Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 10:




“Đại sư, mong ngài giúp chúng tôi.” Kha Uyển đầy lo âu: “Nếu cứ gặp xui xẻo như vậy, thêm một lần nữa chắc ông ấy chịu không nổi mất.” May mắn hai trường hợp nguy hiểm vừa lúc ở bệnh viện có thể nhanh chóng cấp cứu, nếu không đã mất mạng rồi. Nghĩ đến cảnh này, Kha Uyển không nén được sợ hãi.
Gương mặt người phụ nữ tiền tụy, tròng mắt đầy tơ máu, quầng thâm đen xì, là trạng thái nghỉ ngơi không đầy đủ. Có vẻ lời cô nói thật sự nghiêm trọng, Cố Trường Sinh nhíu mày. Theo lý thuyết, Lâu Hậu Đức thường làm việc thiện, công đức đủ hộ thân, dù vô tình gặp sát nhưng đã ăn một chén mì bình an lẽ ra không sao chứ. Sao bây giờ lại tệ đến thế?
“Chị Lâu, chị có thể miêu tả tình huống kỹ càng hơn không?” Cố Trường Sinh rót một tách trà nóng đẩy qua. Trà hoa lài giúp người dùng giải sầu an thần.
Kha Uyển nhận trà uống hai ngụm, cô cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới chậm rãi kể lại. Thiếu niên ngồi bên cạnh liên tục chen lời bổ sung, sợ Kha Uyển quên vài chi tiết.
“Nghĩa là, ban đầu Lâu tổng chưa gặp chuyện gì nghiêm trọng?” Cố Trường Sinh nghe xong xác nhận lại.
“Vâng. Lần đầu là tai nạn xe cộ, bị ô tô phía sau tông vào đuôi xe. Chủ xe kia chết ngay tại chỗ, may mà lão Lâu vận khí tốt, chỉ xước nhẹ cánh tay. Lúc đó chúng tôi cũng cảm thấy may mắn, đại nạn không chết tất có phúc về sau. Mặc dù tài xế bên kia vi phạm luật điều khiển phương tiện, lão Lâu vẫn đưa tiền cho gia đình họ giải quyết hậu sự. “ Nhắc đến việc này, Kha Uyển lại buồn bã: “Nhưng không ngờ lão Lâu càng lúc càng bị thương nặng, thiếu chút nữa đã mất mạng.”
Xem ra mì bình an vẫn còn tác dụng, chỉ không ngờ hướng sát Lâu Hậu Đức lớn đến vậy. Hóa giải được một lần, vẫn còn lần thứ hai ba bốn chờ sẵn. Hơn nữa còn chưa kết thúc, thứ đó muốn giết chết Lâu Hâu Đức mới thôi.
Không chết không ngừng, thâm cừu đại hận gì đây?
Cố Trường Sinh nhận ra bản thân đã đoán nhầm, không phải hướng sát ngoài ý muốn, là có kẻ trăm phương ngàn kế muốn giết người: “Gần đây giám đốc Lâu có đắc tội với ai không? Khi ra cửa từng gặp chuyện lạ? Hoặc trong nhà mới mua một món đồ cổ?
“Không có.” Kha Uyển nhớ lại kỹ càng, lắc đầu: “Ngài cũng biết ông ấy đam mê mỹ thực. Trừ những lúc bận công tác thì chỉ đi tìm các quán ăn bán đồ ăn ngon. Lá gan ông ấy không lớn, ít khi gây chuyện.”
“Đúng vậy. Tháng này sau khi ba em về toàn ở nhà, nếu không phải do nhận dự án mới, chắc chắn hai ngày vừa qua cũng chẳng đi đâu. Từ từ.” Thiếu niên như nghĩ đến điều gì, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ do dự án này có vấn đề?”
“Ba em chỉ tập trung làm ăn kiếm tiền, rất hiếm kết thù cùng người khác. Nhưng trên thương trường khó tránh khỏi va chạm. Hạng mục lần này thuộc tập đoàn Long Đằng, rất nhiều người muốn nhận thầu dự án, thậm chí có cả công ty lớn lực lượng hùng hậu. Kết quả không ngờ chủ tịch Long lại chọn công ty ba. Cố đại sư, có phải vì lý do này nên người khác ngứa mắt ba em?”
Cậu thiếu niên càng nghĩ càng thấy đúng: “Chủ tịch Long đâu phải thằng ngu, sao có thể giao dự án cho kẻ tiểu nhân. Ba em gặp nạn liên tục nên phải tạm ngừng dự án, thậm chí có thể bị hủy thầu. Không ngờ chủ tịch Long biết chuyện vẫn kiên trì để hạng mục cho ba em làm. Giờ nhân viên nòng cốt của công ty ba đã đến nơi khởi công, mấy kẻ trực chờ thay thế ông ấy chắc cay cú lắm.”
