Đạo Quân

Chương 203: Hiểu lầm




Chương 203: Hiểu lầm
Edit : Luna Huang
Bản ý của Lam Nhược Đình là muốn nghĩ cách trích từ những khoản khác bổ sung thêm, nếu như Thương Thục Thanh đã nhận định Đạo gia không có ý kiến gì, vậy hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Nói thật, cho 1 vạn kim tệ, Thương Triều Tông cũng có chút chột dạ, cầm ra sợ xấu hổ, nhưng vì hiện tại quận Thanh Sơn đang ‘bách phế đãi hưng’ (còn rất nhiều chuyện cần phải làm), rất nhiều nơi quan trọng cần phải chi tiêu, muội muội chủ động ôm việc này vào, Thương Triều Tông có chút ước gì, gật đầu cái rụp: “Thanh nhi nói có lý, nữ nhân nói chuyện cũng thuận tiện hơn, liền do muội cầm đi vậy.”
Lam Nhược Đình liếc nhìn Thương Triều Tông, ánh mắt có chút cổ quái, thầm nói trong lòng, một vị hoàng hoa khuê nữ chưa chồng, suốt ngày chạy sang chỗ của một tên nam nhân, cũng gọi là thuận tiện? Chẳng lẽ ngươi liền không sợ dẫn xuất ra cái gì ‘lời ra tiếng vào’, hủy hoại thanh danh muội muội nhà mình sao?
Trên thực tế, Thương Triều Tông căn bản không có lo lắng phương diện này, nguyên nhân là muội muội nhà mình trông xấu dọa người, làm gì có tên nam nhân nào sẽ động cái ý niệm biến thái đó chứ, hắn cũng không cho rằng Đạo gia có ‘khẩu vị’ nặng như vậy!
Đương nhiên, có cái lòng tin này cũng một phần là do hắn tin tưởng nhân phẩm của Ngưu Hữu Đạo, tiếp xúc thời gian lâu như vậy, ở phương diện nữ sắc chưa bao giờ hắn thấy Đạo gia từng có đòi hỏi bất luận cái gì, không giống như một số tu sĩ Thiên Ngọc môn!
Quyết định xong là cho 1 vạn kim tệ, Lam Nhược Đình lập tức sai người đi lấy tiền tới.
Cũng không phải nói bên này hiện chỉ có 1 vạn kim tệ, hơn 10 vạn kim tệ tiền mặt vẫn có thể lấy ra được, tuy nhiên đó là số tiền cần chi tiêu để thực hiện kế hoạch, tài lực rất là eo hẹp, từ nơi này trích ra một chút, thì phải cắt bớt chi tiêu ở chỗ khác để bù vào.
Thêm một đám cao tầng Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại đến, còn có cao tầng ba phái Lưu Tiên tông đến nữa, không hảo hảo chiêu đãi là không được, đã phải trích từ chi phí eo hẹp một lần, hiện tại lại phải trích ra thêm 1 vạn nữa.
Người quản sổ sách bên dưới tới, dâng sổ sách lên.
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình vì 1 vạn kim tệ này mà phải thương nghị một hồi lâu, tư vị ‘một văn tiền quật ngã anh hùng hảo hán’ thật không dễ chịu. Thương nghị tới thương nghị lui, cuối cùng vẫn quyết định giảm bớt số tiền dùng chi cho quân nhu, tạm thời khấu trừ tiền lương của một ít bộ phận quân sĩ.
Một vài chi tiêu cấp bách khác là thật sự là không thể động vào, việc quan hệ đến lòng người quận Thanh Sơn, làm không khéo sợ lại xảy ra sai lầm.
Trước mắt mà nói, chỉ quân đội là có thể kiểm soát, mà quan viên địa phương thì mỗi bữa ăn đều phải dùng tiền, để cho quan viên địa phương và gia quyến bụng đói thì làm sao mà giúp ngươi quản lý địa phương? Quân đội ăn chung một nồi là không cần quân sĩ phải bỏ tiền ra, mọi người đã chiếm được địa bàn quận Thanh Sơn rồi, tương lai lợi ích thế nào ai cũng thấy, hảo hảo động viên tướng lĩnh phía dưới một chút, quay đầu nhất định sẽ phát bù thêm cho mọi người, cũng chỉ có thể là để các tướng lĩnh đi trấn an người bên dưới mà thôi.

Thương Triều Tông tự tay ký tên khấu trừ 1 vạn kim tệ lên trên mục chi tiêu quân nhu!
