Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 122:




Ra khỏi phòng khám, Cố Trường Sinh nhét cây kem vào tay Tổ sư gia, còn mình thì gọi điện thoại cho ban ngành đặc thù để giải quyết phần còn lại. Nên bắt thì bắt, nên thả thì thả, dù sao phòng khám này tuyệt đối không thể mở nữa.
Còn những bệnh nhân đã từng mổ mắt ở đây cũng phải tìm, tập trung lại để kiểm tra mắt cho họ. Không có vấn đề gì thì thôi, nếu có thì phải tìm cách giải quyết.
Nghe xong những gì Cố Trường Sinh kể qua điện thoại, thế mà người ở ban ngành đặc thù giờ mới biết đến một khối u ác tính từng tồn tại ngay dưới mí mắt họ.
Người bên ban ngành đột nhiên nhớ đến một sự kiện: “Tuệ Hành đại sư của chùa Phổ Minh đã mất tích được hai tháng, đến giờ vẫn chưa có tin tức, có khi nào là bị hắn hại hay không?”
Tuệ Hành đại sư là một cao tăng, rất tinh thông Phật pháp, tính tình hòa ái dễ gần, thích làm việc thiện. Ông thường xuyên đi đây đi đó giúp đỡ mọi người, tróc quỷ trừ tà, siêu độ vong hồn. Khoảng thời gian trước ông từng đi qua nơi này, sau đó đột nhiên mất tích.
Cố Trường Sinh từng nghe nói về Tuệ Hành đại sư, nghe bên kia nói vậy, cậu duỗi tay cầm que kem lắc qua lắc lại. Cây kem bị lắc mạnh, bác sĩ Hách bên trong lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người xây xẩm muốn ói, cơ thể đập lên vách cây kem đau hết cả người.
Chả biết Cố Trường Sinh làm như thế nào mà cục kem giòn xốp chỉ cần cắn một cái sẽ vỡ lại cứng như tường đồng vách sắt, độ bền chẳng khác gì căn phòng bí mật được hắn cải tạo. Bị va đập liên tục, cái mũi yếu ớt của hắn suýt thì gãy.
Mới bị bóc từ trên tường xuống chưa lâu, cả người hắn còn đang đau nhức, miệng vết thương còn chưa đông máu, giờ còn bị hành như vậy, dù thân thể hắn không phải người bình thường cũng không thể chịu nổi. Nghe Cố Trường Sinh hỏi, sợ bị hành hạ thêm thì cái thân này khỏi giữ nữa, hắn trả lời ngay lập tức: “Hồi trước có một hòa thượng từng đến đây muốn bắt tôi, nhưng tôi không biết hắn là ai, liệu có phải là hòa thượng các người muốn tìm hay không?”
Bác sĩ Hách há mồm tính nói là lão lừa trọc, nhưng giờ đang ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu nhịn nhục, đây là đạo lí. Trước khi hắn phun ra đã nhanh trí mà nuốt chữ về, thu lại hết mấy từ ngữ kém văn minh.
“Vậy đại sư kia đâu?’ Tuy đã sớm đoán được nhưng Cố Trường Sinh vẫn hỏi.
Không thể tránh được vấn đề này, bác sĩ Hách lo sợ, âm thanh nhỏ như muỗi trả lời: “Bị tôi lừa vào phòng đánh chết rồi.”
Bản lĩnh của con lừa trọc kia rất cao, nếu không có căn phòng làm suy yếu linh lực đó thì chưa biết ai đã chết đâu.
Sắc mặt Cố Trường Sinh trầm xuống, nhận lại cây kem từ Tổ sư gia, tay lắc điên cuồng.
“Đừng lắc, đừng lắc nữa.” Bác sĩ Hách kêu la thảm thiết. Cố Trường Sinh mắt điếc tai ngơ tiếp tục lắc. Lắc được một lúc, cơn tức cũng vơi bớt, nghĩ đến cái mạng chó của tên này còn chút giá trị mới miễn cưỡng buông tha.
Nghe động tĩnh phía đầu kia điện thoại, người bên ban ngành đặc thù nhận ra Tuệ Hành đại sư khả năng cao lành ít dữ nhiều, vì thế thở dài, lại đọc tên thêm một loạt người nữa, đều là tên các thuật sĩ mất tích gần đây.