Tiểu thiếu gia còn nhỏ tuổi, tưởng tượng cảnh ba mình bị kẻ xấu hãm hại nhịn không được nhiều lời. Kha Uyển nghe vậy tức giận, liếc con mình một cái: “Nếu thật vậy, mấy người đó chẳng phải đang ghi thù ông ấy?”
“Vì thế chúng ta mới đi tìm Cố đại sư đó!” Thiếu niên lấy lòng nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Ba em nói nhờ ăn một chén mì của ngài nên ba em mới thoát khỏi tai nạn xe cộ. Ngài cứu ba em, vừa đi mất ông ấy lại bị hại chết, thể diện của ngài biết để đâu? Ngài nói có phải hay không.”
“Đại sư, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, cứu người thì cứu cho trót, mong ngài có thể giải quyết chuyện của ba em. Nhà chúng em không thiếu tiền, đến lúc đó ngài muốn thù lao bao nhiêu cũng được.” Nói xong, thiếu niên còn cung kính rót tách trà mới cho Cố Trường Sinh.
“Nói lảm nhảm cái gì đấy? Đại sư là cao nhân, sao có thể coi trọng tiền bạc thô tục.” Kha Uyển răn dạy con mình, vội vàng dịu sắc mặt với Cố Trường Sinh nói: “Nhưng ý của nó vẫn có phần đúng, thỉnh đại sư cứu chồng tôi, ông ấy thực sự là người tốt.”
Kha Uyển lấy từ trong túi xách một cái hộp nhỏ tinh xảo cổ xưa: “Đây là đồ gia truyền nhà mẹ đẻ, tôi nghe nói cao nhân như ngài thích sưu tầm cổ vật. Không đáng mấy đồng tiền, chút tâm ý này mong ngài nhận cho.”
Cô mở hộp, một miếng ngọc cổ trơn bóng nằm bên trong. Ngọc cổ ánh lên linh quang diệu kỳ, tuy người bình thường không nhìn ra huyền cơ, nhưng chất liệu cùng niên đại của nó đã đủ quý giá.
Nếu được đấu giá tại phòng triển lãm thì ra giá ngàn vàng cũng chưa đủ. Gặp những người biết nhìn hàng, họ chắc chắn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
“Tôi không thể nhận vật này.” Cố Trường Sinh đẩy hộp trở về, ngắt lời Kha Uyển định nói: “Đồ cổ có linh, có thể bảo vệ chủ. Với tình huống hiện tại của giám đốc Lâu, đeo nó trên người là tốt nhất, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.”
“Lâu tổng là khách quen của quán ăn lại hay làm việc thiện. Nếu tôi đã biết việc này thì nên đi một chuyến.”
Vốn Kha Uyển muốn dùng mọi cách để Cố Trường Sinh nhận miếng ngọc bội. Chẳng qua hơi do dự vì biết ngọc bội có ích với chồng. Vừa nghe Cố Trường Sinh đồng ý giúp đỡ, cô mặc kệ tác dụng của nó, nhất quyết đưa cho Cố Trường Sinh, làm cậu dở khóc dở cười: “Ngọc này chỉ có ích với người bình thường, chứ không có hiệu quả với tôi.”
Cố Trường Sinh không nói dối. So với linh ngọc mấy trăm năm của cậu, thực sự không có ích gì, chỉ có tác dụng hộ thân bình thường.
Kha Uyển nghe vậy đành phải thu lại, mặt mày ngượng ngùng: “Tôi cứ tưởng đồ cổ đều có nhiều tác dụng.”
Vì tình trạng nguy cấp của Lâu Hậu Đức, Cố Trường Sinh quyết định theo mẹ con Kha Uyển đi luôn.
Lâu Hậu Đức cả người suy yếu nằm trên giường bệnh. Thấy Cố Trường Sinh xuất hiện, Lâu Hậu Đức cực kỳ kích động: “Cố đại sư, cuối cùng ngài cũng đến!” cậu mà không tới, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mấy ngày liên tục gặp nạn đã khiến Lâu Hậu Đức sợ lắm rồi.
Lâu Hậu Đức vừa nói xong, đèn trên nóc nhà bất ngờ rơi xuống.
Thật ra phòng bệnh phổ thông không có đèn chùm trang trí. Nhưng hắn vừa đổi sang phòng VIP bằng giá cao, tất nhiên sẽ tiện nghi lộng lẫy hơn. Đèn chùm là một trong số đó.
Phòng bệnh thông thường quá nguy hiểm, nếu không phải bị người khác tráo thuốc Lâu Hậu Đức đã không rảnh phí tiền thuê phòng đơn. Ai ngờ đổi phòng rồi mà xui xẻo vẫn đeo bám hắn.
Lâu Hậu Đức nằm trên giường, thấy ánh mắt hoảng sợ của vợ, hắn giật mình nhìn theo ánh mắt ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. Đèn chùm trên trần lắc lư rồi rơi xuống. Lâu Hậu Đức theo bản năng muốn tránh né, nhưng chân hắn gãy xương mới bó bột, căn bản không thể động đậy, chỉ biết trơ mắt chờ chết.
