Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12451: Phế tài tuyệt thế




Khâu Ngôn viết tên Dương Huyên vào hai bản hôn thư rồi lại đi tới trước mặt Dương Huyên, lấy một chiếc kim ra đâm vào ngón tay cái của Dương Huyên, ấn vào hôn thư.
Thấy Dương Huyên bị đâm kim vào tay mà không khóc, trong mắt Khâu Ngôn chợt loé lên vẻ kinh ngạc, lòng thầm cảm thán không hổ là thiên tuyển chi tử.
Rất nhanh hai bản hôn thư đã làm xong, Dương Vân Sơn đưa một bản cho Khâu Ngôn, Khâu Ngôn nhận lấy, đặt một chiếc nhẫn chứa đồ lên bàn: “Dương tộc trưởng, trong nhẫn chứa đồ có vài trăm viên đan dược, hàng chục nghìn linh thạch, còn có một số công pháp tu luyện thượng đẳng và võ kỹ, những thứ này đều giữ lại cho Dương Huyên công tử, ngoài ra mỗi năm Diệp tộc ta sẽ phái cường giả đến Dương tộc dạy Dương Huyên công tử tu luyện”.
Nghe vậy, Dương Vân Sơn mừng rỡ, tuy Dương Huyên là Thiên Đạo Chi Thể, nhưng Dương tộc không có tài nguyên để cung cấp cho hắn, mà hiện tại ý của Diệp tộc là sẽ phụ trách toàn bộ tài nguyên tu luyện cho Dương Huyên, điều này thực sự là chuyện cực kỳ tốt đối với Dương tộc.
Diệp tộc không chỉ chịu trách nhiệm cung cấp tài nguyên tu luyện cho Dương Huyên mà mỗi năm còn cố định cho hắn hàng chục nghìn linh thạch thượng phẩm, đồng thời bảo vệ Dương tộc.
Điều này khiến Dương Vân Sơn ngây ngất!
Sau khi Khâu Ngôn trưởng lão đi, chuyện Dương tộc và Diệp tộc liên hôn nhanh chóng truyền khắp Nam Châu, nhất thời có người ghen tỵ, có người hâm mộ, đương nhiên ghen tỵ vẫn nhiều hơn.
Một người đắc đạo, cả nhà cùng lên trời!
Mặc dù có rất nhiều người ghen tỵ nhưng không ai dám thể hiện ra, dù sao Dương tộc hiện giờ đã có Diệp tộc bảo vệ.
Cứ như vậy, năm năm trôi qua rất nhanh.
Lúc đầu Dương tộc kỳ vọng và hy vọng rất lớn vào Dương Huyên, nhưng biểu hiện của Dương Huyên lại bắt đầu khiến cả Dương tộc hoang mang.
Bởi vì năm tuổi rồi mà Dương Huyên vẫn chưa biết nói!
Đương nhiên lúc này Dương tộc vẫn phải ổn định, dù sao quý nhân cũng nói chậm.
Nhưng chẳng bao lâu, Dương tộc lại không ổn định được nữa.
Bởi vì Dương Huyên mười tuổi vẫn chưa biết nói, không chỉ như vậy, thiên tuyển chi tử này còn không biết tu luyện!
Mỗi lần cường giả của Diệp tộc tới dạy Dương Huyên, hắn chỉ im lặng lắng nghe chứ không tu luyện, cũng không lên tiếng, làm cho cường giả của Diệp tộc tức giận suýt thì chửi tục.
Bây giờ Dương tộc đã hoàn toàn hoảng loạn rồi.
Không chỉ Dương tộc hoảng mà Diệp tộc cũng hơi hoảng.
Dù sao Dương Huyên cũng là người họ chọn, sau khi liên hôn hai họ đã tổ chức tiệc lớn, thông báo cho toàn bộ Cổ giới. Có thể nói cả Cổ giới này đều đã biết Dương Huyên là con rể của Diệp tộc, nếu Dương Huyên là kẻ ngốc thì chẳng phải Diệp tộc sẽ trở thành trò cười cho cả Cổ giới hay sao?
Do dó, Diệp tộc bắt đầu mời các đại phu tới Dương tộc khám chữa cho Dương Huyên.
Nhưng kết quả khiến họ rất khó tiếp nhận, bởi vì thân thể Dương Huyên rất bình thường, không có bất kỳ vấn đề gì và hắn chính là Vô Địch Thánh Thể.
Nhưng hắn không tu luyện, cũng không nói gì.
Sau hai năm điều trị, Dương Huyên vẫn không tu luyện, cũng không mở miệng nói lời nào.
Vì vậy Diệp tộc bắt đầu bỏ cuộc.
Một năm sau cũng là khi Dương Huyên mười ba tuổi, Diệp tộc bắt đầu ngừng cung cấp tài nguyên tu luyện cho Dương tộc.
Mà cũng chính từ năm này, thiếu niên vốn nên là thiên tài tuyệt thế của Dương tộc đã trở thành phế tài tuyệt thế!
Phế tài tuyệt thế!
Dương tộc bắt đầu từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm!
Đặc biệt là những người hâm mộ và ghen tỵ với họ ban đầu, bây giờ ai nấy đều mừng như điên, một thiên tài tuyệt thế mà lại thành phế tài tuyệt thế… Đúng là thú vị.
Thời đại nào cũng vậy, kẻ bỏ đá xuống giếng không bao giờ ít. Thích xem thường và chế nhạo người khác cũng không ít. Nhưng lúc này vẫn chưa có ai dám nhắm đến nhà họ Dương, vì nhà họ Dương vẫn còn hôn ước với nhà họ Diệp.
