Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống

Chương 46: Ngươi Không Thể Làm Nhục Linh Hồn Của Ta





Thì ra là thế.
Ý tốt của Nhan Thanh, Trần Dương cảm nhận được.
Hắn nói: “Đa tạ thí chủ đã nhắc nhở, bần đạo sẽ chú ý.
”Nói chuyện xong, Nhan Thanh cũng tắt điện thoại.
“Tiểu Nhan, nhanh chóng chụp hình lấy tư liệu thực tế, ta đã cử lão Vương đi qua, ngươi nhớ kỹ, nhất định phải giữ gìn tư liệu cẩn thận.
”“Vâng, chủ nhiệm.
” Nhan Thanh đứng ở trên đường, nhìn số lượng động vật đã biến mất, cùng các động vật khác còn bị kẹt lại ở trong lồng sắt gào thét, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Trên người những động vật này có rất nhiều vết thương.
Dù sao phương thức huấn luyện của gánh xiếc thú, vẫn tương đối thô bạo.
Nàng cầm máy ảnh lên, bắt đầu chụp ảnh.
Lãnh đạo gánh xiếc khẩn trương đến nỗi mặt đỏ rần, chuyện lớn như vậy, nếu mà xử lý không tốt, gánh xiếc thú này của hắn đoán chừng phải đóng cửa!Không chỉ như thế, hắn lại lo lắng, sẽ phát sinh thêm nhiều chuyện khác.
Hắn nhìn thấy Nhan Thanh cầm máy chụp ảnh, vốn là đang khẩn trương sắp phát hỏa, bây giờ lại càng nổi giận hơn.
“Đừng để cô gái kia tiếp tục chụp ảnh, thu máy ảnh lại.
”Mấy nhân viên nghe vậy liền vội vàng chạy tới thương lượng, nhưng mà Nhan Thanh không chịu giao ra, đối phương trực tiếp giật lấy máy ảnh của cô, vứt xuống đất.
Nhan Thanh sững sờ, tức giận nói: “Các người dựa vào cái gì mà giật máy ảnh của ta?”“Ngươi có phải có bệnh không, không nhìn thấy ở đây xảy ra tai nạn sao, con mẹ nó còn đứng đây chụp ảnh, chụp mẹ ngươi sao?”Mấy người hùng hổ, lại dùng sức đạp thêm mấy cái lên máy ảnh đang nằm ở dưới đất.
Nhan Thanh tức đỏ ngầu cả mắt, nhưng mà không nói gì nữa.

Mà chờ bọn hắn rời đi, mới nhanh chóng nhặt máy ảnh lên, rút thẻ nhớ ở bên trong ra, cất kỹ.
Sau đó quay người hướng về dòng xe cộ ở phía sau mà đi.
Nàng ngồi theo xe gánh xiếc thú cùng đi, giờ muốn quay về, chỉ có thể đón xe, hoặc dùng chân cuốc bộ.
“Mấy người là đồ ngốc sao? Máy ảnh vỡ, nhưng thẻ nhớ vẫn còn đó, mẹ nó chứ, ta bị các ngươi làm cho tức chết!” Ông chủ gánh xiếc thú ở phía sau mắng to, tiếp đó chỉ vào Nhan Thanh nói: “Bắt nàng ta về đây!”Mấy người nhân viên vội vã đuổi theo, Nhan Thanh nghe thấy thế, nhấc chân bỏ chạy.
Nhưng thân là một cô gái yếu đuối, làm sao chạy nhanh hơn được một đám trai tráng.
Chưa được một lúc đã bị bắt.
“Thẻ nhớ đâu?”“Đưa thẻ nhớ đây!”“Ta cho ngươi biết, đừng gây chuyện, ông chủ của chúng ta ngươi không trêu vào được.
” Mấy người một bên vừa lôi nàng đi, một bên vừa nói ra đủ loại uy hiếp.
Nhưng Nhan Thanh vẫn cứ ngậm miệng không nói.
Nàng được đưa đến trước mặt ông chủ gánh xiếc, ông chủ Ngô Hoành nhìn nàng chằm chằm, nói: “Thẻ nhớ đâu?”Nhan Thanh nói: “Cái máy chụp ảnh này không có thẻ nhớ.
”Ngô Hoành nhíu mày, chợt thay đổi giọng điệu, nói: “Tiểu cô nương, cô gọi là Nhan Thanh đúng không?”“Đúng.
”“Thế này, tiểu Nhan, ngươi đưa thẻ nhớ cho ta, ta cho ngươi một vạn, xem như tiền đền bù máy chụp hình.
”“Ta nói, máy ảnh không có thẻ nhớ, ngươi không tin, ta cũng chẳng có cách nào.
”Ngô Hoành không từ bỏ: “Tiểu Nhan, ngươi làm như vậy cũng không được a, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, ta mở gánh xiếc thú này cũng không dễ dàng, bây giờ gặp phải chuyện này, một đám súc sinh chạy mất, ta thiệt hại bao nhiêu ngươi biết không? Ngươi còn muốn làm khó ta như vậy, trong lòng ngươi có thấy thoải mái không?”Nhan Thanh căn bản không hề nghe hắn oán than, vẫn là câu nói kia, không có thẻ nhớ.
Ngô Hoành cũng nổi giận, nói: “Đem nàng ta nhốt vào trong xe, con mẹ nó thật không biết điều, lão tử nói cho ngươi biết, lão tử mà không được tốt, con mẹ nó nhà ngươi cũng đừng mong được thoải mái!”Trong lòng Nhan Thanh rất sợ, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không giao thẻ nhớ ra.

