Dark Desiring

Chương 9:




Cô quyết tâm nhìn vào bộ dạng gần như khỏa thân của mình trong gương. Không tệ, không tệ một chút nào. Da cô nâu hơi vàng, và phần tóc mai gần như bị trắng lên vì mặt trời, tạo ra một ảnh hưởng rất hài lòng. Ngồi bên bàn trang điểm, cô chải mái tóc dài cho đến khi nó sáng lên như một dải màu vàng, tết hai bên, rồi búi chúng thành cuộn nhỏ trên đỉnh đầu, để phần tóc còn lại xõa xuống lưng.
Cô cẩn thận trang điểm, đậm hơn thường lệ, làm nổi bật đôi mắt to bằng bút chì màu xám, và dùng mascara màu nâu đen khiến cho lông mi trông dày hơn. Hài lòng với kết quả, cô bước đến bên tủ quần áo, chọn lấy một trong số chiếc váy Carlo đã mua cho cô và mặc nó vào.
Đó là một chiếc áo trắng mềm mại, ngắn tay có cổ nhỏ quan cách, khoét một đường xuống giữa hai bên ngực. Một chiếc dây lưng nhỏ nhắn buộc bên eo, và chiếc váy mềm mại và thướt tha thả xuống sàn nhà, có khoét một đường nhỏ đến tận đùi. Cô đeo đôi dày cao gót cao 8 phân, rồi ngắm mình trong gương lần cuối, xịt loại nước hoa yêu thích, loại Miss Dior.
“Caterinas là điều cẩn trọng của cả thế giới,” cô tự nhỉ, quay gót đi xuống lầu.
Tommaso ít nhất cũng lái xe tới Palermo mà cô chẳng chú ý gì nhiều khi họ tới tòa nhà văn phòng anh ta nài nỉ muốn tháp tùng cô đến phòng làm việc của chồng. Cầu thang máy dừng lại ở tầng thứ 20, và Helen bước theo Tommaso ra ngoài, đi ngang qua một hành lang rộng lớn tới đến bên một cánh cửa cô cho là lối vào phòng của Carlo, chỉ là nó không giống một văn phòng mà giống một căn hộ cho thuê hơn.
Carlo đích thân mở cửa. Anh đang mặc chiếc áo choàng màu nâu dài tới giữa đùi và rõ ràng không măck đồ lót. Anh rõ ràng chẳng để tâm tới Tommaso, cầm lấy tay Helen đưa cố tới một căn phòng nhỏ dẫn vào phòng chính, rồi nói, “Em hãy tự lấy đồ uống nha, cara, trong khi anh mặc xong đồ.” Anh quay đi biến mất sau một bên cửa.
Helen bị bỏ lại, miệng cô mở to, lo lắng nhìn quanh.
Đó là một căn phòng thoải mái, trang trí bằng màu nâu ấm áp và vài tuýt: rất nam tính, rất Carlo. Cô chưa từng nghĩ là anh có một căn hộ trong thành phố. Bước ngang qua cánh cửa sổ to, cô nhìn ra ngoài ban công, nhưng không trông thấy gì cả. Cô mới ngu ngốc làm sao!
Không còn băn khoăn việc anh thường về nhà muộn, có lẽ anh cùng bạn bè vui vẻ ở chốn này. Lòng cô thắt lại vì thất vọng. Không còn muốn tự lừa dối mình nữa, cô không thích ý tưởng đó dù một chút thôi. Có lẽ cô đã sai, có lẽ đây không phải căn hộ của anh. m thanh tiếng cửa mở ra khiến cô quay lại nhìn Carlo, trông thảnh thơi với bộ áo ăn tối màu trắng, tiến lại phía cô.
“Đây là căn hộ của anh à?” cô hỏi, mắt nhìn vào thân hình cao lớn, rồi nhìn vào gương mặt anh.
“Tất nhiên. Toàn bộ tòa nhà này thuộc về anh mà,” anh trả lời, cười lớn. “Sao thế? Em nghĩ là nó thuộc về ai, Caterina sao?”
Sự căm ghét tăng lên, giống như mật ong nghẹn lại trong cổ họng, đến nỗi anh có thể mỉa mai cô quá cởi mở. “Anh chưa từng nói cho em biết anh có một căn hộ trong thành phố,” cô nghiêm khắc buộc tội anh.
“Em có bao giờ hỏi đâu.” Đôi mắt đen của anh nheo lại bất ngờ trước gương mặt nóng bừng của cô. “Mà trong cuộc hôn nhân của chúng ta, em chưa bao giờ tỏ ra thích thú xem anh đi đâu hay anh làm gì? Sao giờ lại đột nhiên tò mò vậy?”
Cô không giải thích, ít nhất, cô không muốn giải thích gì với anh. Không thể chịu nổi cái nhìn soi mói của anh, cô quay lại phía cửa nói, “Em chưa từng nghĩ là anh có một căn hộ.”
“Anh có ba cái đó cara. Một cái nữa ở Rome, và một ở Buenos Aires ( thủ đô của Argentina).” Nó không phải là một ý tưởng hay, cô quay lưng lại phía anh, vì tay anh đã vòng quanh người cô khi anh nói, một bàn tay khum lấy ngực cô, và cái còn lại ôm lấy eo cô.
“Em có muốn anh lập danh sách tài sản của mình không?” Anh hỏi nhỏ, hơi thở ấm áp vuốt ve tai cô.
“Chuyện đó không cần thiết,” Cô ra ngoài, sự gần gũi của anh giống lên hồi chuông báo động trong đầu cô.
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh bủa vây cô, và đỏ bừng mặt khi anh bóc mẽ. “em đã biết tài sản lớn nhất của anh rồi.”
“Không!” cô rít lên, khi bàn tay đặt lên mạn sườn cô, trượt lên khum lấy ngực cô, và bàn tay khác nhẹ nhàng xoa bụng cô.
“Tất nhiên em biết chứ vợ yêu. Chính là em đó,” anh cười vui vẻ.
Helen không kịp chuẩn bị trước dòng cảm xúc vui sướng mà những câu nói của anh mang lại. Chính nhờ nỗ lực lớn nhất khiến cô không ngã vào lòng anh. Cô thấy vui vì đã không làm thế khi anh nói tiếp, nhắc cô nhớ tới nguyên nhân họ kết hôn.
