Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 4: Thức Tỉnh Võ Hồn





“Tiểu Lăng Lăng! Đừng vung kiếm nữa, mau tới đây!” Lão Phong vừa xuất hiện đã cao giọng gọi Phong Lăng.
Vì vẫn còn đang trong thời gian chịu phạt nên Phong Lăng giờ này vẫn còn đang luyện tập.
Nghe gia gia bảo thì lập tức ngừng vung kiếm và tiến đến.
“Gia gia, có việc gì sao?” Phong Lăng vừa đi đến vừa lau mồ hôi đã chảy đầy mặt.
“Tới, ngươi đã 6 tuổi rồi, cũng đến lúc thức tỉnh Võ Hồn.
Sau khi thức tỉnh xong thì chúng ta cùng nhau ăn mừng một bữa tiệc lớn!” Lão Phong hào hứng nói ra dự định của mình.
“Gia gia không sợ ta thức tỉnh Phế Võ Hồn hoặc là Hồn Lực không đủ sao? Tự tin như vậy?” Phong Lăng buồn cười nhìn gia gia của mình.
“Hừ, cháu của ta thì không thể nào là Phế Võ Hồn được.
Nếu có phế thì ta cũng không để cho nó phế!” Lão Phong chém đinh chặt sắt nói, còn giương gương mặt đầy tự đắc lên với Phong Lăng.
“Hahaha, ta tin gia gia.”Phong Lăng cũng vô ngữ với gia gia rồi.
“Gia gia, không phải thức tỉnh Võ Hồn phải là người của Võ Hồn Điện tiến hành nghi thức sao?” Phong Lăng nói ra thắc mắc của mình.
“Hừ, cần đến bọn họ là vì người thường sẽ không có công cụ và Hồn Sư để thực hiện thôi.
Còn gia gia của ngươi là ai kia chứ?” Lão Phong đắc ý nhướng mày với Phong Lăng.
Nói xong, Lão Phong nhanh chóng lấy từ đai lưng Hồn Đạo Khí ra sáu viên đen nhánh hình tròn cục đá cùng một cái lóe sáng lam thủy tinh cầu.
Hồn Đạo Khí chuyên môn trữ vật, cất chứa đồ dùng; công nghệ phức tạp nên đều mau thất truyền.
Số lượng Hồn Đạo Khí trên đại lục này hiếm chi lại hiếm.
Phong Hàn có được một cái cũng không có gì là lạ.
“Gia gia không phải là đi trộm từ Võ Hồn Điện về đấy chứ?” Phong Lăng hồ nghi liếc gia gia của mình.
Lão Phong nháy mắt cứng đờ người, động tác trên tay cũng dừng lại một đốn, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh cùng uy nghiêm của một Phong Hào Đấu La.

“Ta cái này không gọi là trộm..
mà gọi là mượn dùng… Đối, mượn dùng, chính xác là như vậy!”
“Dù sao nó cũng nằm ở đó, không được sử dụng nên ta lấy về cho ngươi dùng.
Xong việc sẽ vật hoàn nguyên chủ!” Lão Phong nghiêm túc giải thích cho hành vi của mình.
“Lần sau con cũng muốn đến ngân hàng mượn dùng tiền a!” Những lời này Phong Lăng chỉ dám nói thầm trong lòng, cũng không muốn gia gia “chiếu cố” thêm việc rèn luyện của mình, banh mặt nhịn cười chấp nhận những lời gia gia nói.
Đem sáu viên màu đen cục đá bày trên mắt đất, xếp thành một cái hình lục giác, Lão Phong bảo Phong Lăng đứng vào trong đó.
“Không cần sợ hãi.
Bây giờ nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ nguồn năng lượng trong cơ thể ngươi.” Vừa nói, Lão Phong đôi mắt đột nhiên sáng lên, trên tay trái xuất hiện một thanh kiếm đen tuyền, cả lưỡi lẫn chuôi kiếm đều là màu đen, ẩn ẩn phát ra quang mang tử sắc.
Trên lưỡi kiếm còn có hoa văn hình rồng màu tím uốn lượn dọc theo thanh kiếm, tạo cho thanh kiếm một cỗ khí thế túc sát kinh người, chỉ cần nhìn thôi là đã khϊếp sợ, chấn nhϊếp tinh thần bất kỳ kẻ nào nhìn vào.
Thanh kiếm vừa xuất hiện, khí thế của Lão Phong lập tức thay đổi, chín vòng quang hoàn từ dưới chân sáng lên, không ngừng từ dưới chân đến đỉnh đầu.
Trong đó, hai cái màu vàng, hai cái màu tím, bốn cái màu đen và một cái màu đỏ.
Đây là đệ nhất Võ Hồn của Vô Thượng Đấu La, Tử Long Kiếm.
Lão Phong đôi tay bay nhanh đánh ra, lục đạo nhàn nhạt bạch quang rót vào sáu viên màu đen cục đá trên mặt đất, tức khắc, một tầng bạch sắc mênh mông quang hoa từ sau viên cục đá phóng thích mà ra, hình thành một cái bạch sắc hào quang, đem Phong Lăng bao phủ ở bên trong.
Một luồng bạch sắc quang điểm từ cục đá màu đen trên mặt đất phiêu ra, tiến vào Phong Lăng trong cơ thể.
Theo bạch quang tiến vào, Phong Lăng cảm thấy một cổ ấm áp hơi thở, mang đến một loại nói không nên lời thoải mái.
“Vươn tay phải cho gia gia.” Lão Phong nhìn chăm chú Phong Lăng, sau đó lên tiếng.
Phong Lăng lập tức vươn tay phải, sở hữu quang điểm trào dâng mà ra, bàn tay phải nóng rực.

