Đấu Phá Thương Khung

Chương 1468: Áp chế tuyệt đối!




"Tiểu bối muốn chết?"
Nghe Tiêu Viêm nói vậy, khuôn mặt Ưng Hoàng co rúm vì giận dữ, cười lên đầy hung ác. Hai người bọn hắn tung hoành Đấu Khí đại lục nhiều năm, hung danh vang xa. Không ngờ bây giờ gặp phải một tên tiểu bối muốn cưỡi lên đầu bọn hắn. Tính tình kiêu ngạo như bọn hắn làm sao có thể chịu được.
"Nhị ca, ra tay giết hắn đi!"
Ưng Hoàng khẽ vẫy song chưởng, một đôi ưng trảo đen nhánh xuất hiện, móng vuốt dài chừng nửa trượng như một lưỡi kiếm sắc bén cong cong, âm thầm ngưng tụ lực lượng đáng sợ.
Côn Hoàng ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu rồi khởi động hắc khí quanh thân tạo thành một lốc xoáy quỷ dị. Đây cũng là tuyệt kỹ độc môn của hắn: "Thôn Phệ Chi Qua" (Lốc xoáy cắn nuốt). Khi có nó hộ thể thì hắn sẽ không bị thương tổn gì, có thể xưng là phòng ngự tuyệt đối.
"Đại Liệt Yêu Trảo!"
Ưng Hoàng lao tới, sau lưng bung ra cánh chim khổng lồ dài mấy chục trượng. Trong chớp mắt đã xuất hiện phía trên Tiêu Viêm. Nhanh như chớp, ưng trảo đen sì kia đã hung hăng chụp xuống đầu của Tiêu Viêm, kình phong sắc bén trực tiếp phong tỏa không gian xung quanh.
"Côn Hoàng Huyết Vị."
Ngay lúc Ưng Hoàng ra tay thì Côn Hoàng cũng thi triển đấu kỹ hung hãn. Hắc khí từ trong thân thể tuôn ra rồi nhanh chóng tạo thành một hình thể cổ quái màu đen ở phía dưới Tiêu Viêm. Nhìn nó giống một cái miệng khổng lồ đang há ra, điên cuồng cắn nuốt như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Viêm vậy.
Hai người vừa ra tay đã phối hợp cực kỳ ăn ý, kẻ trên người dưới phong tỏa hết tất cả những đường lui của Tiêu Viêm, cộng thêm sát chiêu làm cho Tiêu Viêm không có nửa điểm cơ hội thoát ra. Hung danh và hung tính của hai người đã bộc lộ triệt để.
Ánh mắt Tiêu Viêm khẽ lướt nhìn hai bên, đối mặt với sự công kích của hai Đấu Thánh mà không có chút bối rối nào. Ngón tay hắn giơ ra đón đỡ lấy trảo phong từ trên bầu trời chụp xuống.
"Hoàng Tuyền Chỉ!"
Một chỉ xuất ra làm cho năng lượng trong không gian chợt trở nên cuồng bạo. Một bàn tay khổng lồ màu vàng đạm xuất hiện ngang trời, ầm ầm xé rách không gian, mang theo thanh thế đáng sợ đánh về phía trảo phong.
"Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng!"
Tiêu Viêm xuất ra một chỉ rồi lập tức dùng tay phải đánh một chưởng xuống phía dưới. Vòng sáng màu đen nhanh chóng lan rộng, cuối cùng đánh mạnh vào trong cái miệng khổng lồ dữ tợn kia.
"Ầm!"
Dưới phản kích sắc bén của Tiêu Viêm, trảo phong và đám hắc khí bị đánh tan, đồng thời Song Hoàng là người phát động công kích cũng bị liên lụy, khí huyết trong cơ thể dâng trào.
"Tiểu tử này tu luyện toàn Thiên giai Đấu kỹ, đã thế còn có thể thi triển thuần thục!"
Phản kích của Tiêu Viêm làm cho Côn Hoàng và Ưng Hoàng tái mặt. Hai người nhìn sang phía Phượng Hoàng đánh với Yêu Minh, thấy nàng ta cũng đang trong thế hạ phong, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề.
"Minh trưởng lão, ngươi mang những người còn lại giải quyết hết đám người Thiên Yêu Hoàng tộc đi!"
Tiêu Viêm đầy lùi Côn Hoàng và Ưng Hoàng rồi quay sang nói với vị trưởng lão có thực lực Trung cấp Bán Thánh của Cửu U Địa Minh Mãng tộc.
