Đế Bá

Chương 377: Sinh ra một cái trứng đá (3)




Nghe nói như thế, rất nhiều tu sĩ ở đây trong nội tâm chấn động, có đại nhân vật nghẹn ngào nói ra:
- Không thể nào đâu, ta là tận mắt thấy hắn ngồi U Minh thuyền bay đi !
- Cái kia đích thật là Lý Thất Dạ!
Lúc này, nhận ra người bên trong lửa cháy hừng hực không chỉ một, nhìn thấy người trong liệt hỏa hừng hực, đây thật là Lý Thất Dạ.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều cường giả đại nhân vật thấy một màn như vậy đều chấn động, Lý Thất Dạ lại còn sống trở về!
- Tiểu quỷ này, quá tà môn!
Bất luận là hoàng chủ hay chưởng môn thế hệ trước, hoặc là một ít lão bất tử không nguyện ý lộ mặt, cũng vì đó rung động thật sâu.
- Lên U Minh thuyền, còn có thể sống trở về, đây quả thực là tà môn cực độ!
Trong lúc nhất thời, vô số người là hai mặt nhìn nhau, cảm thấy đây quả thực là chuyện bất khả tư nghị.
Oanh… một tiếng vang thật lớn, phủ đệ động thiên của Cửu Thánh Yêu Môn bị xô ra một cái lỗ thủng lớn, trong lúc nhất thời, làm tất cả mọi người trong phủ sợ hãi kêu lên một cái.
- Đã xảy ra chuyện gì…
Đám người Xích Vân bên trong Cửu Thánh Yêu Môn bị giật mình, từ lần trước bị Thánh Thiên Giáo đánh, Cửu Thánh Yêu Môn càng thêm cảnh giác, trong lúc nhất thời vô số đệ tử cùng cường giả vọt tới hiện trường xảy ra chuyện.
Trong đại viện, mặt đất bị xô ra một cái hố to, mà hố to còn kéo đến rất xa, lưu lại rãnh sâu! Lúc này, mọi người hướng bên trong hố xem xét, chỉ thấy bên trong khói xanh lượn lờ, một trận mùi vị đốt cháy khét truyền đến.
Lúc này, trong hố lớn nằm một người, toàn thân cháy đen, giống như là vừa mới bỏ vào trong lửa nướng cháy, người này bị thiêu đến cháy đen, nhưng mà, trong ngực còn ôm thật chặt một cái trứng đá.
Lúc này, tất cả mọi người trợn tròn mắt, ở đâu xuất hiện một gia hỏa nướng đến cháy đen.
- Móa nó, đem ta đều nướng chín, thao, lão tử sớm muộn sẽ bẻ đi Thiên Cổ Thi Địa!
Ở thời điểm này, người cháy đen trong hố lớn tức đến miệng mắng to.
- Lý công tử…
Vừa nghe đến thanh âm vô cùng quen thuộc này, chư lão Xích Vân thoáng cái rung động ở nơi đó.
- Công tử…
Ở thời điểm này, đám người Lý Sương Nhan chạy đến, Đồ Bất Ngữ cùng chúng tiểu bối cũng chạy tới, đám người Lý Sương Nhan vừa nghe đến thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa này, thiếu chút nữa bật khóc, thoáng cái lao xuống hố to, đem Lý Thất Dạ ôm trứng đá đỡ lên.
- Công tử, thật là ngươi….
Đỡ Lý Thất Dạ dậy, Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng không thể tự kiềm chế, không khỏi ôm Lý Thất Dạ, trong lúc vô tình hai mắt đều ướt.
- Hai vị đại mỹ nữ, ta với tư cách công tử, đương nhiên không ngại nhiệt tình của các ngươi. Có điều, ta hiện tại đã đủ lửa nóng, hiện tại toàn thân ta đều muốn bốc lửa, các ngươi còn ôm ta như vậy, ta đây không phải dục hỏa đốt người, thiêu đến hôi phi yên diệt sao.
Lý Thất Dạ toàn thân cháy đen y nguyên có thong dong ưu nhã không nói ra được!
Ở thời điểm này, Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều kích động đến không thể tự kiềm chế mới hồi phục tinh thần lại, lúc này vô số ánh mắt nhìn lấy các nàng. Chuyện này nhất thời làm cho mặt các nàng đỏ bừng, không khỏi xì một tiếng!
Sau khi Lý Thất Dạ bị nâng lên, bất luận là đám người Đồ Bất Ngữ, hay là chư lão Cửu Thánh Yêu Môn, cũng không dám tin tưởng con mắt của mình, lên U Minh thuyền, còn nhảy nhót tưng bừng trở về, đây quả thực là quá bất khả tư nghị!