“Helena em có từng nghĩ rằng con chúng ta có thể đang lớn dần trong bụng em không?”
Lờ đi câu nhận xét đầy ngụ ý, cô thoát khỏi cái ôm của anh, không sẵn lòng thừa nhận rằng cô thấy đau lòng đến nhường nào khi bị xem như máy sinh nở.
“Tới lúc về rồi,” là điều tốt nhất cô có thể nghĩ tới khi cô bước nhanh đến cửa.
Nhà của Caterina thật đẹp. Sau khi đi một quãng đường dài, ta sẽ thấy nó nằm trên đỉnh đồi, trông ra bến du thuyền, một điểm sáng trên bầu trời đêm. Carlo nắm tay cô dẫn cô vào một gian phòng lớn, nhiều người tụ tập ở đó. Trước đôi mắt lo âu của Helen, nửa số dân ở Palermo dường như đều có mặt. Những cánh cửa hành lang rộng lớn được mở ra tới hành lang và vườn, và dưới những bóng đèn màu nhấp nháy trong các cây quanh hàng lang, nơi đó bàn và ghế đã được xếp thành vòng tròn, để lại một khoảng không gian nhỏ ở giữa cho khiêu vũ.
Họ khó có thể bước vào căn phòng trước khi nữ chủ nhân xuất hiện, trông gợi cảm trong bộ váy màu đỏ. Chỉ trong vài giây Caterina đã giữ lấy cánh tay Carlo, và định dẫn anh đến một góc phòng nơi có quầy ba trong khi Helen đi theo phía sau, cảm thấy mình như người thừa. Cô chỉ biết rằng tối nay sẽ thế này mà.
Tài quầy bar, một người phụ nữ khác quay sang nhìn Helen với đôi mắt nâu to, và nói, giọng rất ngọt ngào, “Cô có biết không Helen, tôi không thể nghĩ là thế nào mà chúng ta đã không gặp lại nhau lâu đến thế. Carlo chỉ nói với tôi vài ngày trước là cô là ai. Tại sao, chúng ta đã liên quan tới nhau nhờ đám cưới sao! Không ngạc nhiên sao?”
Helen không nghĩ là chuyện đó có gì bất ngờ, và cô biết rõ rằng chỉ có một lý do để Caterina đã nói rằng cô đã có gì để làm Helen hiểu cô ta đã gặp được chồng cô. Sau khi tìm hiểu xong về căn hộ sớm hơn dự tính tối hôm đó, chẳng có gì ngạc nhiên hết, nhưng nghĩ tới hai người họ dùng nó như một con dao sắc cứa vào trái tim cô khiến cô vô cùng đau đớn.
Có lẽ đó là lý do tại sao cô lại trả lời đầy ác ý, “Vâng, chính thế. Tôi nên gọi chị là dì Caterina mới phải.”
Người đàn bà lớn tuổi hơn không thích điều đó chút nào, đưa cho Carlo ly rượu, rồi nhìn Helen bằng ánh mắt thương hại, “Không cần thiết đâu, em yêu. Caterina sẽ làm thế.” Sau đó cô ta nói thêm, “Hãy uống tự nhiên nhé Helen.” Chủ định nhìn vào cái ly trong tay Carlo, cô ta nói tiếp, “Khẩu vị của Carlo thế nào tôi biết rõ lắm.”
Helen không thể ngăn nổi nụ cười trên môi. Người đàn bà đó biết rõ đó là cười châm chọc, nhưng cô ta không để chúng đi theo hướng riêng của chúng.
“Tại sao không chứ, cám ơn Caterina. Tôi dám chắc cô như vậy mà.” Nhìn lên chồng, cô đau đớn nói bóng gió, “Anh và một cặp hàng trăm người khác, chẳng cần nghi ngờ gì cả.” Cô quan sát thấy sự giận dữ bùng lên trong mắt Carlo, nhưng trước khi anh có thể nói gì, cô lại tặng anh một nụ cười giả tạo tuyệt vời, và nói thêm, “Em chắc là hai người sẽ thứ lỗi cho em. Em cần phải hít thở chút không khí trong lành.”
Carlo, một tay cầm ly rượu và một tay bị Caterina nắm không thể làm gì được để ngăn cô lại, và cô quay nhanh đi rời khỏi họ.
Điều đó đã nói cho họ biết rồi, cô thầm nghĩ một cách nổi loạn, khi trên đường ra ngoài hành lang. Hãy để anh chơi với ả nhân tình của anh, cô sẽ tự tận hưởng niềm vui. Cô chán với việc sợ hãi người đàn ông ấy rồi, mà nhân đây anh chẳng làm gì được cô nữa. Có một quán bar khác bên ngoài. Cô nhanh chóng bước tới, tặng cho người bồi bàn trẻ tuổi đang phục vụ một nụ cười ngọt ngào. Cô yêu cầu và nhanh chóng có được một ly lớn rượu gin và nước khoáng.
Sau khi uống cạn ly rượu trong tíc tắc, cô thấy vui sướng, và thấy chồng mình vẫn ở phía trong, chăm chú nói chuyện với Caterina, cô nhún vai và gọi một ly khác. Cô ngỡ ngàng nhận ra người đàn ông ở cùng với họ là Diego Fratelli. Rõ ràng họ không cần tới sự xuất hiện của cô…
Những thành viên trẻ tuổi trong bữa tiệc đang thật sự làm mọi thứ quay cuồng. Tiếng nhạc sàn rất to và rõ trong đêm, và Helen khao khát đứng dậy và nhẩy, để rồi khi một cánh tay chạm vào khủy tay cô cô quay lại, một nụ cười hài lòng hiện lên trên gương mặt khi nhận ra Stephano thận trọng nhìn cô.
“Tôi đã được tha thứ rồi phải không, dì?” Anh táo tợn hỏi.
Helen phải cười. “Thật vậym, dì! Anh nên báo cho tôi biết trước đó, Stephano.”
“Nếu tôi làm thế, tôi sẽ không bao giờ đưa cô lên máy bay được,” anh trả lời, cười vui vẻ. Sau đó nghiêm túc nói thêm, “Tôi đã làm như vậy vì những lý do tốt nhất đó Helen.”
