Trong tủ lấy mẫu, khi Phạm Quân không chú ý tới, đóa sen màu tím cùng 5 đóa sen còn lại trong góc tủ vì rung chấn mà đổ lẫn vào nhau. Từng tia sáng lóe mắt chiếu rọi khắp cả căn phòng.
"BÙm!" Tiếng nổ lớn vang lên. Tại trung tâm v·ụ n·ổ, Phạm Quân ngây ngốc quay lại nhìn, hắn không hiểu tại sao sáu đóa sen lại có thể nổ.
"Chỉ là sáu đóa sen thôi mà, không có bất kỳ phản ứng cả về vật lý lẫn hóa học. Làm sao mà những thứ đó có thể p·hát n·ổ chứ?" Trong giây phút đó, trong đầu Phạm Quân chỉ còn sót lại ý nghĩ này rồi chìm vào bóng tối.
Không biết trôi qua bao lâu, ý thức Phạm Quân hồi phục lại. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, khắp nơi đều là màu tím huyễn lệ, trên trời và mặt đất, tất cả đều ngập trong màu tím quý phái và bí ẩn.
Sau khi ngơ ngác một hồi lâu, Phạm Quân mới nhớ ra, hình như, hắn đã bị nổ c·hết. Vậy tại sao hắn còn xuất hiện ở đây. Đây là địa ngục sao? Vậy thế giới ý thức là có thật? Với một người duy vật luận như Phạm Quân mà nói, điều này phá vỡ hết sự nhận thức của hắn.