- Ha ha, a, ha. Đại sư huynh, ta liền biết ngươi vô địch thiên hạ, U Minh thuyền đáng là gì, coi như là Địa Phủ cũng không dám thu ngươi! Địa Phủ dám thu Đại sư huynh, nhất định sẽ bị Đại sư huynh quấy đến nát bét!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ còn sống trở về, chúng tiểu bối của Tẩy Nhan Cổ Phái vô cùng hưng phấn, đặc biệt là Nam Hoài Nhân, cười ha ha nói.
Lý Thất Dạ một thân cháy đen một tay quất vào sau ót hắn, cười mắng:
- Bớt ở chỗ này vuốt mông ngựa, ta cũng sắp bị đốt thành vịt quay!
- Hắc, Công tử, tiểu quỷ này nói cũng có lý. Cũng chỉ có công tử vô địch thiên hạ, tuổi còn trẻ lên U Minh thuyền lại còn có thể sống trở về, cái này có thể nói là vạn cổ kỳ tích.
Ngưu Phấn cũng không khỏi tán thưởng nói.
- Lý công tử, thật sự là dũng mãnh phi thường! Thế hệ trẻ tuổi lên U Minh thuyền, còn có thể trở về, chỉ sợ Lý công tử là đệ nhất nhân.
Xích Vân cũng không khỏi cảm thán nói. Xích Vân nói như vậy cũng không phải vuốt mông ngựa, mà là từ đáy lòng phát ra.
Lúc này, đối với các đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn mà nói, đây quả thực là quá bất khả tư nghị, đừng bảo là người sống tuổi quá trẻ, coi như là những lão bất tử chỉ còn lại một hơi kia táng nhập U Minh thuyền, người có thể trở về đó là lác đác không có mấy!
Lúc này nguyên lão Chiến Thần Điện còn ở lại cũng chạy tới, mấy vị nguyên lão nhìn thấy Lý Thất Dạ nhảy nhót tưng bừng, bọn hắn cũng không dám tin tưởng con mắt của mình, đây quả thực là quá bất khả tư nghị, gia hỏa này lại còn sống trở về, mà còn mới rời khỏi hai mươi ngày, đây quả thực là một kỳ tích!
- Tốt, các ngươi mắt mờ cũng là bình thường, có điều, ta là sống trở về.
Lý Thất Dạ xem nguyên lão Chiến Thần Điện đang dụi mắt một cái, tự nhiên tự tại nói.
Lời này để nguyên lão của Chiến Thần Điện đều cứng ở nơi đó, mặc dù xấu hổ, nhưng mà, y nguyên cảm thấy bất khả tư nghị, nếu như không phải bọn hắn tận mắt nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng đây là chuyện không thể nào.
Bất luận là Cửu Thánh Yêu Môn, hay là đám người Tẩy Nhan Cổ Phái, đều là hết sức vui sướng hưng phấn.
- Mặc dù ta biết tất cả mọi người nhiệt tình, nhưng mà, hiện tại dù sao cũng phải để cho ta tắm sạch sẽ đi, ta cũng sắp thành vịt quay.
Lý Thất Dạ tiêu sái tự tại vừa cười vừa nói.
Cuối cùng, tất cả mọi người vẫn là giải tán, Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều vì Lý Thất Dạ chuẩn bị nước tắm rửa!
Một phen tắm rửa xong, Lý Thất Dạ đổi lại y phục hoàn toàn mới, thật sự là tinh thần khí sảng, có điều, hiện tại đối với hắn mà nói, hết thảy đều không sao, khẩn yếu nhất là hắn phải hiểu rõ cái trứng đá kia!
- Một quả trứng đá mà thôi, cần thiết như vậy hay không?
Nhìn thấy công tử gia giống như mê, Trần Bảo Kiều ở bên người hầu hạ cũng không khỏi hờn dỗi một tiếng, phong hoa tuyệt thế, vũ mị tận xương.
Phong tư mỹ lệ như thế, vũ mị để cho người ta hồn tiêu như thế, để cho người ta khó mà kháng cự, có điều, lúc này, Lý Thất Dạ không có để ở trong lòng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm lấy trứng đá.
- Nha đầu, ngươi là không biết, cái trứng đá này, khó lường, rất khó lường.
Lý Thất Dạ nhẹ vỗ về trứng đá, tựa như là vuốt tình nhân, hắn muốn cảm thụ nhịp đập của trứng đá này, nhưng mà, một chút phản ứng cũng không có.
Nghe được Lý Thất Dạ gọi mình là "nha đầu", Trần Bảo Kiều tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, mị vũ đến câu hồn phách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.