Đấu Phá Thương Khung

Chương 1351: Hai tên Đấu Thánh




"Ngươi là người của Tiêu tộc?"
Quỷ đầu đại đao nồng nặc mùi huyết tinh đột nhiên dừng lại ở vị trí cách đầu Tiêu Viêm nửa thước, ánh mắt Huyết Đao Thánh giả kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mi tâm Tiêu Viêm. Trong giọng nói của hắn, cư nhiên còn mang theo một chút sợ hãi.
Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng đang cấp tốc ngưng tụ trong tay Tiêu Viêm cũng dừng lại một chút vì hành động quái dị này của Huyết Đao Thánh giả. Hắn khẽ nhíu mày, mũi chân điểm nhẹ xuống đất một cái, thân hình nhanh chóng lùi lại, hỏi: "Sao ngươi biết được?"
Hai mắt Huyết Đao Thánh giả nhìn chằm chằm vào mi tâm Tiêu Viêm. Lúc trước, nơi đó hiện lên một ký hiệu tộc văn như ẩn như hiện. Tuy giờ nó đã biến mất, nhưng Huyết Đao Thánh giả tuyệt đối không xa lạ gì dấu hiệu này, bởi dường như nó gợi nhớ lại cho hắn một cơn ác mộng trong trí nhớ xa xôi.
"Ngươi của Tiêu tộc, không phải đã chết hết rồi sao?"
Huyết Đao Thánh giả khẽ lẩm bẩm trong miệng. Khi nói, hắn không tự chủ được nhìn về phía sâu trong Thiên Mộ, trong mắt xẹt qua vẻ cực kỳ e ngại.
"Sao lại như vậy?" Mấy người Cổ Thanh Dương, Huân Nhi xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm. Thấy Huyết Đao Thánh giả đột nhiên dừng tay như vậy, họ đều nghi hoặc hỏi.
"Không rõ lắm…" Tiêu Viêm lắc lắc đầu, nhưng sự cảnh giác trong lòng vẫn không giảm bớt. Cường giả Bán Thánh thực sự quá mạnh, bọn họ người đông thế mạnh mà chiến đấu vẫn gian nan như vậy. Nếu không cẩn thận, tất cả mọi người để mạng lại đây cũng không phải chuyện không thể.
Nghe vậy, mấy người Cổ Thanh Dương cũng hơi nhíu mày. Tuy hiện giờ Huyết Đao Thánh giả này chỉ là năng lượng thể, nhưng hắn vẫn có được trí tuệ hay thậm chí là cả trí nhớ khi còn sống. Có thứ gì lại khiến hắn kiêng kị đến như vậy?
"Tiểu tử này là người của Tiêu tộc, lấy bản lãnh thông thiên của người kia, chắc chắn đã cảm ứng được ngay khi hắn đặt chân vào nơi đây. Nếu ta giết hắn, chỉ sợ sẽ rất khó thoát khỏi cơn thịnh nộ…" Huyết Đao Thánh giả trầm ngâm suy nghĩ. Sau một lúc, mùi vị huyết tinh đầy vẻ bá đạo trên cơ thể cũng dần dần thu liễm lại. Bàn tay chợt rung lên, thanh quỷ đầu đại đao kia đã biến mất. Hắn nhìn mấy người Tiêu Viêm, có chút không cam lòng nói: "Đi thôi, lần này coi như các ngươi may mắn!"
Thấy thế, mấy người Tiêu Viêm đều sửng sốt, cả đám đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu vì sao người này lại đột nhiên đổi ý như vậy.
"Tiếp tục đi về hướng tây, đây là nơi tiếp giáp giữa lãnh địa của nhiều cường giả. Các ngươi đi về hướng đó, hẳn có thể tránh được sự ngăn trở của họ, hơn nữa còn tới được nơi các ngươi muốn." Thấy vẻ sững sờ của mấy người, Huyết Đao Thánh giả có chút không kiên nhẫn nói.
"Đa tạ tiền bối!"
Tiêu Viêm thầm trao đổi ánh mắt với mấy người Cổ Thanh Dương một cái, sau đó vội vàng cung kính ôm quyền nói. Đoàn người từ từ lùi về phía sau, đấu khí trong cơ thể vẫn ở trong trạng thái có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Mà khi họ lùi lại hơn trăm thước, vẫn thấy Huyết Đao Thánh giả không có động tĩnh gì thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cả đám nhanh chóng xoay người bay đi.
