Đế Hậu Thần Bí Thu Phục Ma Vương Hoàng Thượng

Chương 10: Nợ kiếp trước duyên kiếp này




Kiếp trước...không phải nói là ba kiếp trước, Lăng Kỳ Hàn chỉ là một tiểu tiên nho nhỏ - Liên Hoa Tiên Tử Hàn Lăng nhưng ngược lại với nàng, Hoàng Liên Hạo lại là thượng tiên Chiến Thần Bất Bại Hạo Vân Thần Quân.
Tưởng như hai người địa vị khác biệt không thể có duyên gặp mặt nhưng...trên đời ai hay được chữ ngờ!?
Tu tiên từ một đoá bạch liên trong Liên Trì. Chữ duyên quả thật không ai ngờ được, nàng chính nhờ hắn mà đắc đạo thành tiên, cũng may thay được hắn thu làm đồ đệ. Liên Trì cảnh cũng như tên xung quanh khói trắng lượn lờ, quanh năm hoa nở, hồng liên và bạch liên xen kẽ đua nhau khai hoa tất cả tạo lên quan cảnh hữu tình.
Một năm sau, xung quanh liên trì xuất hiện bóng dáng bạch y nữ tử cùng hắc y nam tử. Bạch y phấp phới, tư dung tuyệt thế phảng phất xuất trần. Dung nhan tú lệ như 1 đoá hoa mong manh, thanh tú tuyệt luân, một vẻ đẹp vô song.
Lông mày cong cong, mũi cao xinh xắn, đôi môi đỏ thắm, hàm răng như ngọc, khoé miệng duyên dáng khẽ nhếch lên, toát lên vài phần ngây thơ, vài phần như lạc lõng, cười mà như không phải cười, ấm áp hơn ánh mặt trời, dịu dàng hơn nước, thuần khiết hơn băng tuyết, thơm hơn hương hoa ...
Nàng đứng sau nam tử hắc y. Vạt áo trắng bay bay theo gió, giống như lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.
Hắc y nam tử khuôn mặt anh tuấn, phong hoa tuyệt đại, hơn nữa trên người hắn còn tỏa ra hơi thở cực kỳ thanh cao chen lấn là sự lạnh lùng khó tả.
“Ngươi sau này sẽ sống như thế nào!?” Hắc y nam tử lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía bạch y nữ tử bên cạnh.
Nữ tử khẽ nhăn mi, lặng yên một hồi mới lên tiếng. “Hàn Lăng không biết, chắc sẽ sống tiếp trong liên trì hoặc xuống nhân gian ngao du.”
Vâng! Đây không ai khác chính là Hàn Lăng cùng Hạo Vân. Nghe nàng muốn xuống nhân gian ngắm cảnh con người, không biết làm sao lòng y khẽ nhói, thật không muốn nàng đi.
“Ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ, tiếp tục tu luyện tăng thêm tu vi.” Hạo Vân vội nói.
Hàn Lăng đôi mắt toả sáng, thật đúng ý nàng nha! “... ân..” nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Việc Chiến thần tướng quân thu đệ tử làm tiên giới xôn xao, chúng tiên bất ngờ nhưng không ai dám nói một câu nào.
Nàng và hắn như hình với bóng, thăm quan tiên giới, dạo chơi nhân gian. Một bạch y một hắc y hài hoà đến khó tả, nam tử lạnh lùng tuấn mỹ vô trù, nữ tử thanh thoát, xinh đẹp tuyệt luân thật đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
“Sư phụ, Hàn Nhi chỉ mong mãi mãi ở bên sư phụ, không bao giờ rời xa.”
“Hàn Nhi vi sư chỉ mong con sẽ mãi luôn vui vui vẻ vẻ là được rồi.”
--- ------ ---------
“Sư phụ... ta chưa bao giờ coi huynh là sư phụ, lưới tình mắc phải ta cũng không hối hận. Hỏi người động tình là sai sao!? Thiên đình giờ đây đâu còn luật lệ này.” Hắn phát hiện ra bí mật lâu nay của nàng, nàng phẫn hận nói với hắn tất cả...tất cả những lời nói dấu kín trong lòng.
“Ta với ngươi là sư đồ.” Hắn bất đắc dĩ nói với nàng, nàng yêu hắn, hắn biết, nhưng Thiên đế cũng đã biết, hắn liệu có bảo vệ được nàng không.
