mắt xuống nhìn đôi lông mày nhíu vào nhau của Mộ Tu Kiệt khi đang hôn mê.
Có lẽ, cô hiểu ý của Lâm Duệ nhưng hứa hẹn thì cô không dám.
"Cô Cơ Uyển, không phải tôi muốn ép cô, chỉ mong cô hãy suy nghĩ sáng suốt, quá khứ có quan trọng không, hay tương lai đáng để mong đợi hơn?”
Lâm Duệ rời đi, để lại khoảng trống cho hai người họ.
Sau khi không có người thứ ba trong phòng, Cổ Cơ Uyển mới buông lỏng mình, nắm lấy lòng bàn tay của Mộ Tu Kiệt, hốc mắt đã ươn ướt.
Thực ra, quá khứ hay tương lai quan trọng hơn hoàn toàn không cần phải do dự.
"Nhưng em..." Cô cụp mắt xuống, nhìn vào lòng bàn tay mà mình đang cầm.
"Em là một người bị dư luận ép tới thở không nổi còn anh là cậu chủ nhà họ Mộ, là hy vọng của cả nhà họ Mộ."
Cô cắn chặt môi, cảm thấy khó chịu, thậm chí giọng nói còn có chút nghẹn ngào.
"Tu Kiệt, em đã hiểu được tâm ý của anh nhưng em thật sự không thể ở bên cạnh anh, thân phận mợ chủ nhà họ Mộ quá cao quý, quá khứ của cô sẽ bị đào bới triệt để.
"Mợ chủ nhà họ Mộ, từng bỏ thuốc anh họ mình, ý đồ làm ra những chuyện trái với luân lý, một người như vậy sẽ mang lại bao nhiêu tổn hại cho danh tiếng của nhà họ Mộ, đúng không?"
Ngón tay của Mộ Tu Kiệt động đậy, Cố Cơ Uyển sửng sốt, cúi đầu gắt gao theo dõi hắn đích thủ nhìn chằm chằm tay anh.
"Tu Kiệt, anh có thể nghe thấy em nói chuyện có phải hay không?"
Ngón tay của Mộ Tu Kiệt lại cử động, và anh thực sự có thể nghe thấy tiếng cô!
Cố Cơ Uyển kích động, lập tức nắm chặt lòng bàn tay anh: "Tu Kiệt, anh tỉnh rồi đúng không?”
Nhưng lần này, anh không phản ứng gì cả.
Cố Cơ Uyển vẫn ôm lấy lòng bàn tay to lớn của anh, thầy thuốc nói, bác sĩ nói phải nói chuyện với anh để anh có ý chí sống.
Ban đầu, Cố Cơ Uyến cảm thấy rằng vấn đề chưa đến mức nghiêm trọng.
Nhưng anh vẫn không tỉnh lại, từ lúc bắt đầu lo lắng, đến giờ, cô vẫn luôn rất lo lắng và hoảng sợ.
Chỉ cần anh tỉnh lại, mọi chuyện đều tốt đẹp!
"Tu Kiệt, em thật sự không phải cố ý muốn trốn tránh anh, nhưng em đã rất bối rối và không biết mình có nên tha thứ cho anh không."
Ngón tay anh lại khẽ nhúc nhích, Cố Cơ Uyển cảm thấy chua xót, và chắc chắn, cô đang để tâm đến những thứ này.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Mộ, thế nhưng hà cớ gì cứ quan tâm đến cô gái bại hoại thanh danh như cô chứ?
"Em thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?”
Vốn dĩ đối với anh mà nói, là vì muốn khơi dậy ý chí sống sót của anh.
Nhưng, cô ấy thực sự không biết phải làm gì, cô ấy thực sự... Không muốn lừa dối anh.
Cõ Cơ Uyển dựa vào cánh tay anh, nhắm mắt lại, có nước mắt rơi nhưng cô không bao giờ để chúng lăn xuống.
Khóc là hành vi của kẻ yếu, nhưng tại sao, dù biết rằng khóc là vô ích nhưng nước mắt vẫn xuất hiện.
Mộ Tu Kiệt mở mắt ra, nhìn mái tóc dài mượt mà của cô.
Không biết bao lâu sau anh mới mở miệng nhẹ nhàng nói: "Em không biết phải làm sao? Vậy thì, giao bản thân cho anh, anh sẽ bảo em phải làm gì, được không?”
Cố Cơ Uyển giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay lúc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống.
"Bác sĩ!" Cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa: "Bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi, anh ấy.. "
"Anh tỉnh dậy lâu rồi." Mộ Tu Kiệt từ trên giường ngồi dậy.
Cố Cơ Uyển cuống quít chạy đến dìu anh, nhưng không ngờ, sức của anh còn mạnh hơn cả cô.
Cô hơi không dám tin: "Anh..."
"Ừ; anh tỉnh dậy lâu rồi, xin lỗi." Anh không muốn nói dối cô, nhưng sợ sau khi anh “tỉnh lại”, cô nghĩ anh không sao nên sẽ rời đi ngay.
Sau khi Cố Cơ Uyến bình tĩnh lại được hai giây, sắc mặt cô đột nhiên trầm xuống: "Anh gạt em!"