Cô nhìn vào gương mặt đẹp trai non nớt của anh, và thấy trái tim cô không hề nổi giận với anh. Họ gặp nhau hai lần từ khi tới Silicy, Helen không có cơ hội giải quyết anh trong vụ lừa cô tới hòn đảo này, và giờ thì nó chẳng còn là vấn đề nữa. Đã quá muộn…
“Anh có ý gì khi nói những lý do tốt nhất?” Cô nghiêm khắc hỏi. “Tốt nhất cho ai chứ?”
“Tại sao, tất nhiên là tôi rồi!” Anh đáp, rồi cười. “Carlo sẽ giết tôi nếu tôi không làm thế. Tôi được tha thứ phải không?”
Helen phải mỉm cười. Stephano không thể nghiêm túc với bất kỳ chuyện gì, và cô có thể hiểu được cảm giác của anh. Cô đã không gặp rắc rối khi cố nói không với Carlo đúng không? “Vâng, tôi tha thứ cho anh.”
“Tuyệt lắm, tôi biết cô sẽ làm thế mà, và nếu cô có nói không, trông cô cũng thật tuyệt. Cuộc sống hôn nhân phải đồng tình với cô,” anh ta phát biểu, ngang nhiên liếc nhìn cơ thể mảnh dẻ của cô.
Helen lắc đầu, và cười gượng, đưa tay cho Stephano, cho phép anh dẫn cô ra sàn nhảy.
Cô đã mất quá nhiều thời gian gặm nhấm quá khứ, khi cô cơ bản cho mình là người thực tế. Kết thúc mối quan hệ với Carlo nhiều năm trước, cô đã quyết tâm ném anh ra khỏi tâm trí, và tiếp tục cuộc sống của mình. Chuyện đó khá khó, nhưng cuối cùng cô đã thành công. Rồi, trước cái chết của cha và Maria, một trải nghiệm đau thương khác, cô đã làm việc cô phải làm, bỏ việc học đại học đến với khóa học thư ký ít đắt đỏ hơn, và cô lại thành công.
Cuộc hôn nhân là thực tế và không thể bị thay đổi, và nếu chồng cô thích người đàn bà khác, mặc kệ nó. Cô đã mất đi cảm giác tự trọng của chính mình khi cố gắng hết sức giải quyết vấn đề. Vậy nên, cô bất cần ném mình vào nhịp đập quay cuồng của thể loại nhạc đầy hoang dã.
Đám đông cạnh Stephano biết Helen bao nhiêu tuổi, và tất cả đều thấy vui. Chưa bao giờ cô nhận ra cô đã hoàn toàn tận hưởng với chính mình. Cô là một vũ công giỏi và những đôi mắt đen của những gã trai trẻ ngã rạp xuống muốn mời cô nhảy, cũng như không ngừng mang đồ uống tới cho cô.
Cuối cùng khi Stephano lại nói chuyện với cô, anh châm biếm, “Thật là một cô nàng tuyệt vời! Giá như những gã trong công ty có thể nhìn cô lúc này,” anh châm chọc, cười tươi rói trước gương mặt đỏ bừng của cô, và mái tóc rối xõa xuống. “Cô là một động lực đó, dì à.”
“Cháu cũng khá gọn gàng đó, cháu trai,” cô lại gia nhập, tặng cho anh cái nhìn sàm sỡ ngang nhiên mà anh thường nhìn vào mọi phụ nữ anh trông thấy, nhưng cô không thể không thấy thích thú và cả hai đều bật cười.
Cuối cùng tâm trạng của bữa tiệc đã thay đổi, tiếng nhạc to được thay bằng những âm thanh chậm rãi lãng mạn, và Helen biết ơn ngồi vào ghế trong khi Stephano đi lấy đồ uống.
Cô đã không nhìn thấy Carlo một lúc. Cô quyết định rằng anh đang vui vẻ cùng với những người bạn rách việc hơn. Cô đưa tay lên gáy, dùng tay vuốt mái tóc dài, việc khiêu vũ khiến cô thấy nóng.
“Chỉ ở một mình sao Helen?” Cô ngước lên thấy Diego Fratelli đứng cạnh cô.
“Chào, Diego. Tôi nghĩ tôi đã thấy anh trước đó. Tôi không biết anh sống ở đây.” Helen thích người đàn ông này. Anh ta thật tốt với cô khi họ gặp nhau, nên cô cười với anh.
“Tôi không sống ở đây. Tôi đang đi nghỉ một thời gian. Tôi vừa nhìn thấy cô nhảy, nhưng chỉ thể loại nhạc này mới khiến tôi tiến tới. Cô sẽ cho tôi vinh dự khiêu vũ cùng cô chứ?”
“Chắc chắn rồi,” cô trả lời, nhìn nhanh xung quanh khi đứng dậy. Không thấy Stephan cùng đồ uống đâu cả. “Tôi sẽ rất vui đó.”
Anh là một vũ công giỏi, không ôm cô quá chặt, và thật thoải mái khi di chuyển từng bước trên sàn nhảy. Diego là một đối tác hoàn hảo, tạo ra những cuộc đối thoải nhỏ thoải mái, nên cô hoàn toàn thư thái trong vòng tay anh, chỉ căng thẳng khi anh đề cập tới Carlo.
“Em thật sự làm anh ngạc nhiên đó Helen. Anh đã không biết là em đã đính ước với Carlo khi chúng ta gặp nhau lần đầu, dù anh nên đoán ra mới phải. Rõ ràng Stephan không phải là một người thuộc về cuộc đời của em.” Đôi mắt thân thiện của anh tươi lên. “Carlo là một người đàn ông rất may mắn.”
Trước khi Helen có thể trả lời, một bàn tay to khỏe giữ lấy vai cô và tiếng chồng cô vang lên phía sau. “Tôi biết mà, Fratelli, và tôi định cứ may mắn như vậy. Nên, anh sẽ thứ lỗi cho chúng tôi chứ?” Anh gần như kéo Helen ra khỏi tay của người đàn ông ấy và nói nhanh, “Bà chủ nhà đang tìm em đó.”
