Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 82:




Tà khí như có như không, sau khi đến phòng phẫu thuật thì biến mất, cũng không biết núp ở chỗ nào. Cố Trường Sinh sợ đứng trước cửa phòng phẫu thuật sẽ khiến người nhà bệnh nhân hoài nghi, liền kéo Tổ sư gia đến góc hành lang vắng người.
Cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, hai người dù muốn vào xem, cũng không thể vào ngay lúc bà lão kia đang phẫu thuật. Không chỉ quấy rầy các bác sĩ đang làm việc, bọn họ không có quần áo vô khuẩn, nếu đi vào sẽ làm người bệnh bị nhiễm khuẩn.
Trong tình trạng bị thương nặng, bị nhiễm khuẩn chính là đòn trí mạng.
Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên đứng ngoài hành lang, luôn chú ý động tĩnh bên trong. Người nhà bệnh nhân vẫn nôn nóng chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật. Có một người bước ra từ thang máy đến gần, có vẻ là con dâu người bệnh. Cố Trường Sinh nghe loáng thoáng giọng người phụ nữ đang khuyên bảo người nhà ăn một chút lót dạ.
“Người là sắt cơm là thép, dù thế nào cũng nên ăn cơm, đừng để đói quá. Đừng để mẹ còn chưa ra ngoài thì mọi người đã gục trước. Đã mấy giờ rồi, tốt xấu gì cũng nên ăn một hai miếng chứ.” Người phụ nữ trung niên đặt đồ ăn xuống ghế, khuyên nhủ.
Khoảng thời gian trước, lúc bà lão nhảy ở quảng trường có quen một bác gái lớn tuổi, tuần trước bác gái đó đi du lịch nước ngoài một mình, sau khi về kể là rất tự do tự tại, bà nghe mà hâm mộ. Tuy gia đình họ cũng thường xuyên đi ra ngoài chơi, nhưng đều là cả nhà đi cùng nhau. Náo nhiệt thì náo nhiệt, cơ mà nhiều người dễ bất đồng ý kiến với nhau. Người này muốn đi chỗ này, người kia muốn đi chỗ kia, thời gian vui chơi thì có hạn, nên thường sẽ theo ý kiến đa số. Từ trước đến nay bà lão đều chiều theo ý mọi người, cho dù không thích cũng sẽ giấu đi, không nói cho ai biết. Nên khi nghe bác gái kể những chuyện đã trải qua, bà có chút ao ước.
Bà đã lớn tuổi, qua mấy năm nữa chân cẳng không còn linh hoạt, đến lúc đó muốn ra khỏi cửa cũng khó. Cho nên khi biết bà muốn đi du lịch, tuy không yên tâm để bà đi một mình, nhưng bọn họ vẫn tìm đoàn du lịch uy tín lâu năm cho bà. Ai ngờ buổi sáng vừa mới tiễn người ra cửa, còn chưa tới giờ ăn trưa đã xảy ra chuyện.
Bà là người tốt, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu chưa từng có tranh chấp, chung sống với nhau rất hoà thuận. Người phụ nữ trung niên cũng lo lắng cho bà, nhưng thấy người nhà như vậy, lại sợ bọn họ đói quá xảy ra chuyện. Nhất là chồng mình, lúc còn trẻ luôn phấn đấu, tăng ca cả năm, ăn uống không có quy luật, toàn để dạ dày đói lả, dưỡng mãi mới tốt hơn một chút, nên không thể chịu đói. Còn có cô em chồng huyết áp thấp, cũng không được để đói.
Giờ cơm đã qua lâu, bọn họ vẫn không định ăn cơm, người phụ nữ trung niên sợ thân thể bọn họ không chịu nổi, đành phải mang đồ ăn lên bệnh viện, tận tình khuyên bảo họ.
“Mẹ cũng ăn đi.” Nam sinh vốn không có tâm trạng ăn cơm, nhưng nhìn mẹ mình lo lắng, đành phải ép mình ăn, còn đưa cho cô chú bên cạnh một phần.