Một tấm kim phiếu trị giá 1 vạn được đưa cho Lam Nhược Đình, Lam Nhược Đình giao lại cho Thương Thục Thanh.
Cầm kim phiếu trên tay, Thương Thục Thanh ngẫm nghĩ, Ngưu Hữu Đạo vừa mới về, giờ này chắc cũng chưa đi nghỉ ngơi sớm đâu, mà hồi nãy gặp mặt, còn chưa được nói chuyện đàng hoàng với Ngưu Hữu Đạo, mang theo tâm tư riêng, cất kim phiếu vào người rồi đi ra phía sau thủ phủ quân thành.
Ngưu Hữu Đạo đích xác là chưa có đi nghỉ ngơi, đang còn tắm rửa.
“Quận chúa, hay là ngài tới đại sảnh ngồi chờ trước đi, đợi Đạo gia tắm xong, ta sẽ thông báo cho hắn biết là ngài tới ha?”
Viên Phương đang canh giữ ở ngoài cửa thử đề nghị, trong lời nói có hơi chút chột dạ.
Hắn cũng không biết vì sao Hắc Mẫu Đơn lại dính thành một khối với Đạo gia, dù sao chính hắn tận mắt nhìn thấy Hắc Mẫu Đơn và Đạo gia cùng đi vào nhà tắm, lâu như vậy còn chưa có đi ra nữa, cô nam quả nữ cùng tắm chung, còn có thể có cái chuyện gì tốt?
Hắn cũng sợ ngoại nhân nhìn thấy không được hay lắm, dù sao tuổi Hắc Mẫu Đơn lớn hơn Đạo gia cũng không ít.
Trong lòng của hắn cũng thổn thức mãi, bằng điều kiện của Đạo gia tìm dạng nữ nhân gì mà không được, làm gì mà phải chơi bời với Hắc Mẫu Đơn chứ?
Thương Thục Thanh mỉm cười nói: “Không cần, ta đứng đây chờ Đạo gia.”
Không lấy ra được nhiều tiền, thì tỏ ra chút thành ý vẫn là nên làm.
“Ớ. . .” Viên Phương im lặng, thân phận Thương Thục Thanh ở tại đó, hắn cũng không tiện cứng rắn đuổi đi.
Đang còn suy nghĩ tìm biện pháp gì đem Thương Thục Thanh dời đi, miễn cho thấy được sẽ có ảnh hưởng không tốt, ai ngờ đúng lúc này cửa nhà tắm ‘két’ một tiếng mở ra.
Hắc Mẫu Đơn người nở nang thướt tha bước ra, trên người quấn cái áo thường mặc sau khi tắm xong, tóc dài ẩm ướt xõa xuống vai.

Ngưu Hữu Đạo đồng dạng cũng mặc một bộ thường phục sau khi tắm xong, ung dung chậm rãi bước ra sau đó.
Đứng chờ ở trong viện Thương Thục Thanh ngơ ngác nhìn một màn ở trước mắt, kinh ngạc nhìn một nam một nữ bước ra, rõ ràng hai người là cùng tắm chung, đôi mắt sáng trừng lớn.
Sát na! Sau khi kịp phản ứng lại, trái tim Thương Thục Thanh đột nhiên nhói một cái, kèm theo lòng quặn đau khó hiểu, đau thấu tim gan!
Trong giây phút đó, trái tim nàng tựa hồ như bị thứ gì đó hung hăng đánh mạnh vào, loại cảm thụ tràn ngập thể xác lẫn tinh thần này, nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua, lần này đột nhiên ập tới, thực sự là ‘khắc cốt minh tâm’!
Nàng không biết tại sao sau khi nhìn thấy cảnh này, bản thân lại có phản ứng lớn như thế, trong lúc nhất thời, người luôn luôn thông tuệ như nàng, lại có chút bối rối, có thể nói là trong lòng đại loạn, chân tay luống cuống, lại quay đầu rời đi.
Dạo bước đến bậc thang bên cạnh, đang muốn bước xuống, Ngưu Hữu Đạo cũng hơi sửng sốt, nữ nhân này có ý tứ gì? Vội vàng hô: “Quận chúa có việc gì sao?”
Thương Thục Thanh vừa đi vừa trả lời, “Không có việc gì, là Thanh nhi mạo muội.” Ngay cả đầu cũng không quay lại, liền lách người biến mất ở bên ngoài nguyệt môn.
