Đào Yêu Ký

Chương 61: Đi xa




Chuyển ngữ ♥ Xuyên nhi
Beta ♥ Nhã Vy
Trong hang động dưới lòng đất tối om, ba người đang giơ đuốc bò lổm ngổm tiến lên phía trước.
“Đại ca, nơi này thật là tối.”
“… Nơi này là hang động dưới lòng đất, đương nhiên là tối.”
“Đại ca, nơi này làm sao lại lạnh vầy nhỉ?”
“… Nơi này khắp nơi đều là người chết, dĩ nhiên sẽ lạnh.”
“Đại ca, đợi lát nữa có thể thuận tiện trộm một ít đồ mang đi ra ngoài không, ta nghe nói đồ vật ở trong hoàng lăng này là những thứ có giá trị liên thành đấy nhé.”
“… Nếu huynh không sợ trời phạt thì cứ trộm đi.”
“Đại ca, làm sao…”
“Loảng xoảng loảng xoảng” một tiếng, kiếm đánh bên chân Mộ Dung Dật Phong, dọa hắn sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hồi phục lại tinh thần, hắn mắng: “Huynh cái con ruồi chết tiệt này, muốn giết ta sao?”
“Không sai, nếu như huynh còn nói nữa, ta sẽ chôn huynh ngay tại chỗ này.” Giọng nói Thương Thanh lạnh lùng.
Mộ Dung Dật Phong lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Lúc này, Cửu Tiêu đang đi ở phía trước thấp giọng nói: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Vừa nói, hắn vừa dùng lực đẩy bức tường phía trước ra, lập tức, trước mặt xuất hiện một căn phòng rộng rãi.
Bên trong được trang trí đặc biệt xa hoa lộng lẫy, xung quanh chất đầy rất nhiều vật trân quý được bồi táng theo, mà trong trung tâm căn phòng có đặt một quan tài.
Ba người hợp lực lại, rốt cục cũng mở được quan tài ra.
Đào Yêu đang nằm bên trong như đã chết, không có hô hấp, không có mạch đập.
Mộ Dung Dật Phong lấy một cái túi thơm ra, phía trên thêu hoa Hải Đường, dưới ánh lửa chiếu xuống tỏa ra ánh sáng u ám. Hắn tự tay lấy ra một viên thuốc từ bên trong đó, đỡ Đào Yêu dậy, đưa vào trong miệng nàng, cho nàng nuốt xuống.
Trong giây lát, đôi môi tái nhợt của Đào Yêu từ từ hồng nhuận, mà mí mắt cũng khẽ rung động, Mộ Dung Dật Phong khẽ gọi, rốt cục nàng cũng mở mắt ra.
Nhìn thấy cảnh vật xung quanh, trong mắt của nàng xuất hiện hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền nhớ lại tất cả mọi chuyên xảy ra lúc trước…
Vào đêm trước khi vào kinh đô, Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong đã chuẩn bị hết toàn bộ. Mà Đào Yêu thì ngồi trong đình nghỉ mát, sững sờ nhìn hai túi thơm trong tay.
Chúng, còn có cả nàng, đã chứng kiến toàn bộ tình yêu lưu luyến của cha mẹ mình.
Không biết ở thế giới khác, mẫu thân còn có thể nhận ra phụ thân không? Còn có thể tha thứ cho ông ấy không?
Nàng không biết.
Đang quan sát nhập thần, bỗng nhiên Đào Yêu cảm giác được có người đang tới gần mình, ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra Thương Thanh đang ở phía sau mình.
Đào Yêu đề phòng mà nhìn hắn, đang chuẩn bị gọi Cửu Tiêu tới giúp đỡ, Thương Thanh lại nói: “Đừng gọi, ta tới là để giúp các người.”
“Tại sao ta phải tin ngươi?” Đào Yêu hỏi.
“Mở túi thơm của Luật Vương gia đưa cho rồi cô nsẽ hiểu.” Thương Thanh nhắc nhở.
Lúc này, Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong cũng chạy tới đúng lúc, ngăn trước mặt Đào Yêu bảo vệ nàng.
Đào Yêu theo lời của Thương Thanh, mở túi thơm ra, chỉ thấy bên trong có một phong thư cùng với hai viên dược.
Trên thư chỉ có bốn chữ: Thương Thanh có thể tin.