“Người đâu mang Liên Hoa Tiên tử đến Lăng Tiêu Điện cho...Thiên Đế xử trí.” Nói xong xoay người nhìn về phía Ngân Hà không liếc Hàn Lăng dù chỉ một lần. Chính vì vậy mà y không nhìn thấy trong mắt nàng xẹt qua tia thất vọng. Đúng! Là thất vọng, chính nàng đã làm cho thiên đế biết tâm nàng, che dấu tình cảm, nhìn người mình yêu từ xa xem họ có hạnh phúc không, như vậy sao!? Nàng làm không được! Nếu như Hạo Vân có thể vì nàng chống lại mọi người nàng tình nguyện sánh bước bên chàng. Nhưng nếu chàng đồng ý giao nàng ra cho Thiên đế, như vậy nàng tình nguyện bóp chết tình cảm này từ trong trứng nước. Đau một lần còn hơn cứ chịu đựng để rồi vết thương ngày ngày âm ỷ đau. Ai nói là thần tiên sẽ không rơi lệ, nhưng khi hắn xoay người đi, lệ nàng tràn mi...
Yêu sao!? Hảo đau nha!!
Chàng quay đầu đi
Không nhìn thấy thiếp nước mắt lăn dài trên má...
Tình lệ này cũng đã chấm dứt tất cả...
Là tình cảm của thiếp...
Cũng là quan hệ đôi ta...
Hàn - Hạo từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt...
Mãi mãi là người dưng.
Y quay đầu hướng thiên hà nhìn đến, ánh sao soi toả mọi ngóc ngách lấp la lấp lánh. Nàng chính là ánh sao soi rõ lòng hắn, nhưng giờ hắn phải giao nàng cho Thiên đế, đau lòng sao!! Không đau là giả, vậy y phải làm như thế nào.
“Sư phụ. Thiên hà thật đẹp nha! Người thật giống như những vì sao kia, rất đẹp, rất toả sáng, nhưng...cũng rất xa vời nga!” Nữ tử bạch y tinh nghịch nói với nam tử bên cạnh.
Nam tử nhẹ điểm mũi nữ tử, cưng chiều nói: “Hàn Nhi chỉ cần đi gọi tên ta, vi sư sẽ bất chấp tất cả đến bên ngươi.”
Là vậy, không có nàng sẽ không còn hắn, nụ cười của nàng, từng cái nhăn mi, từng cử chỉ, từng hành động của nàng, không biết từ bao giờ đã khắc sâu trong lòng hắn, trong trái tim băng giá này, nó đập là vì nàng. Bây giờ hắn có thể nhận định một điều rằng... Hắn yêu nàng.
Thông suốt mọi thứ, nhìn thấu lòng mình, hắn bây giờ phải làm một điều.... mang nàng về bên hắn. Nhưng y không hề biết rằng.... mọi thứ giờ đã quá muộn, lòng nàng đã chết từ lúc y ra quyết định sai lầm đó, không thể cứu vãn được nữa...
Trên Lăng Tiêu Điện, khói trắng bao phủ, cả điện trạm khắc tinh sảo, uy nghi tráng lệ. Trong thiên điện, chúng tiên xếp thành hai hàng, ở giữa là Hàn Lăng đang quỳ.
“ Liên Hoa Tiên Tử, ngươi có tình cảm với chính sư phụ mình, đó là loạn luân. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất đi vào hoang mang, thứ hai bị huỷ tu vi chịu đựng vạn kiến xuyên tâm, ngươi chọn đi!” Thiên đế dõng dạc nói.
Chúng tiên hoảng hốt, hoang mang sao!? Nơi đó một đi không trở về, chỉ nghe nói những thần tiên phạm đại kị sẽ bị giam bên trong mãi mãi không quay về. Nhưng còn đỡ hơn hình phạt thứ hai, đau không bằng chết.
Hàn Lăng không cần do dự chọn điều thứ hai, đau mới nhớ, mới không quên mình đã yêu nhầm người.
Lăng Tiêu Điện bỗng chốc im lặng, nhìn nữ tử giữa điện, đau khổ thế nào mà nàng chọn cách này...Nữ tử vẫn quỳ đó, bỗng chốc ngẩng đầu lên.
