Cương khí màu vàng sẫm trên người Ninh Thần Ân lập tức thay đổi, trở nên sáng chói, giống như một viên kim cương màu vàng sẫm, toả ra ánh sáng kỳ dị.
Đây là dấu hiệu huyết mạch Hoàng Kim Mãnh Mã và huyết mạch Kim Cương Tinh đồng thời được kích hoạt. Mặc dù y không thể dung hợp hai huyết mạch làm một như Đường Tam và tăng nó lên thành huyết mạch siêu cấp, nhưng đồng thời sử dụng hai loại huyết mạch chi lực để chúng bổ sung cho nhau, y vẫn có thể làm được.
Không chỉ như vậy, Ninh Thần Ân cũng lấy ra vũ khí của mình là đôi trọng chuỳ. Trọng chuỳ có màu vàng sẫm, đầu búa lớn có góc cạnh rõ ràng. Sau khi đôi búa vào tay, khí thế của Ninh Thần Ân lần nữa tăng lên, sau lưng y hiện ra quang ảnh rõ ràng.
Một con mãnh mã to lớn ngồi trên mặt đất, ôm lấy một viên kim cương cực lớn. Trông nó có vẻ hơi buồn cười, nhưng khí thế của Ninh Thần Ân đang điên cuồng tăng lên.
Bây giờ, khi trận đấu còn chưa bắt đầu, Ninh Thần Ân đã lấy ra tất cả năng lực mình ẩn giấu, không hề có ý định muốn thăm dò. Bởi vì hắn biết rõ, Tu La Kiếm của Mỹ công tử có lực công kích cực kỳ cường hãn, chỉ cần y chủ quan một chút, bị đối phương phá vỡ phòng ngự thì trận đấu sẽ chấm dứt. Bên kia, Mỹ công tử không phóng xuất không gian chi lực như mọi khi, cũng không phóng thích Sát Thần lĩnh vực Sâm La Địa Ngục. Chỉ thấy mi tâm nàng lóe lên hồng quang, Tu La Kiếm đã rơi vào trong tay.
Nhìn thấy một màn như vậy, dù là 2 vị Hoàng Giả làm trọng tàu hay Ninh Thần Ân, người đã chuẩn bị phòng ngự toàn diện đều kinh ngạc đến ngây người.
Nàng muốn làm gì? Sao vừa lên đã thiêu đốt huyết mạch? Điên rồi sao?
Phải biết rằng, Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc tu luyện là huyết mạch chi lực. Huyết mạch chi lực càng mạnh thì càng có thể tiến hoá theo hướng phản tổ, thực lực sẽ càng cường đại hơn.
Thiêu đốt huyết mạch là phương thức chiến đấu chỉ dùng khi dốc sức liều mạng. Khi thiêu đốt huyết mạch sẽ tổn thương đến bản nguyên, thời gian thiêu đốt càng lâu thì thậm chí có nguy cơ mất mạng.
Một loại hoả diễm kỳ dị chảy xuôi theo Tu La Kiếm, bao phủ khắp người nàng. Sau đó, ánh sáng đỏ trên Tu La Kiếm bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ trước đó chưa từng có, kiếm ý ngút trời.
Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng nhìn cảnh tượng này, thân thể run lên rất nhỏ, nhưng đó là vì hưng phấn. Hắn cảm nhận được sức mạnh gì ẩn chứa trong kiếm ý của Mỹ công tử?
Có người đã từng nói với hắn, kiếm là chính nghĩa, kiếm là thẩm phán, kiếm là hy sinh. Mà giờ khắc này, trong kiếm ý của Mỹ công tử dường như đã bao hàm ba ý nghĩa đó, ba hợp một. Đột nhiên, giữa thiên địa đã không còn Mỹ công tử, chỉ có một thanh kiếm động trời như muốn chia cắt cả thế giới.
"Kiếm Thánh miện hạ, chuyện này..." Lưu Ly Thiên Tinh Hoàng ở đối diện Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng truyền âm hỏi.
Không thể ngăn cản!
Đó không còn là công kích cấp Đại Yêu Vương nữa. Là Đại Yêu Vương tiến vào trận chung kết Chiếm Hoàng chi chiến và điều khiển một Thần Khí khủng bố như vậy, công kích Mỹ công tử liều mạng thiêu đốt huyết mạch tuyệt đối là cấp độ Hoàng Giả.
Lúc trước, khi Vô Tận Thiên Tinh Hoàng ngăn cản kiếm ý của Mỹ công tử đã để lại vết kiếm trên người, hắn phải mất thời gian cả một ngày mới hoá giải hết kiếm ý đó. Mà một kiếm lúc đó hoàn toàn không thể so sánh với một kiếm trước mặt này.