Quang điểm vẫn cứ ào ạt trào ra, bàn tay phải của Phong Lăng càng ngày càng nóng, nhưng vẫn chưa có gì xuất hiện.
Lão Phong nhíu mày, tiếp tục chỉ đạo, “Cố gắng cảm nhận nguồn năng lượng đang chảy trong người, tập trung di chuyển nó đến bàn tay phải, chậm rãi thôi, không cần sốt ruột.”
Quang điểm càng ngày càng sáng, bàn tay của Phong Lăng cũng đã bị bỏng, nhưng vẫn không có gì xuất hiện.
Phong Lăng càng không cam lòng, cố gắng tập trung luồng quang điểm đó tiến vào bàn tay phải, nhưng như cũ, vẫn không có gì xảy ra, trái lại bàn tay phải ngày càng đau đớn, vết bỏng cũng lan rộng và sâu hơn.
“Gia gia, ta cảm nhận bàn tay phải có gì đó muốn chui ra, nhưng ta có cố như thế nào đi nữa thì nó vẫn không chịu xuất hiện.
Đây là như thế nào?” Phong Lăng gấp gáp hỏi, cô không thể chấp nhận bản thân mình không có Võ Hồn a, đây là kỳ vọng của gia gia.
Cô không thể làm gia gia thất vọng được.
“Bình tĩnh nào.
Cảm nhận được có nghĩa là ngươi có Võ Hồn, chỉ là chưa thể làm nó xuất hiện thôi.” Lão Phong vội vàng trấn an Phong Lăng, nghi thức thức tỉnh chỉ có thể tiến hành một lần nên lúc này không thể có sơ suất gì được.
Lão Phong nháy mắt bừng tỉnh, “Tiểu Lăng Lăng, ngươi thử vươn tay trái ta xem.”
Phong Lăng nghe vậy, lập tức nâng tay trái lên, tức khắc, sở hữu quang điểm trào dâng mà ra.
Ngay sau đó, ở kia ấm áp năng lượng lôi kéo, trên tay trái tựa hồ như có thứ gì đang rách nát, sở hữu quang điểm nhanh chóng hướng lòng bàn tay trái tụ tập.
Trong phút chốc, một cậy quạt gấp xuất hiện ở Phong Lăng bàn tay bên trong.
Nhìn qua, cây quạt cũng không phải quang ảnh hư ảo, mà là chân thật tồn tại.
Bạch quang dần dần thu liễm, Phong Lăng ngơ ngẩn nhìn trong tay cây quạt gấp, có chút không biết làm sao.
Cây quạt dài khoảng năm tấc.
Cả cây quạt đen tuyền, phi giấy phi thiết, phi mộc phi ngọc, cũng không biết nó là chất liệu gì.