Hắc Mẫu Đơn đang đứng hầu bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt như nghĩ tới điều gì đó.
Ngưu Hữu Đạo từ từ bước xuống bậc thang, hỏi Viên Phương, “Có phải Quận chúa có chuyện gì không?”
Viên Phương gật đầu: “Hình như là có chuyện gì đó, mới vừa nói đứng đây chờ Đạo gia ngài, đoán chừng là. . .” Liếc nhìn Hắc Mẫu Đơn đang chầm chậm đi theo nói, “Đoán chừng là hiểu lầm cái gì đó, sợ hỏng ‘chuyện tốt’ của Đạo gia ngài.”
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng liếc hắn, “Một tên xuất gia như người học ở đâu ra nhiều thói xấu như vậy?”
Viên Phương lầu bầu: “Cái này rõ ràng bày ra ở trước mắt mà? Trừ phi mù lòa, nếu không ai cũng nhìn ra.”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại nhà tắm, lại nhìn dáng vẻ của Hắc Mẫu Đơn, rồi lại nhìn mình một chút, kết hợp với lời nói vừa rồi của Thương Thục Thanh, ngẫm lại cũng đúng, đúng là có thể gây hiểu lầm.

Bất quá hắn cũng không để ý, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, cũng không có gì cần phải giải thích.
Hắn đoán chừng Thương Thục Thanh cũng không có chuyện gì gấp gáp, nếu không, bằng sự thông minh của nữ nhân kia cũng sẽ biết phân rõ nặng nhẹ, sẽ không vì một chút hiểu lầm liền vội vàng tránh đi, đêm đã khuya rồi, nếu không phải là chuyện gì gấp gáp thì cũng không cần vội vã, hôm nào sang gặp hỏi lại cho rõ là được.
Ngưu Hữu Đạo xoay người rời đi, Hắc Mẫu Đơn lẽo đẽo theo sau cười hỏi, “Đạo gia, có phải vị quận chúa này để ý ngài hay không?”
Ngưu Hữu Đạo liếc nàng một cái, lười nhác đàm luận cái vấn đề nhàm chán này.
Hắn không có hứng thú gì đối với Thương Thục Thanh, không liên quan đến xấu hay đẹp, coi như dung mạo Thương Thục Thanh đẹp như tiên hắn cũng không có cái ý định tào lao đó, huống chi Thương Thục Thanh còn xấu đến dọa người, dù cho hắn nhìn người không có chú trọng bề ngoài, chỉ chú trọng nội tâm, hắn cũng không có ‘khẩu vị’ nặng như vậy.
Nhìn phản ứng trước sau của hắn, cộng thêm lời nói thăm dò, Hắc Mẫu Đơn xem như đã rõ, đối với vị kia Đạo gia không có cảm giác gì cả, bất quá nghĩ lại cũng đúng, dung mạo vị kia cũng thật là dọa người, như loại bỏ thân phận bối cảnh ra, đoán chừng không có nam nhân nào để ý.
Thân là người từng trải, Hắc Mẫu Đơn lắc lắc đầu, trong lòng thổn thức, không liên quan đến đẹp hay xấu, nữ nhân nào mà không có thời điểm mới biết yêu đâu?
Chỉ mong nha đầu ngốc này phân biệt rõ là mình muốn cái gì, không nên bị tình cảm nhất thời che đậy ánh mắt, miễn cho người cuối cùng bị tổn thương là chính bản thân.
Nàng dù sao cũng hơi thương hại và đồng cảm với Thương Thục Thanh, là nữ nhân với nhau có thể cảm động lây, nàng rất rõ ràng dung mạo có ý nghĩa như thế nào đối với một nữ nhân, bộ dạng xấu xí như thế, còn có thể bình thản tự nhiên đi ra ngoài gặp người, đó là cần có bao nhiêu kiên cường mới có thể làm được!
Chẳng những là nàng, liền là người luôn luôn không khách khí với Thương Triều Tông bên này, Phượng Nhược Nam nhìn thấy Thương Thục Thanh cũng chủ động thân cận.
Trước mắt đến xem, trên cơ bản, ở trong tiềm thức, không có nữ nhân nào sẽ coi Thương Thục Thanh là uy hiếp, cũng khó mà sinh lòng ghen tị.
Xấu một chút, có khi chưa hẳn là chuyện gì xấu.