Nàng hiểu rõ ý đồ của Ngô Hoành là gì, hắn không muốn để cho chuyện này bị lộ ra ngoài.
Nhưng nàng thân là phóng viên, nhất định phải đem chuyện này đưa ra công bố với đại chúng.
Mọi người đều có quyền được biết!Ngô Hoành bắt đầu gọi điện thoại, chắp nối đủ loại quan hệ cần thiết.
Cảnh sát giao thông đến hiện trường rất nhanh, xe kéo cũng tới, trước tiên kéo chiếc xe sang một bên để khôi phục giao thông.
Một lát sau, một chiếc xe cá nhân đi đến.
Trên xe đi xuống một người đàn ông trên đầu hơi hói, hắn đi tới, giữ lấy một người hỏi: “A, xin chào, tôi tìm Nhan Thanh.
”“Cái gì Nhan Thanh?”“Tôi là Vương Lộ, phóng viên báo Đô Thị, Nhan Thanh là người sáng nay đi phỏng vấn mọi người.
” Nhân viên công tác nghe xong, biến sắc, nói: “Ngươi đi theo ta.
”Tiếp đó hắn đưa Vương Lộ đến bên cạnh Ngô Hoành, ở bên tai Ngô Hoành nhỏ giọng nói vài câu.
Ngô Hoành nghe xong, lại kéo Vương Lộ đến bên cạnh, ra giá.
“Mười vạn.
” Ngô Hoành đưa ra cái giá này.
Mắt Vương Lộ sáng rực lên, nói: “Được, chuyện thẻ nhớ, ông chủ Ngô cứ giao cho ta.
”Ngô Hoành nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vẫn là cậu hiểu chuyện hơn, tiểu cô nương của toà báo các người, con mẹ nó thật không phải thứ gì tốt.
”“Ha ha, người trẻ tuổi nên dễ bị xúc động, ông chủ Ngô đừng nóng giận.

