Đấu Phá Thương Khung

Chương 1026: Đại hội kết thúc




Nguồn: TruyenYY
Tiêu Viêm cư nhiên đáp ứng như thế làm cho Phượng Thanh Nhi cùng một ít người cũng phải lặng đi. Sự việc này cũng không phải là trò đùa, nếu như quả thật bị điều tra ra thì chỉ sợ Tiêu Viêm lập tức sẽ bị đưa lên trong danh sách đen của Thiên Yêu Hoàng tộc.
Trong mắt của Phong tôn giả hiện lên vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm, trầm giọng nói.
- Không sao chứ?
- Ha ha, Phong lão cứ yên tâm. Thân chính không sợ cái oai của bóng! Cái loại thủ đoạn hắt nước bẩn sau khi thua này trong mấy năm ta đã gặp không ít, cũng không có gì đáng ngại.
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, nói.
Nghe thấy Tiêu Viêm nói như thế thì Phong tôn giả cũng yên tâm đi rất nhiều. Nếu như người này đã nói như vậy thì hẳn cũng có chút nắm chắc.
Còn Phượng Thanh Nhi ở bên thì đã bị mấy lời này của Tiêu Viêm làm tức giận không ít lên, mặt cười lạnh nói:
- Ngươi cứ việc thể hiện đi. Nếu đến lúc đó quả thật bị ta điều tra ra thì nhất định làm cho ngươi chịu không nổi.
Khóe miệng của Tiêu Viêm khẽ nở một nụ cười quỷ dị, cười nhẹ nói.
- Nếu như mà điều tra không ra thì có lẽ Phượng tiểu thư trước mặt nhiều người như vậy mà xin lỗi ta chứ…
Ánh mắt của Phượng Thanh Nhi lạnh lẽo vô cùng, hừ lạnh một tiếng. Ngón tay ngọc đưa ra rồi lập tức một giọt máu được tích ra rồi phiêu phù trước mặt, trong lúc mơ hồ dường như còn phát ra một chút ánh sáng kỳ dị.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn cái giọt máu này một chút. Tuy giọt máu này có màu đỏ tươi nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong đó còn có chút màu xanh cực nhạt. Nhìn thấy cảnh này thì Tiêu Viêm dường như có điều suy nghĩ. Máu của cái thây khô thần bí kia hình như cũng có màu xanh, mà còn nồng đậm hơn Phượng Thanh Nhi rất nhiều. Cứ như thế mà xét ra thì xem ra huyết mạch của thây khô thần bí kia còn tinh thuần hơn Phượng Thanh Nhi này.
Nét mặt của Phượng Thanh Nhi khẽ nhíu lại rồi ngón tay ngọc khẽ vẽ một cái đồ án kỳ dị quanh giọt máu. Sau đó tay ngọc vung ra, cái đồ án đó dừng lại trên đầu của Tiêu Viêm, rồi từ trong giọt máu đó phóng thích ra một cỗ ánh sáng màu hồng sắc chậm rãi vây thân thể của Tiêu Viêm kín mít lại.
Ngay lúc cái ánh sáng màu hồng sắc đó bao phủ thì Tiêu Viêm rõ ràng cảm nhận được có một luồng khí lưu khác thường đang chậm rãi quét qua thân thể của mình. Trong lúc mơ hồ có cảm giác như đang bị người nào đó rình mò.
Đối với việc này thì trên mặt của Tiêu Viêm vẫn chưa có biến hóa gì, nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng, hắn có lòng tin vô cùng.
Mà đám đông thấy Phượng Thanh Nhi ra tay điều tra thì đối với việc Tiêu Viêm có cất giấu cổ hoàng huyết tinh càng thêm tin tưởng…
Ánh sáng màu hồng đó chậm rãi chuyển biến quanh thân thể Tiêu Viêm, đặc biệt tại cái nạp giới ngay ngón tay của Tiêu Viêm thì quét qua rất nhiều lần, nhưng cũng không có dị tượng nào xuất hiện. Mà sắc mặt của Phượng Thanh Nhi giờ phút này cũng ngày càng khó coi hơn.