Quả nhiên tất cả đều đã ngã xuống. Có hai người gần đây nhất đều chết trong tay bác sĩ Hách. Lại nghe thêm tin xấu từ trong miệng hắn, vẻ mặt Cố Trường Sinh cực kỳ khó coi.
Bác sĩ Hách tuy đang bị nhốt trong kem que, không biết tình huống bên ngoài như thế nào, nhưng cũng biết người bên ngoài, nhất là Cố Trường Sinh biết liên tục có ba thuật sĩ chính đạo chết trong tay hắn, chắc chắn đang rất hận mình. Vì thế hắn vội vàng lấy lòng: “Tôi còn giết không ít thuật sĩ tà đạo á.”
Ưu khuyết điểm ngang nhau, tội của tôi không đến mức đáng chết nha.
Dục vọng muốn sống của bác sĩ Hách mãnh liệt đến mức cách que kem người bên ngoài cũng có thể thấy.
Ai thèm quan tâm đến sống chết của tà thuật sĩ?
Tâm thuật bất chính, ỷ vào chút bản lĩnh hơn người mà không coi đạo đức luật pháp ra gì, những kẻ này nên chết càng nhiều càng tốt!
Cố Trường Sinh mặc kệ hắn, bỏ qua vấn đề này, hỏi thẳng trọng điểm: “Cái chuỗi vòng pháp khí hồi nãy ông lấy ra, có phải là tròng mắt con người không? Là ông móc tròng mắt của bệnh nhân phẫu thuật ở phòng khám? Giờ bọn họ có di chứng gì hay không?”
Bị hỏi liên tiếp vài vấn đề, đã nhận vài lần giáo huấn, bác sĩ Hách không dám chậm trễ, nhanh chóng trả lời theo thứ tự: “Là tròng mắt của con người, con người là vạn vật chi linh[1], dùng tròng mắt người là hiệu quả nhất. Mắt của động vật như trâu, bò, heo, chó,… tuy có thể dễ dàng tạo ra pháp khí nhưng uy lực hữu hạn, không thể sử dụng nhiều.”
Ban đầu hắn đã tìm lò sát sinh động vật, thu thập tròng mắt dê bò. Nhưng đáng tiếc pháp khí làm ra được toàn là phế phẩm. Thế là hắn nghĩ đến việc dùng tròng mắt người để luyện. Kết quả không làm hắn thất vọng, mắt người đúng là nguyên liệu tốt nhất.
“Để dễ dàng thu thập mắt người nên tôi mới mở phòng khám này.” Vậy nên những tròng mắt ấy đúng là mắt người móc ra. Nói đến đây bác sĩ Hách biện giải thêm vài câu, ý đồ giảm bớt tội danh: “Cơ mà luyện chế pháp khí yêu cầu chất lượng tròng mắt rất cao, những người mắt có bệnh đục thủy tinh thể, tăng nhãn áp,… đều không đạt chuẩn. Trình độ chuyên môn của tôi cũng không thấp, những người có bệnh có tật về mắt mà có thể chữa tôi đều tận lực chữa trị đó.”
Tuy rằng mục đích vốn không đơn thuần. Hắn muốn mượn chuyện này để PR cho bản thân, tạo danh tiếng tốt và hấp dẫn nhiều người đến đây, thế là có thêm nguyên liệu đa dạng để hắn lựa chọn. Vì tránh để người bên ban ngành đặc thù phát hiện, hắn còn không dám mua quảng cáo lên mạng, chỉ có thể dùng cách truyền miệng của bệnh nhân đã từng đến đây. Không tính đến quá trình, xét trên kết quả thì vẫn rất tốt mà. Bác sĩ Hách nói: “Tôi quả thật đã điều trị cho không ít người.”
“Cũng hại không ít người.” Việc nào ra việc đó. Nghe giọng thờ ơ của Cố Trường Sinh, biết suy nghĩ của mình không thể thực hiện được, bác sĩ Hách liền thành thật cụp đuôi, tiếp tục nói: “Chỉ có tròng mắt không bị bệnh hoặc dị tật bẩm sinh, giác mạc còn nguyên vẹn mới đạt tiêu chí. Tròng mắt bình thường không mắc bệnh gì là tốt nhất, nhưng rất hiếm thấy. Dù sao người đến phòng khám khoa mắt ít nhiều gì mắt đều có vấn đề. Bây giờ quá ít người không bị cận thị, nên tôi lùi lại một bước, chọn những người cận thị nhẹ, không bị vấn đề gì khác mà phẫu thuật cho họ, à thật ra là cho một ít linh dược bảo dưỡng vào trong mắt.” Để chuẩn bị cho việc móc mắt người ta.