Đúng, nhắc nhở ông chủ Ngô một câu, đoán chừng lát nữa sẽ còn tới không ít phóng viên, ông chủ Ngô nên nhanh chóng chuẩn bị thêm một ít phong bì.
”“Cám ơn.
”“Không cần khách khí.
” Vương Lộ cười nói một câu, tiếp đó đi về hướng chiếc xe nhốt Nhan Thanh.
Hắn gõ cửa, sau đó mở cửa xe ngồi xuống.
“Vương ca, ngươi đến rồi.
” Nhan Thanh vội vàng nói: “Ta vừa rồi chụp được rất nhiều ảnh, ông chủ Ngô kia không cho ta chụp, còn đập máy ảnh của ta.
”“Xuỵt.
” Vương Lộ giơ ngón tay đặt lên trước môi, hạ giọng nói: “Đừng nói lớn tiếng như vậy, ngươi đưa thẻ nhớ cho ta, đợi chút nữa mặc kệ cho bọn hắn muốn lục soát như thế nào, ngươi cứ để cho bọn hắn lục soát, không tìm ra được, bọn hắn cũng không dám làm gì ngươi.
”“Ừ.
” Nhan Thanh không hoài nghi chút nào, từ trong nội y lấy ra thẻ nhớ, đưa cho hắn.
Vương Lộ cầm thẻ nhớ, bên trên còn có sót lại mùi hương, hắn không khỏi liếc mắt nhìn quần áo có chút xốc xếch của Nhan Thanh.
Sách, trắng thật.
Kích thước cũng đủ lớn.
Mấu chốt là, dáng dấp của cô gái này cũng rất xinh đẹp a, ở trong toà báo cũng không hề thiếu đồng nghiệp nam đối với nàng có ý theo đuổi.
Nhưng mà, tính cách Nhan Thanh có chút cứng cỏi, cũng không nghĩ tới chuyện yêu đương, cho nên vài người trong toà báo chủ động biểu thị tình cảm, đều bị nàng trực tiếp từ chối.
Vương Lộ thầm nghĩ trong lòng, hôm nay nếu giải quyết tốt chuyện này, không chỉ có tiền, nói không chừng, còn có thể chiếm được Nhan Thanh.
“Tiểu Nhan, ta đi ra ngoài trước, lát nữa ngươi cũng đi ra theo.

Có Vương ca ở đây, không có gì phải sợ.
”“Vâng.
”Vương Lộ đem thẻ nhớ bỏ vào túi quần, tiếp đó đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Hắn vừa xuống xe, lập tức hướng về phía xe của mình nhanh chóng bước đi, cũng thuận tiện liếc mắt ra hiệu với Ngô Hoành.
Ngô Hoành vung tay lên, nói: “Nhanh ngăn hắn lại.
”Vương Lộ vội vàng chạy đi, nhưng vẫn bị mấy nhân viên đè lại.
Hắn dùng sức giãy dụa, thề sống thề chết không theo, hô lớn: “Ta là phóng viên, ta tuyệt đối sẽ không khuất phục, các người coi như có thể hành hạ thân thể của ta, nhưng đừng hòng có thể làm nhục linh hồn của ta!”“Ta xxx mẹ ngươi, ngươi nói cái thứ quỷ gì a?”Nhân viên nhắm thẳng vào cái đầu hói của hắn tung một tát, nhanh chóng lục soát toàn thân hắn.
Rất nhanh thì tìm ra được một cái thẻ nhớ ở trong túi quần.
Mà Nhan Thanh, nhìn thấy một màn này, lập tức nhảy xuống xe chạy tới.
“Vương ca, ta đến giúp ngươi!”Nhan Thanh tiến lên, đối phương trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, vậy mà để nàng giật được thẻ nhớ.
Vương Lộ hô: “Tiểu Nhan, chạy!” Dựa theo tình huống bình thường, hắn cảm thấy Nhan Thanh chạy không được bao xa sẽ bị người của Ngô Hoành bắt lại.
Thế nhưng mà con mẹ nó ! Vì sao Nhan Thanh lại chạy nhanh như vậy?Hơn nữa, cô còn hướng về phía Lăng sơn mà chạy.
Mấy tên nhân viên kia ở đằng sau, dùng hết sức bú tí mẹ chạy theo trối chết, vẫn không thể đuổi kịp.
“Thẻ nhớ, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho các ngươi!” Lúc Nhan Thanh chạy đến chân núi, còn quay đầu hét to một câu.
Tiếp đó, không hề chùn bước hướng về trên núi chạy đi.
Đám nhân viên ở đằng sau đuổi tới chân núi, lập tức dừng lại không dám lên theo.
Đám hổ với sư tử đều đang ở trên núi a.
Tiểu cô nương này, con mẹ nó cũng quá liều mạng đi?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.