Helen hối lỗi nhìn Diego khi cánh tay Carlo vòng quanh eo cô. Cái nhìn đáp trả của anh thật cảm thông khi anh thì thầm, “Vậy cứ thế đi. Anh sẽ đợi đến lần sau nha, Helen.”
Anh quay gót bước đi. Helen quá bực mình nên chẳng nói được gì. Sao anh dám bước đến vào kéo cô như vậy.
Cô nhìn sang anh đôi mắt xanh giận dữ, “Chúa ơi! Anh có đầu óc không vậy! Ít nhất anh cũng nên lịch sự với người đàn ông ấy.” Có lẽ tất cả số rượu cô đã uống khiến cô thiếu thận trọng, vì cô lờ đi cơn giận trong ánh mắt anh mà nói tiếp, “Anh đã ở cả tối với bạn anh, rồi xuất hiện đầy xúc phạm vì tôi nhảy với Diego.”
Cánh tay Carlo kéo cô lại gần, những ngón tay trượt đến nực cười lên lưng cô. Ôm cô thật chặt và lắc lư theo bản nhạc, anh nói, “Đây là điều mà em gọi là khiêu vũ sao? Người đàn ông đó suýt thì làm tình với em đó,” Anh thẳng thắn nói.
“Đừng vô lý vậy chứ!” Cô đốp lại.
“Chính hành vi của em mới là vô lý, cara, không phải tôi. Tôi đã quan sát cuộc triển lãm của em cả tối nay, và tôi sẽ không chịu đựng nữa. Em là vợ tôi, nhớ chứ?” Anh nhấn mạnh, một bàn chân dài dịch chuyển vào giữa hai đùi của cô, hướng họ ra khỏi những người khiêu vũ khác.
“Vợ của anh? Cuộc triển lãm của tôi?” Cô thốt lên. “Anh thì sao, phô trương tình nhân của mình trước mặt mọi người sao?” Làm sao ánh sám chỉ trích hành vi của cô? “Tại sao chứ, nếu không phải có Stephan là những người bạn của anh ấy, tôi sẽ phải ngồi một mình cả buổi tối sao,” Cô cay đắng tuyên bố, vấp ngã vì kích động.
Carlo giữ lấy cô, một tay ôm chặt eo cô, tay khác vuốt ve cổ cô. Những ngón tay của anh luồn vào tóc cô, anh nhẹ nhàng giữ đầu cô lại, để mà cái nhìn màu xanh đầy giận dữ bị đôi mắt đen khôn ngoan của anh giữ lại.
Helen cảm thấy cơn giận biến mất, đột nhiên ý thức được độ cứng cơ bắp quá gần với cô. Cô đưa một tay lên ngực anh để đẩy anh ra, nhưng nhận ra tim mình đập thật nhanh. Cảm nhận được cơ thể ấm áp dưới lớp áo lụa quá thú vị đến nỗi những ngón tay dính chặt vào đó.
Cô cúi đầu, không thể chịu đựng được sự giám sát của anh khi anh thừa nhận, “Em nói đúng, Helena, và anh xin lỗi. Có lẽ em đã bỏ quên em lúc trước, lời biện minh duy nhất của anh là vì công việc.”
Công việc, chính mặt tôi thấy sao! Cô chán nản nghĩ thầm, sau đó trở nên bối rối hoàn toàn vì câu nói tiếp theo của Carlo.
“Có quá nhiều sự nghi ngờ và hiểm lần giữ anh và em, có lẽ chuyện này có thể giúp. Nhưng hãy nghe rõ này, vì anh chỉ nói điều này một lần thôi. Caterina không phải và cũng chưa từng là tình nhân của anh.”
Helen ngẩng đầu lên vì câu nói của anh, cẩn thận xem xét gương mặt đẹp trai của anh, cố tìm kiếm một vài tín hiệu, một sự chỉ dẫn rằng điều anh đang nói là sự thật. Hành động của anh quá khác thường, cô còn chưa từng thấy anh xin lỗi vì bất cứ chuyện gì, và tuyên bố Caterina chẳng là gì của anh không thuộc tính cách của anh. Anh không thuộc kiểu người biện minh hành động của mình với bất cứ ai, và chắc chắn không phải với Helen.
“Anh không cần phải nói với tôi chuyện đó,” cô thận trọng đánh giá, thấy bất ngờ vì cái nhìn dịu dàng trong đôi mắt nâu của anh.
“Không, anh biết, cara, nhưng anh mệt mỏi khi chống lại em.” Anh đẩy đầu cô lên vai anh, rồi giữ lấy cô, nói khàn khàn, “Hãy tận dụng phần còn lại của đêm nay như những người bạn. Sau cùng, đây chính là lễ kỉ niệm đám cưới của chúng ta.”
“Lễ kỷ niệm ngày cười sao?” Helen nghi ngờ hỏi, chìm đắm trong hơi ấm gợi cảm nhờ cái ôm của Carlo.
“Ừ, đã hai tuần rồi,” anh thì thầm, câu nói của anh mờ đi vì hơi thở ấm áp xâm chiếm miệng cô, và môi cô tách ra sẵn lòng chào đón anh. Helen đã hoàn toàn đầu hàng, cơ thể cô tan chảy dưới thân hình mạnh mẽ hơn của anh. Tại sao lại phải chống lại nó? cô tự nhủ, đây chính là nơi cô mong muốn cả đêm nay.
Phần còn lại của tối hôm ấy trôi đi thật nhanh. Bầu trời đầy sao, những tia sáng chập chờn và nhạc nhẹ như lập mưu tạo nên sự kỳ diệu của thời gian. Helen trượt tay vào trong áo khoác của anh để vuốt ve cái lưng rộng của anh. Siết chặt vòng tay nhau, không còn khoảng cách nào giữa họ nữa, họ đã gợi cảm đu đưa theo tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Sau đó họ tay trong tay quay vào trong nhà, và Carlo, để lại cô trong một chốc, rồi quay lại với hai đĩa đầy thức ăn, những cái bánh tròn có tôm ở giữa, những lát pizza, salad và một chút thức ăn lạnh. Sau khi ăn xong, họ uống cà phê, và Helen thấy bất ngờ khi Caterina xuất hiện mời Carlo nhảy, anh khá thô lỗ từ chối cô ta.