Đám người Đào Yêu nhìn thư, lại nhìn Thương Thanh, nghi ngờ đầy bụng.
Rốt cục, Cửu Tiêu thử dò xét hỏi: “Chẳng lẽ, nghĩa phụ cũng có ân với huynh?”
“Không sai.” Thương Thanh chậm rãi nói: “Thì ra sư phụ của đệ là Cao Thái căn bản không phải do bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, là do Luật Vương gia giúp ta giết ông ta.”
“Tại sao?” Cửu Tiêu không giải thích được: “Tại sao lại muốn giết cha mình?”
“Bởi vì lão ta đáng chết.” Thương Thanh lạnh lùng nói: “Vì để cưới thiên kim của đảo chủ, lão đã giết chết mẫu thân ta, thê tử mà lão cưới hỏi đàng hoàng. Chính mắt ta nhìn thấy hết tất cả, hơn nữa ta đã thề trước thi thể mẫu thân, ta nhất định phải báo thù. Nhưng Cao Thái nham hiểm giảo hoạt, cho dù ta con trai ruột của lão, lão cũng không chịu truyền thụ toàn bộ võ công cho ta, thế nên ta vẫn không có năng lực giết lão. Cuối cùng, Luật Vương gia sắp xếp kế hoạch, giúp ta giết chết Cao Thái. Bởi vì việc này, ta đã đồng ý với Luật Vương gia làm một chuyện. Buổi tối trước khi ông ấy qua đời, ông ấy đã tới tìm ta, muốn ta giúp các người chạy trốn.”
Mộ Dung Dật Phong nhỏ giọng hỏi Cửu Tiêu: “Chúng ta nên tin hắn không?”
Mặt Cửu Tiêu chìm trong bóng tối, thật lâu vẫn không lên tiếng.
“Sư đệ,” Thương Thanh mỉm cười: “Đệ có dũng khí để ta giúp đệ không?”
Cửu Tiêu nhìn lá thư, lại nhìn kiếm trong tay, rốt cục nói: “Chúng ta nên làm thế nào?”
“Rất đơn giản,” Thương Thanh nói: “Hoàng thượng quyết định diệt trừ các người ở đông nam Bành Châu, ta đã thả dây leo bên vách núi, đến lúc đó hai người hãy làm bộ bị ta đánh rớt xuống vách núi, theo dây leo bò vào trong sơn động ở phía dưới, đi ra ngoài từ một cái cửa khác. Chỉ có điều, khi đó, trên thế gian này đã không còn hai người Mộ Dung Dật Phong và Cửu Tiêu nữa.”
“Vậy Đào Yêu thì sao?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Ta nghĩ,” Thương Thanh nhìn Đào Yêu, “Cho dù có chết cô cũng sẽ không ở lại bên cạnh hoàng thượng, đúng không?”
“Đúng vậy.” Đào Yêu gật đầu.
“Luật Vương gia cũng đã suy đoán như vậy.” Thương Thanh nói: “Hơn nữa ông ấy còn khẳng định là Hoàng thượng sẽ ban chết cho cô, chôn cất vào hoàng lăng, vĩnh viễn trở thành hoàng hậu của hắn, đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh hắn.”
“Vậy không phải là rất nguy hiểm cho Đào Yêu sao?” Mộ Dung Dật Phong lo lắng.
“Đừng lo lắng, Luật Vương gia đã để lại giải dược của độc Quy Tiên.” Thương Thanh nói.
“Tại sao nghĩa phụ lại xác định Hoàng thượng sẽ dùng độc Quy Tiên tới hại Đào Yêu?” Cửu Tiêu hỏi.
“Vì sau khi uống độc Quy tiên, người ta sẽ không đau khổ, cũng sẽ không chảy máu, chẳng qua là như một giấc ngủ như vậy, chết vô cùng bình thản.” Thương Thanh giải thích: “Luật Vương gia cho là Hoàng thượng sẽ không để Đào Yêu chết quá mức đau đớn, vì vậy nhất định sẽ dùng loại độc này. Nên trước khi uống thuốc độc, Đào Yêu phải ăn giải dược màu xanh vào, sau đó sẽ xuất hiện trạng thái chết giả ngay lập tức. Đợi sau khi chôn cất nàng, chúng ta liền men theo mật đạo vào hoàng lăng, cho nàng ăn viên giải dược màu đỏ kia vào, nàng sẽ lập tức tỉnh lại. Như vậy các người sẽ phải đổi qua sống một thân phận khác.”