Lùi một bước giảm yêu cầu?
Thật đúng là ủy khuất cho ông ta.
Cố Trường Sinh hừ lạnh một tiếng. Bác sĩ Hách run lẩy bẩy nói tiếp: “Đổ linh dược vào, dược hiệu lập tức phát huy, người bệnh nhanh chóng nhìn rõ mọi thứ, thế là tưởng hiệu quả của phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong họ sẽ được hẹn lịch tái khám, nếu kết quả tái khảm đủ yêu cầu tôi lập tức móc mắt họ. Vì không để người khác hoài nghi, lấy mắt xong tôi sẽ dùng chút pháp thuật để bọn họ cảm thấy mắt mình vẫn còn bình thường thêm một đoạn thời gian, sau đó, trước khi pháp thuật hết hiệu quả sẽ tìm cách khiến họ mất mạng ngoài ý muốn.” Chết rồi thì hỏa táng, thi thể chẳng còn nguyên vẹn thì sẽ không có ai phát hiện ra người chết đã mất mắt.
“Những linh dược đó đều là đồ tốt do tôi tỉ mỉ luyện chế, không có tác hại gì hết, chỉ có công dụng tẩm bổ thôi. Chỉ cần tôi không móc mắt ra thì sẽ không có di chứng gì cả.” Lời cho bọn chúng.
Câu cuối hắn không dám nói trước mặt Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên.
Hắn há mồm một câu là nguyên liệu, hai câu cũng là nguyên liệu, không hề coi mắt người ta là mắt người, mà xem như một đống tư liệu sống. Cố Trường Sinh nghe đến mức nổi giận, đến cuối thấy hắn nói không có di chứng mới thấy dễ chịu đôi chút.
Điện thoại vẫn chưa ngắt, bác sĩ Hách bị nhốt trong cây kem, người nhỏ âm thanh cũng nhỏ, người bên ban ngành đặc thù không nghe rõ lời hắn nói. Cố Trường Sinh tóm tắt ngắn gọn, hai bên đều cảm thấy không thể tin lời một phía của bác sĩ Hách. Ai biết hắn còn giấu cái gì hay không, lỡ như mắt của những người đó có di chứng mà bị chậm trễ chữa trị thì tiêu.
“Bây giờ tôi sẽ xin lệnh cấp trên, lập tức niêm phong phòng khám này. Sau đó thông báo công khai đây là phòng khám chui kém chất lượng, kêu gọi mọi người đã từng đến đây phẫu thuật hãy đi khám lại, mọi chi phí nhà nước sẽ trả. Tranh thủ xử lý hết tai họa ngầm.” Nói xong, người bên kia muốn cúp điện thoại, bị Cố Trường Sinh ngăn lại: “Chờ chút, giúp tôi mua cho bác sĩ Hách một vé máy bay đến thành phố A, tôi muốn mang hắn về thành phố A, càng rầm rộ càng nhiều người biết càng tốt.” Phòng khám bị niêm phong, bác sĩ Hách là tội phạm, không thể tùy tiện rời khỏi địa phương cư trú.
Theo ý người bên ban ngành đặc thù thì chẳng cần phiền phức như vậy, cứ trực tiếp xử tử tại chỗ là được. Nhưng nghe Cố Trường Sinh cố ý nhấn mạnh hai chữ “rầm rộ”, người bên kia nhận ra ẩn ý: “Hắn còn có đồng phạm, các cậu muốn dụ rắn ra khỏi hang?”
Cố Trường Sinh gật đầu, gật xong mới nhớ đối phương không ở đây, không thấy cậu nên vội đáp: “Đúng vậy.”
“OK, tôi sẽ sắp xếp. Vậy vé máy bay của cậu cùng bạn cậu để tôi đặt luôn, đỡ phải phiền phức.”
Dụ rắn ra khỏi hang?!