"Được!"
Nghe vậy, vị Minh trưởng lão kia không dám chậm trễ đáp lại. Lúc nãy khi thấy uy thế của Tiêu Viêm, hắn đã run rẩy tận tâm can. Tuy nói hắn là cường giả Bán Thánh nhưng hắn hiểu được, nếu Tiêu Viêm muốn đối phó với hắn thì căn bản hắn không sống nổi qua năm hiệp.
"Mọi người đi theo ta. Hôm nay phải làm cho bọn Thiên Yêu Hoàng tộc này biết Cửu U Địa Minh Mãng tộc ta lợi hại như thế nào!"
Minh trưởng lão hét lớn một tiếng rồi trực tiếp dẫn đầu xông về đám cường giả Thiên Yêu Hoàng tộc. Bây giờ, đội hình của Thiên Yêu Hoàng tộc không có ai đạt tới cấp bậc Bán Thánh, mạnh nhất chỉ là Cửu Phượng với tu vi Đấu Tôn đỉnh phong mà thôi. Mà chênh lệch giữa Đấu Tôn với Bán Thánh vốn không nhỏ làm cho Minh trưởng lão như hổ lạc bầy dê, tùy ý chém giết. Tộc nhân của Thiên Yêu Hoàng tộc tuy đông nhưng dù sao cũng không thể chống lại cường giả Bán Thánh nên dần dần có biểu hiện tan rã.
"Hỗn trướng! Ngươi dám!"
Mới được có một lúc ngắn ngủi mà Thiên Yêu Hoàng tộc đã xuất hiện thương vong, Côn Hoàng và Ưng Hoàng giận đến tím mặt. Hai người định lao tới ứng cứu thì bị một bóng người xuất hiện ngay trước mặt cản lại.
"Cút về đây!"
Tiêu Viêm sắc mặt lạnh băng nhìn hai người, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay, từng đợt dao động đáng sợ nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
"Hoàng Tuyền Chưởng!"
Đấu khí giống như cơn hồng thủy trong nháy mắt tràn ra. Khuôn mặt Tiêu Viêm đầy lạnh lùng, tay phải đánh mạnh về phía hai người kia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Theo chưởng ấn của Tiêu Viêm đánh ra, hư vô không gian như bừng sáng lên. Một bàn tay khổng lồ mang theo thanh thế như muốn hủy diệt tất cả đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Côn Hoàng và Ưng Hoàng, sau đó ầm ầm hạ xuống. Xung quanh nó, không gian vỡ nát tạo ra những tiếng nổ ầm ầm liên tiếp.
Chưởng ấn khổng lồ như thái sơn áp đỉnh đè xuống ẩn chứa lực lượng hủy diệt áp súc lại làm cho Côn Hoàng và Ưng Hoàng ngưng trọng nhìn lên.
"Lệ!"
Tiếng phượng minh vang vọng hư không, cơ thể Côn Hoàng và Ưng Hoàng càng bành trường, hoàn toàn biến thành hai đầu Thiên Yêu Hoàng to chừng nghìn trượng. Cánh chim khổng lồ rung lên, từ trong miệng bắn ra hai cột sáng to lớn đánh về phía chưởng ấn.
"Uỳnh!"
Va chạm giống như thiên thạch đâm vào nhau tạo thành từng làn sóng chấn động lan tỏa ra xung quanh.
"Nằm xuống cho ta!"
Nhìn hai tên kia liên thủ có thể chống được Hoàng Tuyền Chưởng Ấn, ánh mắt Tiêu Viêm càng thêm lạnh. Tộc văn ở mi tâm nhanh chóng xuất hiện, khí tức của hắn đột nhiên tăng vọt, chỉ trong chớp mắt từ Nhất tinh hậu kỳ đã đột phá đến Nhị tinh Đấu Thánh!
"Không ổn, sức mạnh của tên tiểu tử kia đột nhiên tăng lên."
Ưng Hoàng cùng Côn Hoàng phát hiện ra sự biến đổi của Tiêu Viêm nhưng chưa kịp chạy trốn thì chưởng ấn khổng lồ kia đã đánh tới. Hai cột sáng chừng trăm trượng kia liền nổ tung.
"Chết đi!"
Sát khí trong mắt Tiêu Viêm càng thêm nồng đậm, Hoàng Tuyền Chưởng Ấn ầm ầm đánh xuống thân thể hai người kia. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa kinh khủng cũng từ trong đó phóng ra.