Sau ba giờ sáng họ quay về nhà. Helen, để lại Carlo đi đậu xe và khóa cửa nhà, đi thẳng lên lầu tới phòng ngủ của họ. Đây là một buổi tối lạ lùng, và vui hơn nhiêu so với dự kiến ban đầu của cô. Cơ cởi váy và đá giầy sang một bên, đi tới nhà tắm, tay cô bận rộn tháo những cái gim trên đầu. chỉ cần lắc nhanh, cô đã làm nó xõa hết xuống vai. Rồi uể oải cửi áo lót và sau đó cẩn thận gỡ phần trang điểm ở mắt.
Cô vẫn thấy bất ngờ trước hành vi kỳ lạ của Carlo. Anh chưa từng thể hiện niềm khao khát trước sự đồng hành của cô, trừ khi ở trên giường… vậy tại sao tối nay, anh lại gợi ý họ hãy là những người bạn? Cô đã vắt óc suy nghĩ suốt cả đoạn đường dài về nhà, nhưng vẫn không tìm ra được lý do rõ ràng.
“Em định ngủ ở trong phòng tắm sao, Helena?”
Cô bất ngờ quay lại. Carlo đang lơ đễnh dựa vào cánh cửa, khỏa thân, trừ chiếc quần con màu đen nhỏ bé không thể nào che đi được sự nam tính rõ ràng của anh. Mắt cô lướt không ngừng trên người anh. Anh có một cơ thể tuyệt đẹp, rắn chắc và dài, chỗ lông đen trên ngực thu hẹp lại trên con đường đi xuống dưới. Helen nuốt khan những suy nghĩ sai trái của mình, mạch đập của cô tăng nhanh cảnh báo. Tâm trạng lãng mạn mơ hồ lúc trước đã được thay thế bằng sự căng thẳng như điện giật.
Cô run rẩy cố gắng che đậy phản ứng ngay lập tức với anh bằng việc đưa tay lên che ngực. “Em vừa mới vào thôi,” cô bực bội trả lời, tự hỏi mình, đây đâu phải lần đầu tiên, nhưng sao người đàn ông này luôn có một ảnh hưởng đáng báo động như vậy với cô. Cô nên ghét anh mới phải, nhưng anh đứng thẳng lên và đi đến bên cô, cô chẳng còn thấy ghét gì cả, chỉ còn sự thôi thúc áp đảo chạy đến và chạm vào anh.
Anh dừng lại cách cô khoảng một bước chân, siết chặt lấy cổ tay cô rồi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi ngực. Anh giữ chặt chúng sang một bên rồi nói, “Sao lại e thẹn thế, Helena? Anh là chồng em mà,” anh cười, rồi khàn khàn nói thêm, “Anh sẽ không cắn em, không phải thế trừ khi anh nghĩ em muốn anh làm thế, cara.”
Anh cho phép mình nhìn vào hai cái núm hồng, cứng lại và mời gọi. Cô nghe thấy tiếng thở gấp của anh và mặt cô đỏ lên. Tự thấy xấu hổ vì khao khát của chính mình, cô ước sao mặt đất có thể mở ra và kéo cô xuống.
Đôi mắt đen của anh nhìn vào mắt cô, lấp lánh một cách nguy hiểm, sau đó dịu lại khi anh nhận ra sự bối rối của cô, “Em chưa từng làm anh hết ngạc nhiên khi em vẫn đỏ mặt.”
Helen không thể nói gì, vì tất cả những dây thần kinh trong bụng quặn lại trước ánh mắt anh. Carlo lắc đầu, và cười nhìn khuôn mặt đáng yêu của anh, anh nắm chặt lấy tay cô, trong lúc một tay khác nhẹ nhàng lướt qua ngực cô.
Cùng với tiếng thở dài, anh nói, “Thôi nào, anh có thứ này cho em,” khi anh dẫn cô vào phòng ngủ.
Cô cho phép anh dẫn cô đi. Anh bỏ tay cô ra, và cô đứng im một chỗ. Cô cảm thấy mình như một con ngốc, lúc này gần như khỏa thân, cười, trêu chọc Carlo đã khiến cô hoàn toàn mất cân bằng. Những suy nghĩ và cảm xúc của cô loạn lên và khi, cầm tày cô, Carlo đặt vào đó một hộp dài làm bằng da, sự bối rối của cô đã áp đảo. Cô thận trọng mở nó ra, và ở đó trên một nền vải nhung trắng là một cái vòng cổ xanh ngọc bích mà cô đã từng thử ở nhà Aldo. Nó mới đẹp làm sao! Cảm xúc choáng ngợp khi Carlo lấy chuỗi vòng cổ và cẩn thận vuốt tóc cô ra rồi đeo nó quanh cổ cô.
Mắt họ gặp nhau trong gương, mắt cô thì đầy nghi vấn, mắt anh thì bảo vệ và gần như do dự. Helen đưa một bàn tay thanh mảnh lên, những ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ nữ trang đang lấp lánh trong gương, bức tranh họ tạo ra trên làn da trần của cô cực kì khêu gợi. Một chiếc bàn duy nhất là nơi được chiếu sáng của căn phòng, và Carlo xuất hiện như một cái bóng đen khổng lồ che khuất cô, bảo vệ đến lạ lùng.
Khi tay anh đặt lên vai cô, hơi ấm sộc vào người cô,cô nhẹ nhàng dựa vào người anh.
“Tại sao thế Carlo?” Cô không thể nào hiểu được lý do cho món quà như vậy.
“Anh mua nó làm quà cưới cho em, nhưng, đêm tân hôn của chúng ta hóa ra không như anh tưởng tượng,” anh nói móc, giọng nói rõ ràng có sự tự ghê tởm. Rồi anh nhẹ nhàng giải thích. “Anh muốn nó hoàn hảo với em, và vì ngạo mạn anh đã nghĩ đến hang muốn của mình và làm như vậy. Khi em làm anh đông cứng lại, anh thật sự tức giận. Anh cho đó là niềm kiêu hãnh.”