Mà lúc này, Thương Thục Thanh cũng đã dừng bước, đứng dưới bóng tối sát chân tường viện, một tay vịn tường, cúi đầu.
Tay kia từ từ nâng lên, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt xấu xí được che kín của mình, đầu ngón tay run run, trong mắt tràn đầy vẻ tự ti mặc cảm.
Bất quá, cũng bởi vì vậy nàng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, vì biết không có khả năng!

Tự hỏi, bản thân mình bị làm sao vậy? Sao có thể làm chậm trễ chính sự như thế? Trở về làm sao giao nộp cho ca ca và Lam tiên sinh đây? Chắc chắn ca ca ở bên kia vẫn đang chờ mình về, khẳng định phải hỏi xem thái độ của Đạo gia là gì.
“Ai đó?” Góc tường đằng trước có một bóng người nhảy ra, quát lên, giọng nói vang to, khí thế rất mạnh mẽ!
Người tới chính là Viên Cương, hắn vừa mới tới đây liền đi khắp chỗ Ngưu Hữu Đạo ở kiểm tra cẩn thận, vừa đi đến đây chợt phát hiện trong bóng tối chân tường thế mà có người ẩn núp.
“Là ta!” Thương Thục Thanh đứng thẳng lên đáp lại.
Thấy nàng vịn vào tường, Viên Cương đi tới xem xét, nghi ngờ nói: “Quận chúa, sao ngươi ở chỗ này? Cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
Thương Thục Thanh suy nghĩ một chút, nghĩ biện pháp thực hiện cho xong việc cần làm, đáp: “Vốn là có chuyện cần tìm Đạo gia, lại bất ngờ không biết Đạo gia đang tắm chung với Hắc Mẫu Đơn, xúc phạm nhã hứng của Đạo gia, vội vàng chạy ra. Hiện tại mới nhớ, chuyện ca ca nhắn nhủ còn chưa xử lý được, không biết phải làm sao.”
Viên Cương vừa nghe liền biết là do ‘bà’ mặt dày Hắc Mẫu Đơn kia làm người ta hiểu lầm, bèn nói: “Không có xúc phạm gì cả, Đạo gia cũng không có cái ‘nhã hứng’ kia, giữa Đạo gia và Hắc Mẫu Đơn không phải như ngươi nghĩ, quận chúa suy nghĩ nhiều rồi. Nếu là chính sự, hiện tại Đạo gia hẳn là còn chưa đi nghỉ ngơi, đi theo ta.”
Gặp lại Ngưu Hữu Đạo ở trong phòng khách, Thương Thục Thanh cũng đã khôi phục lại tỉnh táo và lý trí.
Chú ý đến phản ứng của nàng, đôi mắt Hắc Mẫu Đơn chớp chớp lóe sáng.
Thấy Viên Cương đem Thương Thục Thanh mang về, Ngưu Hữu Đạo đang mặc y phục lộn xộn cũng không để ý chỉnh, cười nói: “Xem ra quận chúa thật sự có chuyện, không biết có chuyện gì cần phân phó?”
“Đạo gia nói đùa rồi.” Thương Thục Thanh lấy tấm kim phiếu kia ra, đặt ở trên bàn trà, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy tờ kim phiếu tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo .
Ngưu Hữu Đạo nhìn xem trị giá trên tờ kim phiếu, vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ, hỏi: “Quận chúa đây là ý gì? Cho ta sao?”
Nói ‘người nghèo chí ngắn’ cũng hơi có đạo lý, cho dù là thiên kim của thân vương hoàng tộc, lúc này Thương Thục Thanh cũng có chút xấu hổ, ấp úng nói “Người bên cạnh Đạo gia cũng cần phải chi tiêu, thế nhưng tình huống trước mắt quận Thanh Sơn có rất nhiều chuyện phải làm, chút tiền ấy xin Đạo gia đừng chê, xin nhận trước, quay đầu chờ thu được thuế phú sẽ cung phụng bổ sung.”
Thật đúng là cho hắn! Ngưu Hữu Đạo minh bạch, chỉ là ánh mắt hắn nhìn tờ kim phiếu kia hơi chút cổ quái.
Ánh mắt này của hắn làm cho Thương Thục Thanh hơi chút bất an, chẳng lẽ nàng phán đoán sai, đối phương thật sự chán ghét?
Ngưu Hữu Đạo ngước mắt lên, vừa trầm ngâm vừa chậm rãi hỏi: “Trước mắt tài lực quận Thanh Sơn rất túng thiếu sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.