Nghe được cuộc đối thoại của bọn Cố Trường Sinh, bác sĩ Hách mừng thầm. Nếu việc này là thật, đến lúc đó mà có đánh nhau, chẳng cần biết bên nào thắng bên nào thua, hắn sẽ tranh thủ cơ hội bỏ trốn.
Chỉ cần có thể chạy trốn thành công, đến được đảo nhỏ, có Chủ Thượng ở đó, dù Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên có lợi hại cỡ nào cũng không thể nào lợi hại hơn Chủ Thượng.
Bác sĩ Hách tràn đầy tự tin chờ mong vào tương lai.
Hôm sau, Cố Trường Sinh mang theo bác sĩ Hách, kẻ đã được thả ra khỏi cây kem, thân thể bây giờ còn yếu hơn người bình thường, cùng ngồi trên máy bay đến thành phố A.
“Chào ngài, ngài có cần giúp gì không?” Cô tiếp viên dịu dàng xinh đẹp để ý một người mù đi cùng hai người đàn ông trên máy bay. Tuy hai người kia nhìn không giống kẻ xấu, nhưng người mù được dìu lại tỏ vẻ kháng cự.
Thấy thế, bất chấp sự ác liệt trên mặt người mù, cô tiếp viên hàng không vẫn lộ chút đồng tình. Cái khác cô không giúp được, nhưng cô vẫn có thể hỗ trợ thăng hạng ghế, để người mù có thể ngồi thoải mái hơn, tạm thời thoát khỏi hai người kia.
Ai ngờ cô vừa nói xong, người mù còn chưa kịp trả lời cô đã bị một tiếp viên hàng không có thâm niên hơn kéo đi mất.
Để tránh chuyến đi lần này xảy ra sự cố, không chỉ có mảng an ninh được thắt chặt, mà cơ trưởng còn là người thuộc ban ngành đặc thù. Vị tiếp viên hàng không có thâm niên này cũng là một trong số đó.
“Chị Lưu, làm sao vậy?” Đang yên lành sao tự dưng lại kéo cô, phục vụ hành khách dở dang mà bỏ đi sẽ bị khiếu nại đó.
Đối mặt với vẻ mặt khó hiểu của đồng nghiệp, chị Lưu hận rèn sắt không thành thép: “Buổi sáng bên trên gửi văn kiện xuống cô không thấy hả?”
“Ý chị nói vụ cảnh sát muốn trưng dụng chuyến bay chúng ta áp giải tội phạm à?” Vì chuyện này, chuyến bay của họ có giá vé rất thấp, gần như là miễn phí luôn. Trước đó họ đã trình bày rõ tình huống, nhưng vì giá vé quá rẻ nên có không ít người đồng ý đi cùng. Họ không hề quan tâm việc có tội phạm trên máy bay, có cảnh sát Hoa Quốc áp giải, chuyến bay này chả thể gặp nguy hiểm gì. Tâm lý ai cũng thích ham món lợi nhỏ, hơn nữa ngồi máy bay nào cũng có nguy cơ gặp tai nạn hàng không, trên thế giới này chẳng có gì là tuyệt đối cả. Nghe đàn chị hỏi, cô tiếp viên không nhịn được trả lời: “Nhưng mà, đó chỉ là một người mù bình thường…”
Nói đến một nửa, cô chợt nhận ra gì đó, trừng lớn mắt: “Người mù đó là tội phạm sao?”
Khó trách hai người kia lại lạnh lùng với hắn như vậy. Cảnh sát chính trực chắc chắn không thể bày ra sắc mặt tốt với tội phạm. Cô tiếp viên hàng không bừng tỉnh đại ngộ: “May quá, may mà lúc nãy chị Lưu ngăn em lại.”
Tự dưng đối đãi tốt với tội phạm là thứ yếu, lỡ hắn thừa dịp được thăng hạng, lúc xuống máy bay, nhân dịp đường ra sân bay khác nhau mà mượn cơ hội chạy trốn thì sao. Chẳng phải khi đó mình sẽ trở thành đồng lõa?!
Suýt nữa thì phạm lỗi lớn, cô tiếp viên hàng không nghĩ lại mà sợ.
[1] Con người là vạn vật chi linh: Trích “Duy thiên địa vạn vật chi mẫu, duy nhân vi vạn vật chi linh”, tạm hiểu “Chỉ có trời đất là mẹ của vạn vật, chỉ có con người là anh linh của vạn vật” của Khổng Tử.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.