Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12467: Sinh nhật vui vẻ - Hoàn




Mục viện trưởng nhìn Nguyên trưởng lão một cách bình thản, sau đó nói: “Nghe nói Dương Huyên này có Thánh thể vô địch, nhưng sau đó lại nghe nói hắn đã trở thành một tên vô dụng. Nhưng hôm nay, thực lực của hắn đáng sợ như thế, việc này có ý nghĩa thế nào? Chứng tỏ là nắm đỏ hắn chỉ đang nhún nhường, hơn nữa, thực lực của hắn như thế, khó đảm bảo phía sau có đại lão tuyệt thế dạy dỗ hay không. Đối với thiên tài thế này, sao học viện Chúng Thần chúng ta có thể quá tuyệt tình được? Trần Thanh và sư phụ của hắn ngu xuẩn, sẵn lòng làm tay sai cho người khác, rơi vào kết cục thế này, chẳng lẽ ngươi cũng muốn thế à?”
Sắc mặt Nguyên trưởng lão hơi khó coi.
Mục viện trưởng nói tiếp: “Hoang tộc đúng là không đắc tội nổi, nhưng chúng ta đắc tội nổi thiếu niên này sao? Ngươi dám đảm bảo người đứng sau thiếu niên này yếu hơn Hoang tộc không?
Nguyên trưởng lão nhìn Dương Huyên đang vô cùng bình tĩnh phía xa, im lặng không nói.
Mẹ kiếp!
Tên chết tiệt này nói giết người là giết, nếu nói sau lưng không có ai, ông ta cũng không tin.
Hơn nữa, sau khi giết người đến bây giờ, hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, quá bình tĩnh, không hề có vẻ sợ hãi!
Điều này không phải vì hắn lợi hại thì cũng vì sau lưng hắn có người lợi hại!
Mục viện trưởng nhìn Dương Huyên phía xa, sau đó nói: “Chúng ta cho hắn một ơn tình, nhưng cũng không cần đắc tội với Hoang tộc. Nếu Hoang tộc thắng, thì chúng ta cũng không mất gì, nhưng nếu hắn thắng, ơn tình của chúng ta sẽ nhận được đền đáp to lớn”.
Nghe thấy lời của Mục viện trưởng, Nguyên trưởng lão thầm thở dài, không thể không nói, đạo hạnh của ông ta vẫn còn thấp quá.
Trước đó sở dĩ ông ta vội vàng muốn nhằm vào Dương Huyên như thế là vì muốn lấy lòng Hoang tộc, nhưng ông ta lại quên mất một điều, đó là Dương Huyên.
Người này có đơn giản không?
Bây giờ tỉnh táo lại, thiếu niên này cực kỳ không đơn giản.
Nếu ông ta vì lấy lòng Hoang tộc mà đấy Dương Huyên vào chỗ chết, lỡ như người đứng sau hắn còn lợi hại hơn cả Hoang tộc, thì chẳng phải ông ta sẽ toi đời sao?
Hơn nữa, lấy lòng Hoang tốc cũng chẳng có lợi ích gì, nhưng một khi gặp chuyện xấu còn có thể sẽ chết.
Nghĩ thế, trên khuôn mặt già nua của Nguyên trưởng lão lập tức có mồ hôi lạnh chảy xuống, xem ra sau này ông ta phải đọc sách nhiều hơn, nếu không, đầu óc cũng ngày càng lú lẫn rồi.
Mục viện trưởng chậm rãi đi tới trước mặt Dương Huyên, thấy ngón cái tay trái của Dương Huyên vẫn đang đặt lên chuôi kiếm, lão khẽ cười, sau đó nói: “Ngươi giết Trần Thanh và sư phụ của hắn cũng không phải lỗi do ngươi, ta sẽ không vì thế mà xử phạt ngươi. Nhưng ta phải cho ngươi biết, sở dĩ Trần Thanh gây chuyện với ngươi là vì Hoang tộc, Thế tử Hoang Mân của Hoang tộc đang ở trong thành, hắn ta sẽ tiếp tục gây chuyện với ngươi”.
Dương Huyên gật đầu: “Ta hiểu”.
Mục viện trưởng nhìn Dương Huyên: “Hiện tại ngươi có hai sự lựa chọn, thứ nhất, tiếp tục ở lại trong học viện, nhưng ta không thể đảm bảo rằng ngươi có thể bình yên vô sự, vì Hoang tộc rất mạnh. Thứ hai, ta sắp xếp cho ngươi và Hoang Mân một trận đấu sinh tử, hai bên chiến đấu công bằng, sống hay chết đều do bản thân quyết định. Đương nhiên vẫn còn sự lựa chọn thứ ba, đó là rời khỏi học viện, trốn đi nơi khác. Nhưng nếu ngươi trốn, chắc chắn Hoang tộc sẽ giận cá chém thớt lên Dương tộc”.