Nghe vợ nói vậy, Phan Hạo Khôn tức giận. Như một đốm lửa châm vào bình gas, bạo phát. Anh ta phẫn nộ nhìn về phía vợ, hai mắt đỏ bừng.
“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi hả?” Phan Hạo Khôn hất đống đồ ăn vợ đưa, đẩy người ra: “Ăn ít một chút cũng không đói chết được, mẹ còn nằm ở bên trong đấy!”
“Tất cả là tại cô, đang yên lành tự dưng đòi đi du lịch cái gì. Nhà chúng ta có phải không đi đâu, mỗi năm đi hai lần, một lần trong nước một lần nước ngoài còn chưa đủ sao? Thế mà cứ khuyến khích mẹ đi.”
Từ trước tới nay chồng cô luôn dịu dàng săn sóc, tự dưng bây giờ thái độ quay ngoắt như một người khác, tuy biết chồng mình đang khó chịu, nhưng cô vẫn nhịn không được đau lòng.
“Ba làm sao vậy? Bà nội xảy ra chuyện chỉ là ngoài ý muốn, cái này liên quan gì đến mẹ.” Nam sinh đang ăn cơm thấy vậy sợ ngây người, vội vàng buông đồ ăn qua đỡ mẹ mình: “Mẹ không sao chứ?” Cũng may đồ ăn không đổ lên người, không bị thương. Nam sinh kiểm tra một lần nữa, thấy mẹ không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vợ chồng cô chú nhận đồ ăn, vừa mới mở nắp hộp cơm thấy thế, vội vàng đứng dậy giữ người: “Anh đẩy chị dâu làm gì?” Sợ Phan Hạo Khôn lại xông lên đánh chị dâu, hai người hợp sức ấn anh ta ngồi xuống ghế.
“Chị dâu thấy em đói quá không chịu nổi, quan tâm nên mới đi mua cơm. Mẹ xảy ra chuyện chị dâu cũng rất lo lắng, đâu phải anh không biết.” Em gái đem trách nhiệm ôm về mình, rồi lo lắng hỏi người phụ nữ trung niên: “Chị dâu có sao không?”
“Đây toàn là đồ ăn nóng, anh thích hất thì hất luôn à.” Lãng phí thức ăn không nói, lỡ đổ lên người thì làm sao bây giờ. Thời tiết nóng mặc đồ mỏng, hôm nay chị dâu còn mặc váy ngắn không tay, không cẩn thận sẽ để lại sẹo. Phụ nữ có sẹo trên người trông rất khó coi. Quan hệ giữa cô và chị dâu tốt đến mức như chị em ruột, không nhịn được oán giận một câu.
Người phụ nữ trung niên miễn cưỡng cười nhẹ: “Chị không sao.”
Bây giờ không phải lúc so đo, trước tiên nhớ kỹ, đợi bà khỏe hẳn thì tính sổ sau.
Nhìn vẻ mặt chồng mình tiều tuỵ, người phụ nữ trung niên nhẫn nhịn, cuối cùng không nói gì. Một đống lộn xộn nằm trên mặt đất, cứ để đấy thì không ổn. Người phụ nữ đi tìm dụng cụ vệ sinh, chuẩn bị dọn dẹp sàn nhà.
Có tà khí!
Cố Trường Sinh nhạy bén phát hiện ra, kéo Tổ sư gia tính chạy qua, thì tà khí lại đột ngột biến mất.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cố Trường Sinh mờ mịt.
Phan Hạo Khôn cảm thấy áp lực mình chịu quá lớn, nếu không tại sao cảm xúc đột nhiên mất khống chế. Tai nạn xe cộ hoàn toàn không liên quan gì đến vợ, kế hoạch du lịch là do mẹ mình muốn đi, nên vợ mình mới ủng hộ. Chuyện đó anh ta cũng tán đồng. Thậm chí đoàn du dịch là do anh ta nhờ người quen tìm giúp.