“Ba!” Thiếu niên chạy tới cạnh giường, muốn bế ba mình lên. Nhưng động tác quá chậm, không kịp.
“Tránh ra.”
Thiếu niên theo bản năng lùi lại phía sau. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Trường Sinh vươn tay nắm lấy khung giường, trực tiếp kéo mạnh giường sắt lớn sang chỗ khác. Thậm chí lúc đèn chùm đập mạnh xuống đất, Cố Trường Sinh còn kịp kéo một tấm thảm mỏng giơ lên, ngăn những mảnh pha lê nhỏ văng ra xung quanh.
“Ôi vãi lìn, động tác này quá ngầu!” Thiếu niên sùng bái cực kỳ.
Hai vợ chồng hoàn hồn trong khiếp sợ, theo bản năng giáo huấn: “Không được ăn nói tục tĩu.”
“Dạ.” Thiếu niên ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Trường Sinh.
Thì ra ba không lừa mình, anh ấy là cao nhân thật nè!
Biểu tình của thằng nhóc này thực sự buồn cười. Cố Trường Sinh đi qua, thuận tay xoa đầu thiếu niên, không đợi nhóc bất mãn đã nghiêm túc nói: “Đúng là tình huống của Lâu tổng không phải ngoài ý muốn.”
Đèn chùm còn rất mới. Lâu Hậu Đức biết mình dạo này tương đối xui xẻo, trước khi vào đã kêu nhân viên kiểm tra phòng, loại bỏ toàn bộ tai họa ngầm.
Không ngờ kĩ đến thế vẫn xảy ra tai nạn, hiển nhiên có người âm thầm động tay đụng chân.
“Nhưng từ khi vào phòng bệnh tôi chưa từng ra ngoài, kể cả đổi thuốc cũng là hộ sĩ thay phiên nhau làm. Sao họ có thể?” Lâu Hậu Đức nghĩ mãi không ra.
Việc xảy ra ngay dưới mí mắt hắn, hắn không nhìn ra bất cứ manh mối nào. Thủ đoạn kẻ sau màn quá cao tay. Nếu không nhờ Cố đại sư đến đúng lúc, có thể hôm nay hắn đã bỏ mạng oan uổng.
“Ba, hình như ai đó cố tình dùng bùa ngải hãm hại ba, hoặc tiểu quỷ này nọ á.” Nhóc biết ba mình thông minh, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, vài năm ngắn ngủi đã phát đạt. Gặp chuyện biết mời đại sư đến giúp, sao bây giờ ba lại lú rồi, chuyện đơn giản như thế cũng không nghĩ ra.
“Không phải bùa ngải, cũng không do quỷ quái quấy phá. Đại loại có người biết bát tự ngày sinh tháng đẻ hoặc thứ gì đó trên người anh. Lúc nãy trên đèn chùm còn lưu lại chút hắc khí.” Thiếu niên đang đứng gần vị trí đèn chùm bị vỡ nhất, hết hồn lùi lại hai bước, sợ hắc khí bám lên người.
“Không sao đâu, hắc khí đã tan sau khi đèn chùm rơi xuống. Cẩn thận đừng dẫm vào mảnh thủy tinh dưới sàn là được.” Kha Uyển sợ có người đạp phải mảnh thủy tinh thật, vội vàng ra ngoài kêu nhân viên quét dọn, tiện thể đổi bóng đèn mới.
Để chồng được an toàn, cô chọn loại đèn nhỏ đủ để chiếu sáng. Ngoài ra, những đồ trang trí vô dụng cũng bị đem ra ngoài.
“Lâu tổng thử nghĩ lại xem, có ai biết ngày tháng năm sinh của anh không? Hoặc từng tiếp xúc gần với người khác, đủ để họ lấy trộm tóc tai, móng tay gì đó?”
“Ngày tháng năm sinh là thông tin quan trọng, chỉ có nhà chúng tôi biết với nhau. Thậm chí thời gian chính xác con trai ra đời tôi còn không chắc, người ngoài càng không. Tóc tôi ngắn và ít rụng, không giống chị gái tôi suốt ngày rớt cả đống.” Lâu Hậu Đức suy nghĩ, bổ sung: “Nhưng móng tay thì có thể. Hai hôm trước tôi mới cắt móng tay tại nhà. Nhà tôi không có bảo mẫu, chỉ thuê nhân viên dọn dẹp theo giờ. Lúc rời nhà đi làm tôi hay thuận tay gom rác đi đổ. Nếu người có tâm sẽ chú ý đến.” Nói đến đây, Lâu Hậu Đức nhăn nhó phát sầu. Mục tiêu quá rộng, biết ai với ai mà tìm?
Ngược lại, thiếu niên bỗng nhớ ra: “Ba, không phải tuần trước ba mới cắt tóc à. Có khi nào là do tiệm Lý Phát làm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.