Lời nhận xét của anh khiến Helen bị sốc. Anh đã muốn nó thuộc về cô sao? Nhưng điều đó có nghĩa anh thật sự quan tâm! Cô quay đầu lại, không còn hài lòng với hình ảnh phản chiếu trong gương của anh, cô ngắm gương mặt đẹp trai của anh, nhưng, trong đôi mắt xanh lá cây của cô có cái nhìn nghi hoặc, bàn tay của anh di chuyển không ngừng trên vai cô, anh nói tiếp. “Tiện đây, Helena, em thích nó chứ?’ Anh hỏi, dù anh sợ rằng cô sẽ từ chối món quà này.
Ngay lập tức cô định làm thế, nhưng trực giác phụ nữ ngăn cô lại. Ánh mắt cô dán chặt vào vết sẹo khủng khiếp trên trán anh, cô phải chịu trách nhiệm vì làm anh tổn thương một lần, và tội lỗi ấy vẫn còn ở đây. Cô có thể không bao giờ muốn hại anh, cô biết chắc điều đó. Tại sao cô không muốn kiểm tra, nhưng cô nhận ra rằng từ chối món quà này sẽ khiến anh tổn thương. Tối nay, chỉ một lúc thôi anh đã chỉ cho cô thấy cuộc hôn nhân của họ có thể sẽ thế nào, nếu cô để mặc nó, và dường như với helen, khi tay anh buông vai cô ra để ôm lấy eo cô, bao phủ cô bằng hơi ấm của anh, cho biết câu hỏi của anh còn lớn hơn những gì anh nói ra.
Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong anh khi anh đợi cô trả lời. Cô hoàn toàn quay lại nhìn anh, bàn tay đặt nhẹ lên ngực anh khi cô trả lời.
“Em thích nó lắm, Carlo. Nó là thứ đẹp nhất em từng thấy.” Cô nhón gót lên, bàn tay ôm lấy vai anh, môi cô hôn lên cái cằm cứng rắn của anh. ‘Cám ơn anh,’ cô nói. ‘ Nhưng em thấy xấu hổ khi nói điều đó, em chưa từng nghĩ đến lấy bất cứ thứ gì từ anh.’
Phản ứng của anh ngay tức thì, gương mặt nghiêm khắc được thay bằng một nụ cười vui vẻ đơn thuần. Đôi mắt sáng lên với sự gợi cảm tiềm ẩn khi tay anh ôm chặt lấy cô.
‘Ồ, Helena, em không biết phải không?” anh nói nhanh. ‘Thứ duy nhất anh muốn có nằm trong sức mạnh của em.’
Cô không hoàn toàn hiểu được câu nói ấy, nhưng lúc bốn giờ sáng, khi mệt mỏi và đột nhiên run lên khi ý thức được tình trạng khỏa thân của họ, cô chẳng còn sức để nghĩ nữa. Khi đầu anh hạ thấp xuống bên cô, cô đã từ bỏ.
Môi anh nhẹ nhàng trêu đùa trên mi mắt cô, đường cong mềm mại của má cô và dọc theo đường quai hàm. Cuối cùng miệng anh tách môi cô ra bằng cái hôn dịu dàng mạnh mẽ, cô nghĩ tim cô sẽ vỡ ra mất. Tất cả tri giác đều bị ép lên trên cơ thể nam tính mạnh mẽ, quá gần gũi. Ngực cô cứng lại dưới bờ ngực cứng như bức tường của anh, hơi ấm thôi thúc trong phần thắt lưng gợi lên hơi ấm tận sâu trong bụng cô.
Cô thật khó có thể nhận ra sự hài lòng của anh. “Làm ơn, Helena, hãy trao em cho anh. Đừng chống lại. Hãy chạm vào anh như em có thể,” anh van nài cô, một bàn tay luồn vào tóc cô khi lưỡi anh trêu đùa trong miệng cô. “Đừng làm anh phải có em, cara.”
Lời nói gay gắt của Carlo, môi anh hôn lên cổ cô, chỗ ẩm ướt của cơ thể anh tỳ lên cô, cuối cùng nổ tung sự hạn chế tự áp đặt của cô vào hai tuần trước. Cô không còn có khả năng cũng như mong muốn chống lại anh, và đôi tay mềm mại của cô dạo quanh chiếc lưng gân guốc của anh, và đi lên luồn vào mái tóc đen mềm mại của anh. Cô cảm nhận được niềm vui hoang dại trước cái rùng mình dài của cơ thể anh khi cô thầm chấp nhận lời thỉnh cầu của anh.
“Anh muốn em.” Carlo rên rỉ, và giọng nói của anh khàn đi khi anh nhanh chóng bế cô và mang cô vào giường, giữ cô chặt ở trên đó. “Chúa ơi, anh muốn em đến nhường nào.” Anh thì thầm.
Trong giấy lát anh đã cởi bỏ hết chỗ quần áo của họ. Môi anh tạo lên ngọn lửa trên cổ cô. Hàng ngàn bảng Anh cho chỗ trang sức ấy đã nằm trên sàn nhà như có quá nhiều rác, vì anh nhận ra chúng làm trở ngại cho mục tiêu của anh – mạch máu điên cuồng đập trong cổ cô.
Run rẩy, Helen vuốt ve đường cong trên đùi anh, tay cô giữ lấy cái eo nhỏ của anh. Sự kiềm chế cuối cùng của cô đã biến mất, cô vui sướng cảm nhận làn da bóng như xa tanh của anh. Sau đó Carlo nâng người cô lên sát với anh, chiếm lấy một cái đầu nụ hoa cứng của cô đưa vào miệng. Cô bất lực con người lên, chân cô tiến sát vào đùi anh. Một tiếng rên rỉ nhỏ, tận sâu từ cổ họng cô phát ra tên anh. “Carlo! Ôi, Carlo.”
“Hãy nói đi Helena. Nói cho anh biết em muốn anh.” Anh nhìn cô với đôi mắt đòi hỏi.
“Em muốn anh, em muốn anh,” cô thở hổn hển, sụp đổ bên anh, miệng cô, cũng tìm những nụ hoa nam tính cương cứng của anh, trêu đùa và cắn.
Chân cô tách ra dưới đùi anh. Cô nóng bỏng, quặn đau dưới cái vật cương cứng cốt lõi của anh, bùng cháy vì cực hình trêu chọc. Miệng cô tìm kiếm miệng anh và lưỡi cô thăm dò, đỏi hỏi sự chiếm hữu toàn toàn từ anh. Đôi mắt xanh của cô sáng lên vì khoái cảm, cô nhẹ nhàng ngẩng lên để nhìn rõ gương mặt đen đang đỏ lên của anh. “Bây giờ, Carlo, ngay bây giờ!” Cô rên rỉ đòi hỏi.
Mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, tay anh khum lấy mông cô, nhẹ nhàng nâng cô lên. Rồi sau đó, anh từ tốn thăm dò trung tâm ẩm ướt của cô, tay anh trượt lên trên vuốt ve hai bên ngực đã cứng lại của cô. Cô nhắm mắt lại, kéo đầu lại, tay cô đặt lên ngực anh. Cô không thể đợi sự tiếp cận định sẵn của anh, cô đang bùng cháy, các dây thân kinh như muốn căng ra rồi đứt lìa. Cô mạnh mẽ đẩy mình về phía anh, cảm nhận toàn cơ thể anh trong cô.
Như thể đó chính là tín hiệu mà Carlo đang mong chờ, anh quay cô xuống bên dưới anh, đắm chìm vào cô với sức mạnh khiến Helen phải thở hổn hển. Tay cô khum lấy cái mông rắn chắc của anh, đẩy anh vào, cho đến khi cả hai người đạt đến đỉnh điểm tan vỡ.
Carlo lăn người sang một bên, cơ thể họ vẫn bên nhau. “Giờ thì chúng ta đều biết Helena, rằng em cũng đau đớn như anh. Em sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng sau những gì chúng ta vừa chia sẻ, cara, em sẽ không thể nào bác bỏ được nữa,” anh thì thầm, tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc ra khỏi gương mặt cô. Anh mỉm cười trêu chọc.
Helen biết anh đúng, và vì cô từng không quan tâm đến việc chính cô đã phản bội lại cảm giác của mình về anh. Rúc vào hơi ấm của anh, cô có thể cảm nhận anh lại di chuyển trong cô, và với một nụ cười bí hiểm gợi cảm trên môi, cô ngây thơ nhìn anh, chấp nhận nói, “Đúng vậy, Carlo.” Cô dịch chuyển hông bên anh như những gì cô nói.
Carlo khẽ cười, đôi mắt đen của anh sáng lên với sự chiến thắng nam tính thuần túy, và một ý định xấu xa. “À, Helena, anh nhìn thấy màu ngọc lục bảo trong mắt anh! Chúa, khi em giống như vậy anh có thể làm tình với em suốt đêm.”
Và anh đã làm thế…
Với Helen, việc làm tình của họ giống như một giấc mơ. Họ trao nhau những nụ hôn dài ham muốn, miệng kề miệng, tay chân quấn vào nhau, cơ thể mềm mại như lụa của cô ở trên cơ thể bóng như xa tanh của anh. Mồ hôi bóng mượt và ẩm ướt cùng với tình yêu, họ còn bị bao phủ bởi hương vị của tình yêu.
Những ngón tay dài của Carlo vuốt ve và thăm dò đùi cô, bụng cô, ngực cô, mọi phần nhạy cảm của cô, trong khi đôi tay thanh mảnh của cô khám phá từng bó cơ và bó gân của anh, vui vẻ đùa nghịch, nhứt đám lông mềm trên cơ thể anh. Cho đến khi, cuối cùng tim đập cùng một nhịp, họ đạt đến biển tình trên những con sóng tình ầm ầm. Chìm sâu xuống, khi họ đi đến độ sâu thâm cùng, tránh được nơi đen tối nơi mà một sự sống ngay tức thì chầm dứt, chỉ để quay lại bờ mặt của vô thức trong cơn đại hồng thủy của năng lượng tinh khiết, để nằm run rẩy trong vòng tay nhau, kiệt sức, mệt lử.
Carlo khàn khàn lên tiếng, “ Chúng ta phải nói chuyện, cara,” và chỉ nghe thấy âm thanh mờ nhạt từ Helen, khi giấc ngủ cuốn lấy cô.
m thanh yếu ớt bật ra xuyên qua cánh cửa sổ để mở. Helen lười biếng vươn vai, giống như một con mèo vui hài lòng trong một chiếc giường lớn. Khi cô quay người sang một bên, mắt cô mở to khi nắm được một cánh tay. Sau đó ngay lập tức cô thức giấc, ký ức tối hôm trước tràn về.
Cô ở một mình. Dấu hiệu duy nhất cho sự hiện diện trước đó của người chồng là vết lõm trên chiếc gối bên cạnh. Đau đớn tự xỉ vả mình, cô sống lại cảm giác làm tình đêm hôm qua, cơ thể cô cháy bùng trước luồng ký ức ấy. Anh đã nói gì? “Anh đã nhận lại người đàn bà bé nhỏ có đôi mắt màu lục bảo.” Cô cay đắng nghĩ, thật đúng làm sao khi cuối cùng cũng bị ép chấp nhận bản chất dâm đãng ăn sâu của mình. Cô rên rỉ, tự nhận ra điều đó khiến cô chẳng hạnh phúc gì.
Nhiều tuần liền, cô đã tự thuyết phục mình rằng cô có thể lấy Carlo và ra đi không tổn thương gì, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của cô trong bản cam kết. Cô mới ngu ngốc làm sao! Đêm qua cô đã ham muốn anh, hãnh diện trước sự chiếm hữu của anh, và còn tệ hơn thế. Rõ ràng cô mùa quáng, biết rằng cô yêu anh, và luôn yêu anh từ ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Hai năm trời cô quyết liệt phủ nhận cảm xúc của mình, nhưng đêm qua cô đã hoàn toàn đầu hàng. Sẽ có một người đàn ông khác dành cho cô, không chỉ mình Carlo. Có con của anh, rồi ra đi, sẽ khiến tim cô vỡ thành trăm mảnh. Làm sao cô có thể đạt được một thỏa thuận như vậy. Cùng với tiếng thở dài tuyệt vọng, cô vùi đầu trong gối, mùi hương thoang thoảng của Carlo làm khuấy động những cảm xúc quẫn trí của cô.