Dương Huyên ngẫm nghĩ, sau đó cất lời: “Cách thứ hai”.
Mục viện trưởng như đã đoán trước, vì thế cũng không quá bất ngờ, ông ta lập tức gật đầu: “Được thôi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi”.
Dứt lời, lão nhìn Dương Huyên, sau đó nói: “Có tự tin không?”
Dương Huyên đáp: “Phải thử mới biết được”.
Mục viện trưởng gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp…”
“Không cần sắp xếp”.
Lúc này, phía chân trời có một giọng nói vang lên, sau đó, một người đàn ông bay tới.
Người đó chính là Hoang Mân.
Thấy Hoang Mân, Mục viện trưởng lập tức sa sầm mặt, lão không ngờ Hoang Mân này lại xông vào một cách hiên ngang như thế, rõ ràng là không coi học viện Chúng Thần ra gì.
Hoang Mân không thèm quan tâm đến Mục viện trưởng, hắn ta nhìn về phía Dương Huyên, cười khinh thường: “Vốn cứ tưởng Trần Thanh có thể xử lý ngươi, nhưng bây giờ xem ra là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.
Mục viện trưởng ở bên cạnh cất giọng nói nặng nề: “Hoang Mân thiếu gia, chuyện này…”
Hoang Mân quay đầu nhìn về phía Mục viện trưởng: “Nếu học viện Chúng Thần muốn bảo vệ hắn, thì bắt đầu từ bây giờ, học viện chính là kẻ thù của nhà họ Hoang ta, không chết không thôi”.
Nghe thấy lời của Hoang Mân, sắc mặt Mục viện trưởng lập tức trở nên vô cùng khó coi, đồng thời trong lòng cũng có lửa giận dâng lên. Lão vốn muốn giảng hoà một chút, nhưng câu nói này của Hoang Mân đã chặn lại đường lui của mọi người rồi.
Lão còn có thể nói gì nữa?
Không còn gì để nói cả.
Mục viện trưởng hừ lạnh, lùi sang một bên.
Hoang Mân không quan tâm đến lửa giận của Mục viện trưởng, hắn ta quay đầu nhìn về phía Dương Huyên: “Hôm nay ta muốn ngươi phải chết, không ai bảo vệ được ngươi đâu”.
“Vậy sao?”
Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên, sau đó, thời không bên cạnh Dương Huyên đột nhiên nứt ra, một cô gái váy trắng chậm rãi bước ra.
Diệp Thanh Nhi!
Thấy Diệp Thanh Nhi, nét mặt Dương Huyên lập tức cứng đờ, hắn không ngờ Diệp Thanh Nhi lại xuất hiện.
Thấy Diệp Thanh Nhi, Hoang Mân thoáng sửng sốt, sau đó vui mừng nói: “Thanh Nhi cô nương…”
Diệp Thanh Nhi cau mày: “Thanh Nhi là để cho ngươi gọi à?”
Dứt lời, nàng ấy vung tay tát một cái.
“Chát!”
Thân thể Hoang Mân lập tức vỡ tan, biến thành một đống máu thịt bắn tung toé.
Mọi người: “…”
Dương Huyên: “…”
Bị đánh thành một đống thịt nát, Hoang Mân sững sờ mất một lúc, sau đó sắc mặt trở nên dữ tợn: “Cô có biết cô đang làm gì không? Sau lưng ta là Hoang tộc đấy…”
Diệp Thanh Nhi nhìn chằm chằm Hoang Mân: “Hoang tộc? Chỉ hướng đi?”
Hoang Mân chỉ lên trời, giận dữ nói: “Hoang giới, cô…”
Diệp Thanh Nhi đột nhiên kéo theo Dương Huyên cùng biến mất, khi xuất hiện một lần nữa, hai người đã ở trong một vùng tinh không.
Phía xa chính là Hoang giới!
Dương Huyên hơi ngơ ngác, mà lúc này, Diệp Thanh Nhi vung tay áo, một thanh kiếm biến thành kiếm quang hoả diễm bay đi.
Oanh!
Toàn bộ Hoang giới lập tức bốc cháy, tựa như pháo hoa sáng chói trong vũ trụ mờ mịt này, rực rỡ chói mắt.
Cả người Dương Huyên đều tê dại.
Một vũ trụ cứ thế… biến mất rồi?
Lúc này, Diệp Thanh Nhi đột nhiên nắm tay Dương Huyên, dịu dàng nói: “Sinh nhật vui vẻ… Ta vừa bắn pháo hoa cho huynh xem đấy, thích không!”
Dương Huyên: “???”
Hết truyện
Mời các bạn đọc phần tiếp nối của Diệp Huyên là Diệp Quân nhé:
Hậu duệ Kiếm thần - Diệp Quân (full)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.