“Đào Yêu? Đào Yêu?” Tiếng gọi bên tai khiến cho Đào Yêu phục hồi tinh thần lại, nháy mắt mấy cái, nàng thấy rõ Mộ Dung Dật Phong ở trước mặt.
Nàng đưa tay, ôm lấy eo hắn, ôm chặt chẽ: “Mộ Dung, chàng không sao chứ?”
“Yên tâm, vận khí của ta gần đây rất tốt.” Mộ Dung Dật Phong cúi đầu nhìn nàng, trong mắt đều là dịu dàng.
“Chỉ có điều,” Mộ Dung Dật Phong xoay người lại, trừng mắt nhìn Thương Thanh: “Vị này lại giả diễn làm thật, thiếu chút nữa giết chết Cửu Tiêu.”
“Nếu như ta thật sự muốn giết hắn, hắn bây giờ còn có thể hoàn hảo mà đứng đây sao?” Thương Thanh lạnh lùng cười một tiếng: “Nếu nguyện vọng của Luật Vương gia là muốn các người thật tốt sống, ta cho dù không phục đi nữa cũng chỉ có thể làm theo.”
“Cửu Tiêu thiếu chút nữa bị huynh chọc thủng rồi thủng.” Mộ Dung Dật Phong bất bình thay Cửu Tiêu.
“Diễn trò cũng phải diễn thật một chút.” Thương Thanh liếc hắn một cái: “Huynh cho rằng ai cũng diễn kém như huynh sao?”
“Cái gì? Ta diễn quá thật luôn ấy chứ!” Mộ Dung Dật Phong lớn tiếng biện bạch vì mình: “Lúc diễn cảnh huynh đệ tình thâm kia, cho dù không phát hiện ra chỉ còn lại hai người, ta cũng vẫn sẽ ép nước mắt ra được. So với cách diễn của Cửu Tiêu quả thật là như nhập thần. Lúc ấy trên mặt huynh ấy chút biểu lộ cũng không có, suýt nữa hỏng việc rồi.”
Cửu Tiêu cau mày: “Đó là bởi vì huynh không có chuyện gì thêm loạn lời kịch, lại nói xấu ta trộm quần lót của huynh, trước kia lúc luyện tập rõ ràng không có đoạn này.”
“Đến hiện trường thì phát triển ấy mà.” Mộ Dung Dật Phong cười hềnh hệch.
“Thật xin lỗi đã cắt đứt mọi người thảo luận,” Đào Yêu yếu ớt giơ tay: “Nhưng mà bụng ta thật sự rất đói, lúc này có thể rời nơi này không, ra ngoài tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện?”
“Các người đi ăn đi.” Thương Thanh nói: “Bây giờ, chuyện ta đồng ý với Luật Vương gia làm đã xong xuôi, từ nay về sau, chúng ta không còn … quen biết nhau nữa.”
Nói xong, Thương Thanh liền muốn bỏ đi, nhưng Cửu Tiêu ngăn hắn lại: “Bích Lạc đâu? Huynh đã làm gì muội ấy?”
“Cửu Tiêu,” Thương Thanh không xoay người, chẳng qua là tiếp tục nói: “Không phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ phát triển theo ý đệ, đối với Bích Lạc, ta sẽ không buông tay.”
Nói xong, hắn cũng không tiếp tục dừng lại, bỏ ra khỏi mật đạo.
“Đại ca, đừng lo lắng, ít nhất còn biết chắc rằng Bích Lạc sẽ không gặp nguy hiểm, sau này chúng ta lăn lộn trong giang hồ tốt rồi lại đi cứu nàng.” Mộ Dung Dật Phong an ủi.
“Không, chuyện của Bích Lạc ta sẽ tự xử lý.” Cửu Tiêu nhìn bọn họ, hỏi: “Bây giờ hai người định đi đâu?”
“Đi nước khác.” Đào Yêu nhẹ nói: “Ở quốc gia này lúc nào cũng bị theo dõi giám sát, ta không muốn sống cuộc sống như vậy.”
“Vậy thì tốt, sau này ta sẽ tới thăm hai người.” Cửu Tiêu nói.