Chắc hẳn anh chưa từng nhận ra anh đã giành được một thắng lợi vĩ đại đến chừng nào, cô lặng lẽ tuyên bố. Họ đã làm một cuộc trao đổi, và cô sẽ phải dính lấy nó. Tâm ý định sẵn biến cô thành một bà vợ người Silicy ngoan ngoãn vang lên trong đầu cô. Anh sẽ hả hê thế nào nếu phát hiện anh đã thực sự thành công tới đâu. Cái cách cô cảm nhận anh, cô sẽ quá vui sướng để được ở cùng anh, nhưng cô biết niềm kiêu hành không cho phép cô thừa nhận điều đó.
Sophia bước vào phòng cùng một khay đựng cà phê, thông báo cho cô biết giờ đã là một giờ chiều. Cô chán nản tự nói với mình rằng đêm hôm qua có một ảnh hưởng thật tốt, chí ít cô được ngủ ngon giấc.
Tắm và thay đồ nhanh chóng, mặc chiếc quần đùi màu chanh và chiếc mũ có dây buộc, Helen đi xuống lầu dưới. Cô lo lắng sợ gặp Carlo, nhưng cũng không nên trì hoãn, và những tiếng động cô nghe thấy chỉ ra rằng anh không có trong nhà. Điều đó chắc chắn phải là điều thuận lợi của cô. Anh không thể để lộ những dấu hiệu hả hê với một người không xuất hiện.
Người khách hóa ra lại là Stephano, người nhìn Helen khi cô bước ra ngoài trời nắng ở sân ngoài, và cười toe nói, “Chào buổi sáng Helen. Hay nên chào buổi chiều nhỉ?” Anh cười, nói thêm, liếc nhìn hiểu biết vào Carlo “Đây co phải là vì người bác quyến rũ của tôi không vậy?”
Helen đỏ mặt tức giận, mắt cô bắn sang bên Carlo, người đang bâng quơ dựa vào bức tường hành lang. Mặc chiếc quần đùi cũ và không gì khác, trông anh trẻ hơn, và đặc biệt quyến rũ. Anh rõ ràng không hề phản đối lời nhận xét của Carlo, nhìn vào mặt Helen, anh chỉ mỉm cười.
Cô sững sờ trước sự ấm áp ẩn sâu trong đôi mắt nâu của anh. Tim cô đập nhanh khi anh đi về phía cô, đưa tay quàng lên vai cô, và cười nói với Stephano. “Cậu không nên trêu vợ tôi. Cô ấy đâu quen cách nói quá của cậu.” Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên chiếc miệng nửa mở của cô.
Cô không thể nghĩ điều gì đã xảy ra với người chồng ngạo mạn của cô, nhưng dù gì đi nữa, cô cũng thấy biết ơn. Cô vui vẻ trượt tay vòng lấy eo cô, cảm nhận làn da trần dưới những ngón tay say sưa của cô.
“Em ổn chứ Helena?” Anh hỏi nhỏ.
Cô do dự cười nhìn anh. “Em ổn,” cô thở ra. “Em xin lỗi vì đã ngủ nướng. Anh nên bảo Sophia đến sớm hơn.
“Không, cara, em xứng đáng có được giấc ngủ đẹp đó,” anh nói rõ, lờ Stephano đi. Xoay người cô sang phía anh, anh nói giọng khàn khàn, “Đêm qua thật tuyệt.” Tay anh nhẹ nhàng xoa vai cô, và anh thành công khiến Helen hoàn toàn bối rối.
Vài tuần trước người đàn ông lạnh lùng này đã đi đâu chứ? Cô tự hỏi, cố tìm trên gương mặt anh xem có dấu hiệu của sự mỉa mai thường lệ không, nhưng không thấy gì.
“Này, tôi ghét phải chen ngang, cả hai, nhưng Carlo chỉ có một giờ để lên máy bay.”
Câu nói của Stephano giống như một gáo nước lạnh dội vào Helen. Tay cô buông thõng xuống khi Carlo quay sang phía người cháu nói, “Ừ, tất nhiên là cháu đúng.” Nắm lấy tay Helen, anh đưa cô vào nhà, giải thích, “Stephano mang đến tin xấu. Không may, một trong những hãng dầu hỏa của anh gặp một vụ nổ ngoài càng La Plate, ở Argentine.”
Đến phòng ngủ, quay quay người nhìn Helen, thái độ chán nản. “Anh phải đi Helen. Có một số thương vong, nhưng chưa rõ con số là bao nhiêu. Là người chủ của hệ thống, đó là trách nhiệm của anh. Anh sẽ bay tới Buenos Aires ngay để cố giài quyết vụ lộn xộn này.”
Helen cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ ích kỷ của riêng cô. Trong một chốc khi Stephano nhắc đến việc Carlo phải đi, ngay lập tức cô nghĩ đó là lý do vì sao Carlo tự nhiên đối xử quá dịu dàng với cô, đơn giản vì lợi ích của cháu anh, nhưng anh biết anh phải đi xa. Cô thấy ghê tởm chính mình, lại một lần nữa cô nhận ra cô hiểu người đàn ông là chồng cô ít tới nhường nào, và trách nhiệm của anh với số công nhân làm việc cho anh lớn đến đâu, và ngạc nhiên thay, anh rõ ràng rất quan tâm.
Cô có thể nhận ra cái nhăn mày lo lắng trên gương mặt điển trai của anh, và cô nói nhỏ. “Em rất tiếc Carlo, thật khủng khiếp làm sao!”
Cô không biết rằng chỗ nước mắt trong đôi mắt xanh của cô nhìn dán vào gương mặt chồng cô đã nói với anh rõ ràng hơn cả những gì cô cảm nhận.
“Đừng lo lắng, cara. Anh sẽ quay lại ngay khi có thể.” Đưa một tay lên, anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô. “Anh sẽ gọi khi anh có thời gian, và anh muốn em hứa với anh em sẽ ở đây cho đến khi anh quay lại,” anh nhẹ nhàng đề nghị.
“Vâng. Vâng. Em sẽ ở đây.”
“Tốt. Em và anh vẫn phải nói chuyện, nhưng giờ không còn thời gian nữa,” anh nói thêm. “Anh muốn em quên đi quá khứ, và chỉ tập trung nhớ về đêm qua, được chứ?”
Hôn nhanh lên lông mi cô, anh quay người đi và bước vào phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.