Nhìn nhóm người Tiêu Viêm đang nhanh chóng rời đi, Huyết Đao Thánh giả hơi bĩu môi. Đưa mắt nhìn về phía sâu trong Thiên Mộ, khẽ lẩm bẩm tự nói: "Hừ, lần này coi như ngươi mắc nợ ta. Lần sau đi ra, cũng nên tha cho ta chứ?"

"Tên kia thật khó hiểu, vừa rồi còn sát khí đầy mặt, chỉ quay qua quay lại đã biến thành người tốt…"
Sương mù năng lượng tràn ngập cả vùng đất, mấy đạo thân ảnh nhanh chóng xuyên qua. Cổ Hoa nhìn thoáng qua phía sau, cau mày nói.
"Hình như hắn nhận ra ta là người của Tiêu tộc." Tiêu Viêm cảnh giác chú ý xung quanh, thuận miệng đáp.
"Mỗi lần khí tức của ngươi tăng vọt, trên trán sẽ xuất hiện tộc văn của Tiêu tộc. Hắn cũng có thể coi là một cường giả đứng đầu, sao có thể không nhận ra được." Cổ Thanh Dương cười nói.
"Cái gì?" Nghe vây, thân hình Tiêu Viêm khựng lại, kinh ngạc quay đầu hỏi: "Ta có tộc văn gì?"
"Ngươi không biết sao?" Thấy Tiêu Viêm có vẻ còn mờ mịt hơn cả bọn hắn, mấy người Cổ Thanh Dương cũng nghi hoặc nói: "Nhưng hình như thời gian tộc văn của ngươi xuất hiện rất ngắn. Mà trên lý thuyết, ngươi không thể nào có được tộc văn, tộc văn phải dựa vào huyết mạch lực để kích phát. Nhưng huyết mạch lực của Tiêu tộc gần như đã tiêu hao hoàn toàn."
Tiêu Viêm nhíu mày, sao hắn có thể không hiểu rõ tình trạng của mình được? Trên trán của hắn chỉ có một ấn ký hình ngọn lửa, mà sau khi thành công hấp thu Cốt Linh Lãnh Hỏa, ấn ký này cũng đã từ từ nhạt đi. Về phần cái gọi là tộc văn, trước kia chưa từng xuất hiện lần nào.
"Khi khí tức của ta tăng vọt là đang thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, nhưng việc này có liên quan gì đến tộc văn của Tiêu tộc?" Từng câu hỏi xuất hiện trong đầu Tiêu Viêm, mà hắn lại không có chút đáp án nào, làm cho hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
"Nhưng rõ ràng thứ Huyết Đao Thánh giả e ngại không phải là tộc văn, thứ này không có chút tác dụng nào." Ý niệm trong đầu Tiêu Viêm chuyển động: "Nói như vậy, điều khiến hắn buông tha chúng ta rất có thể sẽ liên quan đến tộc văn của Tiêu tộc."
Nhưng trong Thiên Mộ này, thứ có liên quan đến tộc văn Tiêu tộc, hơn nữa còn làm cho cường giả Bán Thánh như Huyết Đao Thánh giả kinh sợ, rốt cục là gì?
"Là Tiêu Huyền!"
Một bên, Huân Nhi đột nhiên nhẹ giọng nói. Lời này vừa ra, Tiêu Viêm còn tốt, nhưng mấy người Cổ Thanh Dương đều cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy xuyên suốt từ đầu tới chân. Tiêu Huyền đã vẫn lạc nhiều năm, sao có thể làm cho Huyết Đao Thánh giả e ngại đến vậy?
"Thiên Mộ rất kỳ lạ, nếu ngay cả Bán Thánh như Huyết Đao Thánh giả cũng có thể tồn tại theo một phương thức khác, hơn nữa còn có được trí tuệ như lúc còn sống. Vậy thì một người đã từng đạt đến Đấu Thánh đỉnh phong như Tiêu Huyền tiền bối sao lại không thể đây?" Huân Nhi chậm rãi nói.
Mấy người Cổ Thanh Dương yên lặng không nói, ánh mắt đều chuyển về phía Tiêu Viêm. Mặc dù sắc mặt của hắn đang rất bình tĩnh, nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra nội tâm đang kịch liệt dậy sóng của Tiêu Viêm.
"Đi thôi, đợi khi đến đó, những bí ẩn này đều sẽ được cởi bỏ."