Mặc dù tu vi của Lưu Ly Thiên Tinh Hoàng ở trên Vô Tận Thiên Tinh Hoàng, nhưng hắn tuyệt đối không muốn ngăn cản chính diện một kiếm này. Nàng điên rồi sao? Thần Khí này đã được thảo luận trên hội nghị Tổ đình, bởi vì tất cả các Hoàng Giả đều nhận ra nó có uy lực uy hϊếp được bọn họ.
Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng dường như không nghe thấy truyền âm của Lưu Ly Thiên Tinh Hoàng, chỉ nhìn chằm chằm vào trường kiếm màu đỏ, sắc mặt có chút đỏ bừng. Hắn cảm giác được mình đã bắt được chút gì đó.
Sau lần thảo luận với Đường Tam, kiếm pháp của hắn đã tiến triển một bước dài. Mà giờ khắc này, nhìn kiếm của Mỹ công tử, hắn cảm nhận được rõ ràng, trong kiếm ý ẩn chứa quy tắc đặc biệt, một quy tắc khó nói nên lời nhưng lại kinh thiên động địa.
Đường Tam ngồi trên bảo toạ cũng nhìn thấy sự hình thành một kiếm này. Hắn hơi nhíu mày, trong mắt có chút nhẹ nhõm, thậm chí trong lòng không nhịn được mà giơ ngón cái với Mỹ công tử. Bảo bối, nàng thật thông minh.
"Nhanh tuyên bố trận đấu bắt đầu."
Đúng lúc này, thanh âm của Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng vang lên giữa sườn núi.
Lúc này Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng và Lưu Ly Thiên Tinh Hoàng mới hồi phục lại tinh thần.
Đúng vậy! Thời gian song phương chuẩn bị quá dài. Quá trình chuẩn bị ban đầu chỉ là bước đệm cho hai bên. Tuy nhiên Mỹ công tử lại dùng phương thức không ai ngờ tới là thiêu đốt huyết mạch để tụ lực. Tu La Kiếm và Mỹ công tử đã bắt đầu trở nên trong suốt. Khi trọng tài còn đang sững sờ, huyết mạch thiêu đốt càng lúc càng kịch liệt.
"Trận đấu bắt đầu!" Lưu Ly Thiên Tinh Hoàng vội vàng tuyên bố.
Bình chướng ngăn cách giữa hai bên lập tức biến mất.
Mặc dù Ninh Thần Ân khϊếp sợ nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn. Y lập tức giơ Bát Lăng Mai Hoa Kim Chuỳ lên, chuẩn bị tấn công Mỹ công tử.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, y cảm thấy một lực áp khủng bố khiến linh hồn mình run lên xuất hiện, làm y có chút khϊếp đảm.
Sau đó y nhìn tháy Mỹ công tử giơ trường kiếm màu đỏ trong tay lên, huyết mạch thiêu đốt dữ dội khiến nàng giống như một Ma thần.
"Bang bang bang ...."
Bát Lăng Mai Hoa Kim Chuỳ run lên, phát ra âm thanh vù vù giòn tan.
Ngay lập tức, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập đến trong lòng y. Sự sợ hãi này không phải của y, mà đến từ Thần Khí truyền thừa gia tộc trong tay y.
Bát Lăng Mai Hoa Kim Chuỳ nổi danh về phòng ngự và lực lượng, lúc này vậy mà run rẩy và sợ hãi. Nó đang dùng mọi cách nói với Ninh Thần Ân, không ngăn được, không ngăn được. Nếu ngăn cản rất có thể sẽ bị kiếm chém chết.
Bị tâm tình ảnh hưởng, Ninh Thần Ân không dám tấn công Mỹ công tử. Là tuyển thủ có phòng ngự mạnh nhất, y vốn không giỏi công kích.
Mỹ công tử nhìn Ninh Thần Ân, nói: "Một kiếm này, trảm thương khung!"
Sau lưng Mỹ công tử, một quang ảnh cực lớn xuất hiện. Đó là một bóng người màu đỏ, tất cả đều là hư ảo, nhưng khi hắn xuất hiện, Tu La Kiếm trong tay Mỹ công tử phát ra tiếng vang rõ ràng. Bầu trời trong chớp mắt này liền biến thành màu đỏ.
Cho dù các Hoàng Giả ở đây cũng cảm thấy nặng trĩu trong lòng và phải ngưng trọng thần thức để chống đỡ.
"Ta, ta nhận thua ..."
Đôi chuỳ trong tay Ninh Thần Ân rốt cuộc không nhấc lên được.