Giờ xảy ra chuyện làm sao có thể đổ hết lên đầu vợ mình?
Anh ta cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Người đáng trách phải là tài xế gây tai nạn mới đúng.
Chắc tại lâu rồi không quỳ ván giặt đồ.
Phan Hạo Khôn day day thái dương đau âm ỉ, thở dài, yên lặng đi đến bên vợ, ngồi xổm xuống đỡ cô dậy: “Vừa rồi là anh không đúng, em đừng dọn nữa, ăn cơm trước đi. Chỗ này để anh.” Cũng may lúc nãy anh ta mới chỉ hất đổ phần ăn của mình, vợ mình không phải chịu đói theo.
Thấy chồng bình thường trở lại, người phụ nữ trung niên tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái. Giờ mới biết mình sai? Sao không nhìn bản thân xem vừa làm gì: “Chân tay vụng về, chỉ biết gây trở ngại chứ giúp được cái gì. Để em dọn cho lẹ, anh ăn phần của em đi, lát nữa em đi trả cây lau nhà, tiện thể ăn bên ngoài luôn rồi quay lại. Anh còn phải trông mẹ đấy!”
Thấy hai người đã làm hoà, đôi vợ chồng son liền tới chỗ khác ngồi, không quấy rầy bọn họ. Nam sinh nhìn bố mẹ rồi nhìn cô chú, cuối cùng quyết định bưng cơm lên ăn tiếp. Cậu ta vừa ăn vừa canh chừng phòng phẫu thuật, sợ bỏ lỡ tức tức bên trong.
Chờ mọi người cơm nước xong xuôi, người phụ nữ trung niên cũng đã trở lại. Đợi thêm một hồi lâu, cuối cùng phòng phẫu thuật cũng có động tĩnh. Cửa mở, mọi người lập tức vọt tới.
Nhưng bà lão luôn giữ lời hứa nằm ở trên giường phẫu thuật, lúc này lại thất hứa.
Người thường xuyên nhắc đến việc trông chắt giờ đây không còn nhúc nhích, không còn hơi thở.
“Xin nén bi thương.”
“Chúng tôi rất lấy làm tiếc.”
Bác sĩ nói gì Phan Hạo Khôn hoàn toàn không nghe thấy. Chỉ vì một chiếc xe con gây tai nạn, vậy mà người đã mất rồi?
Có phải là do bác sĩ không tận tâm, hoặc truyền không đủ lượng máu? Đúng vậy, chắc chắn là như thế. Người hiến máu kia tới quá muộn khiến việc cấp cứu thất bại.
Phan Hạo Khôn như nghĩ thông suốt cái gì, sắc mặt bỗng trở nên đáng sợ. Anh ta vươn tay túm lấy bác sĩ định đòi công đạo, dư quang đột nhiên thấy cậu thanh niên tóc xanh.
Chính là người hiến máu đến chậm.
Cậu ta vẫn còn mặt mũi đến đây!
Nhìn thấy đối phương, trước đó Phan Hạo Khôn cảm kích bao nhiêu, bậy giờ oán hận bấy nhiêu.
Tại sao lại tới chậm như vậy?
Phan Hạo Khôn thu tay lại, quay sang túm chặt cánh tay cậu thanh niên, định đấm cậu.
Vãi lều?!
Sao lại thế này.
Phan Hạo Khôn đột nhiên hùng hổ xông tới, bộ dạng muốn đánh người, đáng sợ tới mức cậu thanh niên vội vàng trốn ra phía sau. Nhưng cậu ta sức yếu, lại vừa mới truyền máu xong nên hơi mệt, chỉ tránh được một lần liền bị tóm lại.
Vốn chỉ muốn đến xem người có nhóm máu đặc biệt khác như thế nào, chả hiểu tại sao lại thành ra thế này.