Nhìn thấy sắc mặt của Phượng Thanh Nhi như thế thì Phong tôn giả ở một bên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian tìm kiếm kéo dài một lúc nữa thì cái ánh sáng màu hồng đó cũng dần dần biến mất. Còn cái đạo phù văn kia cũng biến thành một luồng khí màu hồng thu vào trong thể nội của Phượng Thanh Nhi đang có khuôn mặt xanh mét.
- Phượng tiểu thư, có cái gì không?
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Phượng Thanh Nhi một cái, thản nhiên nói.
- Ngươi đã đem cổ hoàng huyết tinh giấu đi đâu?
Phượng Thanh Nhi cắn chặt hàm răng trắng ngà kia lại, hận không thể bổ nhào tới chỗ Tiêu Viêm mà cẩn thận lúc soát qua. Cảm xúc của nàng lúc trước quả thật là cảm nhận được sự tồn tại của cổ hoàng huyết tinh nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho nàng bị đả kích không thôi. Cái thuật điều tra đối với cổ hoàng huyết tinh là cực kỳ nhạy cảm, rất ít xảy ra cái lỗi gì.
Phong tôn giả ở bên cạnh cũng trầm xuống, quát lạnh nói.
- Phượng Thanh Nhi, đừng cho rằng ngươi là tộc nhân của Thiên Yêu Hoàng tộc thì bổn tôn không thể làm gì được ngươi. Nếu như còn tiếp tục lằng nhằng nói năng bậy bạ thì cũng đừng trách bổn tôn không cho Thiên Yêu hoàng tộc mặt mũi nào!
Nghe thấy Phong tôn giả quát lạnh thì khuôn mặt của Phượng Thanh Nhi cũng hơi đổi, mà Lôi tôn giả ở bên thấy thế cũng đành phải tiến lên nói.
- Thanh nhi, chuyện hôm nay có lẽ cũng chỉ là hiểu lầm…
- Nhưng mà…
Phượng Thanh Nhi quýnh lên, đang muốn phản bác nhưng thấy Lôi tôn giả khẽ nhăn mày lại thì đành nuốt lời định nói xuống. Dù như thế nào thì Lôi tôn giả cũng là sư phụ nàng, đối với lời hắn nói thì không thể không nghe. Hơn nữa, nàng cũng biết chuyện hôm nay có Phong tôn giả che chở cho Tiêu Viêm thì sợ rằng không còn gì có thể trông cậy vào rồi. Nếu thật có thể tìm được cổ hoàng huyết tinh trên người Tiêu Viêm thì cũng tốt, bằng vào danh tiếng của Thiên Yêu Hoàng tộc thì cho dù là Phong tôn giả cũng phải suy nghĩ lại, nhưng đáng tiếc….
Trong lòng hơi khó thở, Phượng Thanh Nhi cuối cùng chỉ đành không cam lòng mà nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, lạnh lùng nói.
- Chuyện này ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tiêu Viêm cười, hời hợt nói:
- Phượng tiểu thư tựa hồ là quên cái gì đi? Dù sao cũng là đệ tử Phong Lôi các, nên cái chuyện nói mà lật lọng thì hẳn là ngươi khinh thường không đi làm chứ?
Nghe vậy thì khuôn mặt của Phượng Thanh Nhi liền xanh mét lên, bàn tay ngọc nắm chặt lại. Sau một hồi lâu thì mới từ trong kẽ răng phát ra chút âm thanh miễn cưỡng.
- Thực xin lỗi…
Tiêu Viêm cười cười, cũng lười cùng nữ nhân này dây dưa, cước bộ thối lui về sau Phong tôn giả.
Nhìn thấy việc này đã xong thì Phong tôn giả cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng về phía Lôi tôn giả cười nói:
- Ha ha, kết quả tỷ thí cũng có rồi. Dựa theo ước định lúc trước thì ân oán của Tiêu Viêm cùng Phong Lôi các cũng nên xóa bỏ rồi chứ?