"Thế!"
Gặp phải công kích kinh khủng như vậy, hai đầu Thiên Yêu Hoàng da tróc thịt bong, máu tươi chảy ra như suối, đồng thời những tiếng nổ nhỏ vang lên không ngừng trong cơ thể. Một chưởng này đã trực tiếp biến chúng thành bán phế nhân, da thịt bầy nhầy, thậm chí có chỗ còn lộ cả xương cốt ra ngoài!
"Hai vị thái thượng trưởng lão lại thua trong tay Tiêu Viêm!"
Cùng lúc hai người Côn Hoàng thảm bại thì những người còn lại cũng đã phát hiện tình huống, đặc biệt là sắc mặt Cửu Phượng và Phượng Thanh Nhi trở nên trắng bệch, ánh mắt ngây dại. Bọn họ không tưởng tượng được Tiêu Viêm đã mạnh mẽ đến mức độ này rồi!!!
"Phong ấn cho ta!"
Tiêu Viêm cước đạp hư không, thân hình quỷ mị xuất hiện ở trên đỉnh đầu đối phương, thủ ấn nhanh chóng đánh ra tạo thành hai cột sáng kỳ dị chiếu vào đầu chúng. Thân thể thân thể của hai Thiên Yêu Hoàng đột nhiên thu nhỏ, biến lại thành hình người. Có điều trên trán chúng có thêm một ký hiệu kỳ dị. Đây là một loại phong ấn thuật nhưng chỉ có thể thi triển thành công khi đối phương không còn lực chống cự.
Phong ấn thành công, Tiêu Viêm không thèm nhìn hai người Côn Hoàng nữa mà nhìn về đám cường giả Thiên Yêu Hoàng tộc. Khi bị hắn nhìn tới thì đám người chợt rùng mình một cái. Ngay cả hai vị thái thượng trưởng lão ra tay còn không đánh lại thì bọn họ tính là cái gì đây?
"Chạy!!!"
Đám người quay ra nhìn nhau rồi nhanh chóng bỏ chạy tứ tán bốn phương tám hướng.
"Còn muốn chạy?"
Thấy thế, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, giơ bàn tay lên nắm chặt lại, cả khoảng không gian hư vô liền trở thành một nhà giam vô hình. Ngón tay hắn co lại, chỉ thấy nhà giam nhất thời thu nhỏ, đám người Thiên Yêu Hoàng tộc bị vây lại trong không gian chừng mười trượng. Cho dù bọn chúng giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát ra.
Mấy cường giả Cửu U Địa Minh Mãng tộc thấy cảnh đó liền khẽ lau mồ hôi lạnh, cả vị Minh trưởng lão kia cũng không ngoại lệ. Thực lực của Tiêu Viêm vừa thể hiện ra đã cho bọn bọ biết cái gì gọi là áp chế tuyệt đối.
Phong ấn hai Đấu Thánh, tóm gọn đám người Thiên Yêu Hoàng tộc xong, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Liên tục thi triển Thiên giai đấu kĩ nãy giờ cũng làm hắn tiêu hao hết toàn lực. Một mình đánh với hai Đấu Thánh thì mức độ tiêu hao quả thật rất lớn. Nếu đối phương có thêm một người nữa thì chắc chắn hắn sẽ bị tiêu hao hết đấu khí, lúc đó chỉ có thể đưa tay chịu trói mà thôi
Giải quyết xong mọi chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trận chiến kịch liệt của Phượng Hoàng và Yêu Minh, sau đó quát to một tiếng: "Phượng Hoàng, Côn Hoàng và Ưng Hoàng đều bị ta phong ấn rồi. Nếu ngươi còn dám tiếp tục động thủ thì cứ mỗi mười lần hít thở, ta sẽ giết một người!"
"Cái gì???"
Nghe Tiêu Viêm nói thế, Phượng Hoàng và Yêu Minh vốn đang chiến đấu khó mà dứt ra cũng phải ngây người, vội vàng quay đầu ra nhìn thì thấy hai người Côn Hoàng đang nằm trong tay Tiêu Viêm, cả người máu tươi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết là chết hay sống.
"Làm sao có thể?"
Thấy cảnh này, cho dù Phượng Hoàng có định lực cao cỡ nào cũng không nhịn được mà đầu choáng mắt hoa, không tin nổi vào mắt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.