“Đại ca,” Mộ Dung Dật Phong hỏi: “Huynh thật sự không đi theo chúng ta sao?”
“Ngày đó trên vách núi, ta đã nhìn ra huynh có thể bảo vệ Đào Yêu.” Cửu Tiêu nói: “Hơn nữa, sau này hai người sẽ sống cuộc sống bình thản, rời xa tranh đấu, chắc là sẽ không gặp phải nguy hiểm. Mà ta cũng có thể đi tìm cuộc sống thuộc về ta. Đào Yêu, ta đã chôn cất hài cốt của nghĩa phụ và mộ phần của mẫu thân muội lại với nhau.”
“Cám ơn huynh, Cửu Tiêu.” Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Có lẽ bọn họ đang ở bên nhau.”
“Tất cả mọi chuyện quả thật đều được Luật Vương gia nắm trong bàn tay.” Mộ Dung Dật Phong khâm phục: “Ông ấy đã sớm tính toán hết mọi chuyện.”
“Nghĩa phụ đúng là người tốt, nhưng bởi vì từng nghĩ sai mà mất hết tất cả, cả đời này đều sống không vui vẻ.” Cửu Tiêu buồn bã.
“Vậy nên huynh muốn chúng ta vui vẻ mà sống.” Mộ Dung Dật Phong thông suốt mà cười.
Cửu Tiêu như có điều suy nghĩ mà gật đầu, sau đó nắm lấy kiếm, thi lễ với bọn họ: “Chúng ta về sau sẽ gặp lại.”
Mộ Dung Dật Phong giữ hắn lại: “Đại ca, trước khi đi làm một chuyện trước được không?”
Cửu Tiêu nghi ngờ: “Chuyện gì?”
“Cười một cái đi,” Mộ Dung Dật Phong tỏ vẻ lưu manh: “Chúng ta còn chưa từng thấy huynh cười đâu, huynh cười một cái ta coi coi.”
Cửu Tiêu không nhìn, tiếp tục đi về phía trước.
Mộ Dung Dật Phong nhào tới, đuổi theo nói: “Đại ca, cười một cái đi, đừng thẹn thùng mà.”
“Đừng ép ta động thủ.”
“Ha hả, đại ca à, huynh trọng thương đó à nha, thể lực giảm sút, sao đánh nổi ta, cười cái ta xem đi.”
“… Tránh ra”
“Ta không tránh, huynh… A, đại ca, huynh thật hèn hạ, lại chơi chiêu khỉ trộm đào này. Ấy, đi thật hả, nhớ tới thăm bon ta đó!”
Chờ sau khi Cửu Tiêu đi, Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong cũng đi ra khỏi hoàng lăng từ mật đạo.
Đứng trên chân núi, bọn họ nhìn về phía ngọn đèn dầu ở kinh đô, bức tranh cảnh vật phồn hoa kia, trong đầu không ngừng hiện ra từng gặp phải trong một năm này, mỗi người họ quen biết.
Ngũ nương, Trần Đại Chí, Bạch Chí Quang, Bạch Tùng Ngữ, Bạch Trúc Ngữ, Liễu Tiểu Ngâm, Vạn Trường Phong, Hách Liên Phong, Miêu Kính Xuân, Dung nương, Khấu Tư…
Mỗi người đều có chuyện xưa của mình, đều có vui vẻ và sầu bi của mình.
“Đào Yêu,” Mộ Dung Dật Phong đột nhiên hỏi: “Nàng có từng hối hận vì đi tìm cha mình chưa?”
Đào Yêu nhìn ngọn đèn dầu dưới chân núi, trong mắt ánh lên nụ cười: “Không, ta không hối hận.”
“Tại sao vậy?” Mộ Dung Dật Phong vui vẻ hỏi đến cùng .
“Bởi vì … lần du ngoạn này cũng khiến ta biết đến rất nhiều thứ, hiểu được rất nhiều đạo lý, quan trọng hơn là,” Đào Yêu quay đầu, nhìn Mộ Dung Dật Phong: “Ta gặp được chàng.”
Mộ Dung Dật Phong cúi đầu, hôn lên trán nàng thật hôn.
Sau đó bọn họ cùng cưỡi chung ngựa, hướng phía bắc đi tới quốc gia tự do
Sau lưng là tòa thành trang nghiêm, hoàng cung tịch mịch dần dần biến mất trong sinh mệnh bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.