Khóe miệng của Lôi tôn giả hơi co giật một chút, mặc dù trong lòng tràn ngập lửa giận, nhưng với thân phận của hắn thì không thể trước mặt đông đảo nhiều người như vậy mà không thừa nhận. Lập tức chỉ có thể cứng ngắc gật gật đầu, ánh mắt đầy lôi quang nhìn Tiêu Viêm chăm chú rồi nói.
- Chuyện của ngươi và Phong Lôi các, ta nể tình Phong tôn giả ở đây mà không so đo với ngươi. Nhưng mà sau này hi vọng ngươi giải quyết cho tốt, nếu Tam Thiên Lôi Động mà từ trên người ngươi truyền ra ngoài thì lúc đó bổn tôn sẽ đích thân ra tay đánh chết ngươi!
Đối với lời nói đầy sức uy hiếp của Lôi tôn giả, thì Tiêu Viêm cũng chỉ mỉm cười, chắp tay nói.
- Xin Lôi tôn giả yên tâm!
Phong tôn giả ở bên cạnh nhìn Lôi tôn giả đang có sắc mặt không tốt, cười cười, liếc nhìn quanh sân một cái rồi nói.
- Cũng may là Lôi tôn giả đại lượng, nhưng mà đại hội tứ các hôm nay e rằng khó mà cử hành xuống nữa. Dựa theo thực lực thì Phong Lôi các vẫn là mạnh nhất, nếu đã như vậy thì vị trí đứng đầu của tứ các vẫn nằm trong tay của Phong Lôi các a…
Tuy nói sự việc hôm nay mặc dù có nguyên nhân lớn nhất là Phong tôn giả mà hóa giải được, nhưng mặc dù bọn họ cam lòng không muốn thì bề ngoài cũng đã cho Phong tôn giả mặt mũi lắm rồi. Một khi đã như vậy thì Phong tôn giả cũng không thể làm tiểu nhân mà không hồi báo gì. Dù sao thì cái gọi là đứng đầu tứ các cũng là hư danh mà thôi, thứ này cũng chẳng có chút quyền lợi gì, chỉ là cái tên có dễ nghe hơn một chút thôi. Còn nữa, nếu như thực sự bàn về thực lực của những người trẻ tuổi tứ các thì cũng không có ai là đối thủ của Phượng Thanh Nhi rồi. Đương nhiên trong đấy phải loại trừ Tiêu Viêm ra, thực lực của hai người ai hơn ai thì trong trận chiến lúc trước đã thể hiện ra được mọi người quan sát đầy đủ rồi
Nghe thấy mấy lời này của Phong tôn giả thì sắc mặt của Lôi tôn giả cũng khẽ giãn ra một ít, mà Kiếm tôn giả cùng Hoàng Tuyền tôn giả sau khi chần chờ một lúc thì cũng đành gật đầu. Đường Ưng không có khả năng là đối thủ của Phượng Thanh Nhi, còn Vương Trần thì ngay từ đầu đã bị Tiêu Viêm đánh cho tàn phế đi thì làm sao có thể đấu nữa.
- Ha ha, nếu như đại hội đã kết thúc thì lão phu cũng không ở lại nữa. Nếu như sau này có thời gian thì sẽ tới bái phỏng các vị, cáo từ.
Phong tôn giả cười cười, hướng về phía Lôi tôn giả chắp tay. Sau đó vung tay lên, đột nhiên cuồng phong chung quanh tròi đất nổi lên, mà năng lượng phong thuộc tính trong thiên địa lúc này cũng đã ngưng tụ lại, sau đó dưới ánh mắt soi mói của mọi người thì đã biến thành một con cự ưng cuồng phong vô cùng khổng lồ.
- Đi thôi…
Phong tôn giả khẽ vẫy tay, thân hình vừa động thì đã lên lưng của cự ưng. Sau đó Mộ Thanh Loan cũng theo sát sau.
Tiêu Viêm ở đó cũng vẫy tay đối với Lâm Diễm ở xa xa, sau đó hai người cũng bay vút lên cự ưng.