Cậu hiến máu không cần người ta cảm kích báo đáp, nhưng cũng không đến mức vừa thấy mặt đã đòi đánh người chứ? Thái độ của tên Phan Hạo Khôn thay đổi quá thất thường, lúc nãy thấy cậu đến còn cảm ơn rối rít, bây giờ tự dưng trở mặt?
Dù cấp cứu thất bại cũng không nên giận chó đánh mèo lên cậu chứ!
“Anh?” Thấy Phan Hạo Khôn mất khống chế, em chồng cùng mấy bác sĩ vội vàng chạy tới ngăn cản. Phan Hạo Khôn như trúng tà, điên cuồng đẩy mạnh những người xung quanh, giãy giụa muốn đánh cậu thanh niên một trận.
Thế này là thế nào!
Cậu thanh niên sợ hãi né ra xa.
Người phụ nữ trung niên xấu hổ, liên tục xin lỗi cậu thanh niên, đối với trạng thái của chồng mình hôm nay cũng có chút khó hiểu. Anh ấy luôn là người lý trí, vậy mà hôm nay nhiều lần có hành động quá khích. Việc bà lão qua đời mọi người đều khổ sở, nhưng đó không phải là lý do để giận chó đánh mèo. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu thanh niên vẫn là ân nhân cứu mạng đối với nhà họ. Hành động này của chồng cô chính là vong ơn bội nghĩa.
Việc bà lão qua đời hoàn toàn không liên quan gì đến cậu ấy. Không chấp nhận được sự thật liền công kích người vô tội, thật sự không phải là tác phong của chồng mình. Người phụ nữ trung niên nhịn không được nghi ngờ.
Cậu thanh niên đi từ hướng thang máy qua, hai người Cố Trường Sinh đứng ở đầu cầu thang bên kia nên không phát hiện ra cậu. Cho đến khi trước cửa phòng phẫu thuật bắt đầu ầm ĩ, lại cảm nhận được tà khí, Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên cùng nhau đi qua mới thấy cậu thanh niên.
Ai ngờ đến lúc họ đến gần, tà khí lại biến mất. Nhưng bọn họ đi nhanh, kịp để hiểu đầu đuôi câu chuyện. Ánh mắt Khương Thời Niên rơi xuống người Phan Hạo Khôn. Nhìn theo ánh mắt Tổ sư gia, hơn nữa mỗi lần tà khí xuất hiện, trạng thái Phan Hạo Khôn đều bất thường. Một lần là lúc đẩy vợ mình, lần này là khi muốn đánh cậu thanh niên. Mới có hai lần chưa thể nắm chắc, nhưng lại trùng hợp bất ngờ. Trong lòng Cố Trường Sinh có một suy đoán.
Ngọn nguồn tà khí không phải ở trong phòng ở phẫu thuật, cũng không phải ở chỗ khác.
Quả nhiên, đợi đến khi bọn họ đến trước mặt Phan Hạo Khôn, tà khí kia đã không còn tăm hơi. Đồng thời Phan Hạo Khôn cũng khôi phục trạng thái bình thường.
Phan Hạo Khôn tỉnh táo lại cũng thấy mình quá lỗ mãng. Anh ta chỉ nghĩ rằng do mình quá bi thương, quay sang nhìn cậu thanh niên, cảm ơn em rể và nhóm bác sĩ ngăn cản, bảo họ buông mình ra.
Cho rằng Phan Hạo Khôn do nhất thời không chịu nổi kích thích nên mới mất khống chế, mọi người thấy anh ta bình tĩnh lại thì bỏ tay ra, cũng không hỏi lý do này nọ. Nhất là các bác sĩ, xong ca phẫu thuật này còn nhiều ca khác đang đợi, thời gian gấp gáp, thấy không còn việc gì nữa, bọn họ dặn dò vài câu rồi rời đi.
Phan Hạo Khôn hướng về phía cậu thanh niên định xin lỗi.
Cậu thanh niên nhịn không được lại lùi về sau thêm vài bước.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.