Cô đứng dậy muốn rời đi, nhưng Mộ Tu Kiệt đã ôm cô từ phía sau.
"Thật có lỗi, anh không cố ý muốn gạt em, anh chỉ... Lo lắng em sẽ không đoái hoài gì tới em.”
"Buông tay."
Cố Cơ Uyển muốn giãy dụa, nhưng Mộ Tu Kiệt cau mày: "Cơ Uyển, đầu anh hơi đau.”
"Anh còn muốn gạt em!" Cố Cơ Uyển quay đầu lại trừng mắt với anh, nổi giận: "Mộ Tu Kiệt, rốt cuộc anh..."
Động tác cau mày của anh khiến lời nói của cô như nuốt ngược vào trong bụng.
Người đàn ông này khiến phụ nữ tủi thân quá dễ dàng.
Không muốn thấy nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm chế được mà nhìn.
Vừa thấy, tim liên thắt lại, hận không thể dắn lòng!
Mộ Tu Kiệt thật sự rất đau đầu, nhưng anh không muốn dùng cách giả vờ lưu manh này để nhận được sự thương hại của cô.
Anh nắm chặt tay Cố Cơ Uyển: "Hãy giao bản thân cho anh, anh sẽ lo liệu mọi chuyện."
Anh không lo được đâu.” Anh không biết áp lực của dư luận lớn đến mức nào
Dù có thể mua hết các đài báo và trấn áp dư luận thì sau khi cô về làm vợ, sau khi thành mợ chủ nhà họ Mộ thì chuyện này vẫn sẽ bị nhắc đi nhắc lại.
Hai đứa con của cô đã được hoài thai trong lúc xảy ra chuyện đó, ít nhất, trong mắt những người khác là chính khoảng thời gian này.
Rồi những tin đồn đó sẽ đi theo suốt cuộc đời lũ trẻ, đế rôi sau này lũ trẻ cũng sẽ bị tổn thương.
"Nếu, anh không còn là cậu chủ nhà họ Mộ, nếu, anh chỉ là một người bình thường thì sao?”
Mộ Tu Kiệt ôm chặt cô, một khắc cũng không muốn buông ra.
"Cơ Uyển, anh thật sự cấp không cho em cảm giác an toàn sao? Chẳng lẽ là vì những gì anh từng làm trước đây đã làm em tổn thương quá đậm sâu?"
"Nếu là như vậy, thì anh từ bỏ hết tất cả, quyết tâm này liệu có khiến em an tâm."
"Tại sao anh lại... Từ bỏ mọi thứ? ”
"Anh sẽ giao lại vị trí tổng giám đốc cho Bác Văn, anh sẽ rời khỏi Bắc Lăng, tìm một nơi ở cùng em, và sống mai danh ẩn tích suốt đời."
Mộ Tu Kiệt tuyệt đối không nói đùa, với sự hiểu biết của Cố Cơ Uyến về anh, cô biết rằng những gì anh nói vào lúc này là nghiêm túc.
Chính vì biết vậy nên cô mới càng hoảng hơn.
"Em không muốn!"
Cô dùng sức muốn đẩy anh ra.
Nhưng Mộ Tu Kiệt vẫn siết chặt vòng tay, nói cái gì cũng không buông tay.
"Em đã không muốn đối mặt, thì anh sẽ cùng em chạy trốn, mặc kệ chân trời góc biển, chạy trốn tới đâu cũng được.”
"Mộ Tu Kiệt, anh điên rồi!" Cậu chủ nhà họ Mô, tổng giám đốc Mộ thị thân phận tôn quý như vậy! Anh thật điên rồ khi nói rằng mình có thể từ bỏ tất cả những điều này.
"Không, Mộ Tu Kiệt của hai năm trước quả thật điên rồi, chính là bởi vì điên rồi, mới có thể làm ra chuyện tổn thương em, nhưng hiện tại, anh rất tỉnh táo."
Bởi vì tỉnh táo, nên anh hiểu những gì mình muốn.
"Cơ Uyển, cả đời này của anh không có nhiều thứ muốn theo đuổi, trước kia anh không hiểu chuyện, luôn tự xem mình là trung tâm, muốn toàn bộ thế giới đều thân phục dưới chân mình."
"Nhưng giờ đây, anh hoàn toàn tỉnh táo, anh chỉ muốn có một mái ấm, một mái ấm thực sự thuộc về mình.”
Anh chưa bao giờ nói điều này, bởi vì anh không biết cách diễn đạt.
Bây giờ, ở trước mặt cô, anh thực sự rất căng thẳng.
Lần đầu tiên nói, cũng sợ chính lời nói của mình sẽ khiến cô không vui.
Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn anh ôm lấy tay mình, mười ngón tay rõ ràng vẫn còn đang khẽ run.
Muốn cậu chủ Mộ ăn nói khép nép, cầu xin sự tha thứ của một người khó thế nào chứ?
"Cơ Uyển, đừng bỏ anh, anh thực sự không muốn gì cả, anh chỉ muốn vợ và các con của mình thôi."
"Chúng ta không quay về nữa, chúng ta mai danh ẩn tích, chúng ta hãy sống cuộc đời nhỏ bé của chính mình, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.