Tiêu Viêm nhẹ giọng nói một câu, tốc độ lại đột nhiên gia tăng, hóa thành một bóng đen mơ hồ lao vào trong sương mù năng lượng. Phía sau hắn, mấy người Huân Nhi liếc nhìn nhau, rồi cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Lộ trình tiếp theo, đoàn người Tiêu Viêm hoàn toàn đi theo phương hướng mà Huyết Đao Thánh giả chỉ. Mà trên đoạn đường này, năng lượng thể mà họ cảm ứng được lại càng lúc càng mạnh, thậm chí còn có một số còn hơn cả Huyết Đao Thánh giả. Nhưng may mắn là họ đi trong phần ranh giới giữa lãnh địa của những năng lượng thể này, nên trên đường cũng không gặp bất cứ sự cản trở nào.
"Bây giờ chúng ta đã chân chính tiến vào khu vực sâu nhất của Thiên Mộ."
Trong một khu rừng đầy loạn thạch, mấy người Tiêu Viêm mượn địa hình che dấu, cũng thoáng nghỉ ngơi hồi phục một lát. Nhìn về phía xa, Cổ Thanh Dương trầm ngâm nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Không hổ là nơi nguy hiểm nhất Thiên Mộ. Những năng lượng thể xung quanh đây thật quá kinh khủng, thậm chí cả Cửu tinh năng lượng thể cũng biến thành hộ vệ." Cổ Hoa cười khổ nói. Thân ở một nơi rất nhiều cường giả thế này, bọn họ mới cảm thấy mình nhỏ yếu đến mức nào. Trong thế hệ trẻ của Cổ giới, bọn họ là những người nổi bật, phần đông những người trẻ tuổi khác đều phải ngưỡng vọng. Nhưng ở đây lại nhỏ yếu như mấy con kiến vậy, ngay cả nói chuyện cũng phải cẩn thận.
Đối với lời nói của hắn, những người khác cũng chỉ có thể cười gượng. Đây vốn dĩ không phải nơi bọn họ nên đến, đi được tới đây đã nằm ngoài dự đoán của mọi người rồi.
"Dựa theo tốc độ của chúng ta, có lẽ không lâu nữa sẽ tới mộ phủ của Tiêu Huyền rồi." Nhìn Tiêu Viêm, Huân Nhi nhẹ giọng nói.
"Lộ trình cũng khá thuận lợi. Huyết Đao Thánh giả kia coi như đã giúp chúng ta một đại ân. Nhưng nơi này quá hung hiểm, vẫn sớm động thân thì tốt hơn." Tiêu Viêm nhẹ gật đầu, chợt thúc giục mọi người.
"Ừm!"
Đối với điều này, những người còn lại cũng rất đồng ý, vội vàng đứng dậy.
Mà khi bọn họ đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng xé gió rất nhỏ. Hai đạo hắc sắc thân ảnh chậm rãi đáp trên một tảng đá lớn, cư cao lâm hạ nhìn xuống mọi người. Trong mắt hiện lên vẻ đùa cợt như mèo đang nhìn chuột vậy.
"Tiêu Viêm, tốc độ của các ngươi cũng quá chậm rồi…"
Nghe được tiếng cười lạnh này, sắc mặt mấy người Tiêu Viêm đột nhiên biến đổi. Ngẩng mạnh đầu, nhìn hai đạo thân ảnh phía xa, sắc mặt đều hơi trầm xuống.
"Hồn Nhai, Hồn Lệ!"
"Hắc, ta cứ tưởng là ai. Thì ra là hai tên suốt ngày chỉ biết trốn chui trốn nhủi như chó nhà có tang. Thế nào? Bây giờ có gan xuất hiện rồi sao?" Thấy hai người, Cổ Hoa châm chọc không chút khách khí.
Khi Cổ Hoa nói, sắc mặt Tiêu Viêm âm trầm, ngầm ra hiệu bảo hắn dừng lại. Hai người Hồn Nhai luôn trốn tránh họ, lấy thực lực của chúng, làm sao có gan quang minh chính đại xuất hiện trước mặt họ như vậy? Mọi việc khác thường tất có biến. Nếu bọn chúng dám lộ diện, chỉ sợ đã có chỗ để dựa dẫm.
"Yên tâm! Lần này, kẻ biến thành chó nhất định sẽ là các ngươi!"
Bị Cổ Hoa châm chọc, Hồn Nhai vẫn quỷ dị cười. Thân hình của hắn và Hồn Lệ bỗng lùi về phía sau. Mà ngay khoảnh khắc đó, hai lão giả áo xám diện mục âm trầm lại như quỷ mị xuất hiện tại nơi hai người vừa đứng.
"Đấu Thánh?"
Khi hai lão giả này xuất hiện, một cảm giác nguy hiểm không thể diễn tả bằng lời bỗng xuất hiện trong lòng mấy người Tiêu Viêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.