Nhìn thấy mấy người này đã lên lưng cự ưng đầy đủ thì Phong tôn giả cũng chắp tay ở sau lưng. Hai cánh của cự ưng hơi run lên sau đó một cổ cuồng phong nổi lên, vèo một cái thì đã cắt trường không bay ra ngoài sơn mạch Phong Lôi. Chỉ lóe vài cái thì đã biến mất trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Nhìn cự ưng đã biến mất thì Kiếm tôn giả cùng Hoàng Tuyền tôn giả ở một bên cũng cáo từ Lôi tôn giả, sau đó liền mang theo các đệ tử của mình rời khỏi sơn mạch Phong Lôi.
Ngay sau khi Kiếm tôn giả cùng Hoàng Tuyền tôn giả đã rời đi thì trên sân rộng lúc này cũng chỉ còn có người của Phong Lôi các. Giờ khắc này thì sắc mặt của Lôi tôn giả liền âm trầm hẳn đi, ánh mắt nhìn Phượng Thanh Nhi nói.
- Thanh Nhi, cảm ứng của ngươi lúc nãy quả thật là cổ hoàng huyết tinh?
- Tuyệt đối không sai! Nhưng vì nguyên nhân nào mà không cảm ứng được thì ta cũng không hiểu rõ.
Phượng Thanh Nhi gật đầu, khẳng định nói.
Lôi tôn giả khẽ gật đầu, chợt âm trầm nói:
- Ngươi hãy trở về nói với Thiên Yêu Hoàng Tộc, lúc đó hẳn sẽ có cường giả trong tộc ra tay bắt Tiêu Viêm. Nếu như lúc đó mà Tinh Vẫn các vẫn muốn ra tay ngăn trở thì với thực lực của Thiên Yêu Hoàng tộc mà muốn thu thập bọn họ cũng không khó gì…
Nghe vậy, Phượng Thanh Nhi chần chờ một chút, rồi cũng cắn răng gật đầu một cái.
- Nếu như ngươi đã không chịu tự phế đi Tam Thiên Lôi Động thì chỉ có thể làm cho ngươi ngày sau cũng không thể dùng đấu kỹ nào nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trên khuôn mặt của Lôi tôn giả hiện lên nét cười lạnh lẽo, mà câu nói sau cùng cũng hàm ẩn sát khí cực kỳ. Mấy người ở bên cạnh nghe thấy thế thì thân thể cũng hơi run rẩy lên.
Ở phía trên bầu trời xanh, cuồng phong nổi lên, cự ưng như một tia chớp xẹt qua, mà ở trên lưng cự ưng đang có mấy thân ảnh ngồi xếp bằng ở trên đó. Tiêu Viêm hiển nhiên cũng ở trong đám người này.
Giờ phút này, Tiêu Viêm vẫn ngồi xếp bằng ở trên lưng cự ưng bỗng mở mắt ra, sau khi không còn nhìn thấy của sơn mạch Phong Lôi kia nữa thì cũng bớt căng thẳng hơn. Rồi lập tức sắc mặt liền tái nhợt đi, một ngụm máu tươi liền phun ra, đột nhiên hắn chặt răng, ngọn hỏa diễm trên bàn tay cũng bỗng nhiên bừng cháy lên!
- Làm sao vậy?
Thân hình của Phong tôn giả khẽ xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm, kinh ngạc hỏi.
Tiêu Viêm vẫn chưa trả lời mà ánh mắt đang tập trung nhìn ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trên bàn tay. Bên trong ngọn lửa đang thiêu đốt đó có một giọt máu màu hồng xanh nhưng bên trong có ẩn chứa năng lượng kinh người đang chậm rãi bị bức ra!
Nhìn thấy một màn này thì trong mắt ba người Phong tôn giả, Mộ Thanh Loan, Lâm Diễm đều hiện lên chút kinh hãi. Thì ra lúc trước Tiêu Viêm đã đem cái giọt máu này giấu ở trong dị hỏa, hèn chi Phượng Thanh Nhi có tìm nhưng cũng không ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.