“Nhưng thần muốn nói chuyện với Thái Thượng Lão Quân.”
Thiên đế khẽ ngạc nhiên, nhưng lại gật đầu đồng ý.
Hàn Lăng nở nụ cười thê lương nhìn lão gia gia đang đi đến.
“Nha đầu, cớ sao lại ra nông nỗi này...” Thái thượng lão quân hoà ái cười.
Nhìn lão gia gia cả người màu trắng, khuôn mặt hiền từ, nàng cười thật tươi với ông: “Gia gia, ta nhờ người một việc, huỷ đi dây tơ hồng của ta với hắn, chặt đứt tình duyêncủa ta, ta không muốn có quan hệ gì với hắn, sau khi thi hành xong ngài hãy cho ta xuống nhân gian, ta không muốn ở tiên giới nữa. Gia Gia ta nhờ người được không!?”
Thái thượng lão quân đau lòng nhìn nàng, ông thương nha đầu này như cháu gái ruột, tất cả chỉ tại Hạo Vân thần quân. Đúng! Là tại hắn, ông hận hắn, rất hận, nhưng nha đầu nói như vậy ông có thể không đồng ý sao, rời đi cũng tốt, nha đầu cũng sẽ không đau lòng. “Hảo, gia gia hứa với ngươi.”
Được câu trả lời hợp ý, Hàn lăng hướng Thiên đế gật đầu. “Hành Hình”
Nhị Lang Thần Quân bước lên, ánh sáng trong tay hướng về phía Hàn Lăng mà đến, dần dần bao phủ cả người nàng. Hàn Lăng cảm thấy cả người đau buốt, xương nàng như muốn tách khỏi người nàng vậy, rất đau...đau lắm. Cuối cùng từ người nàng, một đoá bạch liên lộ ra rồi cứ như vậy tan thành mây khói.
Tiếp đến, nỗi đau cũ chưa tan, từ trên cao vạn kiếm nhằm vào thân nàng mà xuyên qua, tuy không có máu chảy như con người, nhưng còn đau gấp trăm ngàn lần nữa.
“Không!!” Nàng như nghe thấy tiếng hắn gào to, nàng cười tự giễu, đa tình quá thôi...hắn ...không hề quan tâm đến nàng, nàng cũng sẽ cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Hạo Vân nhanh tay đỡ lấy thân thể bạch y nữ tử đang rơi xuống, nàng như đoá bạch liên đã bị dập nát, từng nhát kiếm kia như cứa vào tim hắn, đau ...thật đau.
“Hàn Nhi...” Nhẹ nhàng, thủ thỉ gọi tên nàng, giống như nếu hắn nói lớn hơn một chút nàng sẽ tan mất vậy.
Hàn Lăng cố gắng mở mắt, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân nàng từng yêu, cười thê lương, chua chát, nàng nói: “Ngươi và ta, mãi mãi chỉ là người dưng. Không quen, không biết.”
Lời nàng như đánh mạnh vào trái tim y, trái tim như đang rỉ máu “ tại sao!? Ta yêu nàng, cho ta cơ hội được không, một lần này thôi.”
“Vô ích, gương vỡ không thể lành được nữa. Gia gia.” Hàn Lăng quay mặt đi không muốn nhìn thấy hắn nữa, tha thứ sao!! Không thể!!
Thái thượng lão quân ôm lấy thiếu nữ khuynh thành trong tay nam tử, phất trần tung bay, rất nhanh hạ ẩn trú trên người Hàn Vân. Nếu hắn không yên tĩnh rất có thể làm cản trở nhóc con.
“Xin người, trả nàng cho ta, ta hứa không bao giờ cho nàng chịu uỷ khuất nữa.”
Ông làm như không nghe thấy lời y nói, tất cả lực chú ý chỉ đặt trên người nữ tử, nhẹ nhàng thả nàng xuống Cửu Trọng Thiên.
Trên Cửu Trọng Thiên tới Niết Tiên trì, đây là con đường tiên nhân bị giáng trần hoặc xuống nhân gian lịch kiếp bắt buộc trải qua.
Hạo Vân bất chấp tất cả, dồn hết thần lực phá giải ẩn chú, nhảy xuống cùng nàng.
“ta sẽ mãi mãi không buông tay”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.