Nhiều người vẫn còn đang dè chừng điều này.
Chớp mắt, Dương Huyên đã mười sáu tuổi.
Năm nay cũng là năm Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi thành thân.
Mà tất cả mọi người đều đang theo dõi Diệp tộc, xem họ sẽ làm gì.
Huỷ hôn!
Câu chuyện máu chó trong truyền thuyết này có đến với Dương tộc không?
Mà nếu Diệp tộc huỷ hôn thì Dương tộc sẽ hoàn toàn tan nát.

Trong Dương phủ, ở một khoảng sân nào đó, một thiếu niên đang đứng trước mọt gốc cây, thiếu niên mặc trường bào màu mây, mắt sáng như sao, mũi thẳng dọc dừa, dáng người thẳng tắp, ngoại hình cũng khá đẹp.
Thiếu niên này chính là Dương Huyên.
Dương Huyên thẫn thờ nhìn chiếc cây trước mặt, im lặng không nói.
Mà hạ nhân xung quanh đã quen với Dương Huyên như vậy nên cũng không thấy gì lạ.
Chuyện vị thiếu gia này thích làm nhất ngoài đọc sách thì là ngẩn người, hoặc là cầm kiếm gỗ múa lung tung, miệng lảm nhảm: “Ta là vô địch, ngươi cứ tự nhiên…”
Nói tóm lại, bây giờ mọi người trong Dương phủ đều đã coi vị thiếu gia này là một kẻ ngốc.
Đúng lúc này, Dương Huyên đang đứng trước cây bỗng nhíu mày, trong đầu lại hiện lên hình ảnh một cô gái váy trắng.
Từ khi sinh ra cô gái váy trắng này đã luôn xuất hiện trong đầu hắn, hắn không biết nàng ấy là ai, chỉ cảm thấy là người rất quan trọng với hắn.
Ngoài ra trong đầu hắn thi thoảng sẽ lướt qua những khoảng ký ức rời rạc, rất hỗn loạn, không hoàn chỉnh.
Hắn biết hắn có thể là một người khác.
Hắn là ai?
Câu hỏi này đã đi theo hắn suốt mười sáu năm!
Không có câu trả lời!
Như nghĩ tới điều gì, hắn xòe tay phải ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
Trên thân kiếm có hai chữ: Thanh Huyên.
Ngoài ra, hắn không biết gì về nguồn gốc khác của thanh kiếm.
Ngay từ đầu thanh kiếm này đã đi theo hắn, hắn cũng thử giao tiếp với nó, nhưng không có phản hồi.
Mà thanh kiếm này khá sắc, chặt củi không bao giờ cần chặt tới lần thứ hai.
Ngoài ra, không có gì đặc biệt nữa.
Đáng nói chính là thỉnh thoảng thanh kiếm này sẽ đột nhiên biến mất, cũng không biết đi nơi nào, nhưng một lúc sau lại quay trở lại, trên thân còn dính máu, giống như là đã giết người…
Rất lạ.
Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp từ từ đi tới, bà đi tới trước mặt Dương Huyên, nhìn thiếu niên đang nhíu chặt lông mày, trong mắt bà hiện lên vẻ đau lòng, bà kéo lấy tay thiếu niên: “Huyên Nhi, lại đau đầu à con?”
Dương Huyên khẽ gật đầu, những năm nay, chỉ cần những hình ảnh bí ẩn đó xuất hiện trong đầu là hắn lại đau đầu dữ dội.
Người phụ nữ xinh đẹp nói: “Ta đi mời đại phu…”
Nói ròi bà quay người định đi, nhưng bị Dương Huyên kéo lại, hắn khẽ lắc đầu: “Một lúc nữa sẽ ổn thôi”.
Người phụ nữ xinh đẹp nắm chặt tay Dương Huyên, vừa đau lòng vừa bất lực.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trong lòng Dương Huyên hơi phức tạp, những năm qua từ sau khi hắn bị Diệp tộc ruồng bỏ, thái độ của người trong tộc với hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu, dù sao bây giờ hắn đã không còn giá trị gì với Dương tộc nữa, một người không có giá trị đương nhiên sẽ không được người khác chú ý và kính trọng.
Hắn rất thản nhiên trước vấn đề này.
Chỉ có người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này là khác, từ đầu tới giờ bà chưa từng rời xa hắn.
Hơn nữa hắn cũng biết bà rất lo lắng cho hắn, thường xuyên đến điện Chúng Thần âm thầm cầu nguyện cho hắn.
Những năm này, người phụ nữ xinh đẹp này đã già đi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Dương Huyên thầm thở dài.
Lúc này hắn cảm thấy mình phải thay đổi.
Không thể cứ sống trong đờ đẫn thế này nữa!
Cho dù quá khứ có thế này thì phải sống tốt hiện tại mới được.
Nghĩ thế, Dương Huyên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt: “Con muốn đến Diệp tộc”.
Bà hơi giật mình, sau đó hỏi: “Đến Diệp tộc?”
Dương Huyên gật đầu: “Dựa theo hôn ước thì một tháng nữa là ngày thành hôn của con với Diệp Thanh Nhi cô nương của Diệp tộc, mà bây giờ thành thân đã là chuyện không thể nữa rồi. Vì vậy con muốn chủ động từ hôn, tự bảo vệ mình”.
Diệp tộc không đưa ra đề nghị huỷ hôn, cũng không chèn ép Dương tộc, nhưng hắn biết nếu hắn không thức thời thì điều duy nhất chờ đợi hắn chính là cái chết.
Nhiều khi mình không vẻ vang, người khác sẽ giúp mình vẻ vang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.