Nhưng thoạt nhìn có vẻ rất cứng rắn.
Mở quạt ra thì chất liệu bên trong cũng tương tự như thân quạt, cũng đen nốt.
Không hề có họa tiết hay tự nào trên đó, dây tuyến cũng ánh đen, cuối dây tuyến lại là một quả chuông màu đồng nhưng lại làm bằng ngọc.
Có bao nhiêu kì lạ thì nó tụ hội hết ở cây quạt này!
“Gia gia, ta đây có được xem là Phế Võ Hồn?” Phong Lăng cầm cây quạt ngốc lăng hỏi, cũng quên mất bàn tay phải đau đớn.
“Cốpp…” Lão Phong cốc đầu Phong Lăng.
“Nói nhảm cái gì, đã bảo không có Phế Võ Hồn trong tay gia gia, nhớ rõ?”
Phong Lăng ủy khuất ôm đầu, nhìn Lão Phong nói, “Ta nhớ rồi.”
Dù Lão Phong rất tự tin vào bản thân, cho dù là Phế Võ Hồn ông cũng có thể đào tạo ra một cường đại Hồn Sư, nhưng lúc cây quạt gấp đó xuất hiện, khí thế đó chắc chắn là một cường đại Võ Hồn.
Cháu của ông cũng không sở hữu Phế Võ Hồn a.
“Dùng ý niệm thu hồi Võ Hồn của ngươi.
Sau này khi nào muốn sử dụng nó cũng dùng ý niệm đem nó kêu ra tới.” Lão Phong dặn dò.
Phong Lăng lập tức làm theo, dùng ý niệm thu hồi.
Xong lại gọi ra tới, xong lại thu hồi, rồi lặp lại liên tục.
Có điểm thú vị a.
Lão Phong có chút dở khóc dở cười với đứa cháu của mình.
Lại đưa màu lam thủy tinh cầu tới trước mặt Phong Lăng, nhướng mày ý bảo đem tay đặt ở mặt trên.
Phong Lăng đưa tay đặt trên thủy tinh cầu.
Bàn tay vừa mới đặt lên, thân thể Phong Lăng liền run rẩy một chút, cô giật mình phát hiện, kia viên thủy tinh cầu thế nhưng có thật lớn hút lực, trong cơ thể tựa hồ bị kéo ra một cổ lực lượng.

Phong Lăng suy đoán, đây có lẽ là thế giới này gọi là Hồn Lực.
Lão Phong vui mừng hiện rõ trên mặt, màu lam thủy tinh cầu phát ra bắt mắt lam quang, từ lúc bắt đầu bình thường lam thủy tinh cầu bây giờ trở nên lộng lẫy phát sáng như đá quý lấp lánh sáng lên.
Rực rỡ màu lam quang lộ ra ngoài, nói không nên lời lộng lẫy động lòng người.
Lão Phong chưa bao giờ nhìn thấy lam thủy tinh cầu phát ra ánh sáng rạng rỡ đến vậy, nó còn sáng hơn lúc ông thức tỉnh Võ Hồn.
“Haha, bẩm sinh mãn Hổn Lực! Quả nhiên là cháu ta.” Lão Phong quá đỗi vui mừng, cười không khép được mồm, bế lên Phong Lăng xoay mấy vòng trên không trung, còn “chụt” hai cái rõ kêu trên mặt cô.
Phong Lăng cũng phải bất đắc dĩ với gia gia, nhưng vẫn không chịu được bộ râu xồm xoàm đó cạ trên mặt mình, cũng cười khanh khách lên.
Sau khi hai ông cháu vui đùa với nhau vui vẻ rồi thì mới nhớ tới bàn tay phải bị thương của Phong Lăng.
“Trường hợp của Tiểu Lăng Lăng ngươi vẫn là lần đầu tiên ta biết đến, lúc nãy ta cũng rõ ràng cảm nhận được có Võ Hồn sắp xuất hiện, nhưng mãi vẫn không thấy.
Có thể là do ngươi chưa đủ điều kiện để thức tỉnh nó.” Lão Phong vừa thượng dược lên tay Phong Lăng vừa nói ra suy đoán của mình.
“Ý của gia gia là ta có song sinh Võ Hồn giống gia gia?” Phong Lăng đôi mắt sáng rực hỏi.
“Khả năng rất cao là như vậy.
Nhưng cũng đừng hy vọng quá nhiều, ngươi nên chăm chỉ tu luyện với cây quạt giấy đen nhẻm đó đi!” Lão Phong nhanh chóng dập tắt hứng khởi của Phong Lăng.
“Hừ, quạt giấy thì làm sao vậy.
Bây giờ ta lại càng ưng ý nó, người ta cầm đao cầm kiếm chém tới chém lui, ta cầm quạt giấy bổ tới tấp vào mặt đối thủ! Lại nói, cầm quạt giấy có bao nhiêu hào hoa phong nhã a.” Phong Lăng mỹ tư tư mà tưởng, vừa nói vừa làm động tác minh họa.
Lão Phong cũng bị đậu cho cười ha hả.
Không cần nghĩ, chỉ cần tưởng tượng đến cái cảnh cháu gái cầm quạt giấy bổ vào đầu đối thủ đã đủ khiến ông ôm bụng cười lăn rồi!
“Thôi thôi, cháu nó vui vẻ thì được rồi.
Không cần phải dập tắt mộng tưởng của nó!” Lão Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn không thể khiến ông nhịn được cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.