Đạo Quân

Chương 200: Chờ!




Chương 200: Chờ!
Edit : Luna Huang
Trong bồn địa xuất hiện một cái hố, một đống đá vụn nằm lộn xộn, trọng điểm là gốc Xích Dương Chu Quả kia đã không thấy nữa, cái hố xuất hiện ngay tại vị trí cây Xích Dương Chu Quả luôn, mặt đất đá cứng rắn xung quanh miệng hố rạn nứt như mạng nhện.
Một đám Nguyệt Điệp vỗ cánh bay ở phía trên không chiếu sáng, toàn bộ đỉnh núi sáng mờ mờ, nhìn từ xa đỉnh núi trông giống như một viên bảo thạch đang phát sáng.
Bên dưới Nguyệt Điệp là một đám tu sĩ đang còn tìm kiếm.
Một hồi lâu sau, đám người thu thập được một số thứ linh tinh đem tới, vây quanh Hàn Băng thì thầm một hồi lâu.
Sau khi đem tình huống nắm rõ, Hàn Băng dẫn theo mấy người tới chân một tảng đá cao chót vót, cùng nhau ngẩng đầu nhìn Tuyết Lạc Nhi đang đứng ở bên trên, váy áo bay bồng bềnh, tóc dài trong gió rét thổi bay bay.(bốp… dài dòng nè)
“Tiểu thư!” Hàn Băng chắp tay hô to.
Phần lớn tuyết đọng ở trên núi đã bị tróc ra từng mảng, rất nhiều nơi nham thạch đen nhẻm lộ ra, thoáng thu hồi lại ánh mắt mơ màng, Tuyết Lạc Nhi chậm rãi quay đầu, tóc rối bị thổi ngược bay bay trước mặt, lộ ra một loại phong tình khác, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống.
Một đám tu sĩ thủ sơn cúi đầu nơm nớp lo sợ.
Tuyết Lạc Nhi tung người nhảy xuống tảng đá, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt đám người, gió thổi từ phía sau tảng đá tới, làm mái tóc dài của nàng không ngừng tung bay.
Hàn Băng bước tới đứng bên cạnh nàng ta, tránh che mấy người sau lưng, rồi phất tay ra hiệu cho mấy người đó nâng đồ trên tay lên, lại mời Tuyết Lạc Nhi xem qua.
Có hai người tay nâng mấy nhánh Xích Dương Chu Quả còn sót lại, nó thực sự đã bị nát bét, chỉ còn chút vụn vụn vặt vặt.
Còn có người tay nâng một cục đá bị cháy đen, một nửa hình bầu dục, cục đá nhìn qua rất xấu xí, lại trông không giống đá lắm, nhiều chỗ trên bề mặt có ánh kim loại lóe lên.
“Có ý tứ gì?” Tuyết Lạc Nhi lạnh lùng hỏi.
Hàn Băng tiến lên, cầm cục đá xấu xí kia đem tới, để lại gần cho Tuyết Lạc Nhi nhìn rõ, “Tiểu thư, ngài xem, đây cũng là một loại thiên thạch.”

“Thiên thạch?” Tuyết Lạc Nhi nghi hoặc, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm.
Hàn Băng gật đầu: “Tiểu thư, bình thường Khí Vân tông cũng hay thu mua thứ này, ta cũng đã thấy qua một ít thiên thạch, phần lớn bề ngoài đều sẽ bị lửa đốt cháy đen.”
Tuyết Lạc Nhi: “Ngươi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ có thiên thạch từ trên trời rơi xuống, vừa vặn lại đập trúng cây Xích Dương Chu Quả?”
Hàn Băng khẽ thở dài: “Cũng sợ chính là như thế, chỉ có thể nói là quá trùng hợp. Tiểu thư, ngài sang đây xem. . .” Trả viên ‘thiên thạch’ lại cho thủ hạ, tự mình dẫn Tuyết Lạc Nhi tới miệng hố, chỉ chỉ vào: “Cái hố này rõ ràng là bị lực đập mạnh vào tạo thành, cộng thêm khối thiên thạch ở trên đỉnh núi này, ngoại trừ ông trời làm chuyện đó ra, cũng không có giải thích nào khác.”
Dứt lời còn lắc lắc đầu, cũng có chút bất đắc dĩ.
Nàng biết rõ chuyện này sẽ có ảnh hưởng đến tiểu thư, hàng năm tiểu thư đều muốn đi tới chỗ lão chủ nhân bên kia ở một đoạn thời gian, tại ‘Huyền Băng cung’ của lão chủ nhân ở vô cùng lạnh lẽo, xem như tu sĩ thông thường có tu vi cao đi nữa, cũng khó có thể ở đó được lâu.
Mà tiểu thư nếu muốn ở lại chỗ lạnh lẽo đó, hàng năm lúc tiến vào đều phải ăn một trái Xích Dương Chu Quả, bởi vì trái Xích Dương Chu Quả này có công hiệu giúp chống chọi khí hậu lạnh giá kia. Bây giờ đã không còn Xích Dương Chu Quả, ngay cả cây cũng bị hủy mất, sau này tiểu thư lại muốn đi tới đó ở , sợ là không được nữa rồi.
Mà lão chủ nhân đối ngoại nói Xích Dương Chu Quả là cho bản thân dùng, chỉ vì không muốn để cho tiểu thư khó làm mà thôi. Ý của lão chủ nhân rất đơn giản, ai muốn Xích Dương Chu Quả, có bản lĩnh thì tự đi tìm lão chủ nhân nói chuyện, lão chủ nhân không đáp ứng, thiên hạ này không ai dám dây dưa.
Về phần tuyết lở, đối với người thường xuyên sinh hoạt tại khu vực đầy tuyết này mà nói, đều có thể hiểu được, nếu tạo chấn động quá lớn thì có thể sẽ tạo ra tuyết lở.
Trên thực tế, Viên Cương chính là khi dễ những người này không hiểu biết, nếu cái hiện trường này mà để cho hắn tra xét, nhất định có thể nhìn ra được chút manh mối.
Tuyết Lạc Nhi: “Sao lại trùng hợp quá vậy, sao lại vừa vặn rơi xuống đỉnh núi này, lại vừa vặn ngay vị trí cây Xích Dương Chu Quả nữa chứ?”
Hàn Băng cười khổ: “Khả năng do người tạo ra là không lớn, nếu mà có người tới gần đây, Tuyết Bạt tất nhiên sẽ tạo ra âm thanh đánh động thủ vệ, có lẽ là ‘thiên ý khó dò’ đi!”
“Thiên ý?” Tuyết Lạc Nhi ngẩng đầu lên nhìn trời, mái tóc dài lộn xộn trong gió, lẩm bẩm, “Vì sao thiên ý lại như thế?”
Hàn Băng trầm mặc, vấn đề này nàng cũng không tiện nói gì.
Tuyết Lạc Nhi thu hồi vẻ mặt mê võng, trong gió quay người, nghiêng người lướt xuống dưới núi, một bộ phận người tiếp tục ở lại điều tra, còn một bộ phận thì bay theo xuống núi.

Trong lớp tuyết lở, thỉnh thoảng có Tuyết Bạt đẩy tuyết chui ra, rên rỉ đầy sợ hãi, có Tuyết Bạt thì nhuộm đỏ lớp tuyết xung quanh, người cứng ngắc, nằm im trong đống tuyết lở không nhúc nhích.
Xuống tới chân núi, Tuyết Lạc Nhi dừng lại một chút, đem những cảnh tượng đó thu vào trong mắt, sau đó cũng bay đi, trở về khu vực đình vàng điện ngọc.
Tu sĩ các phái tiếp cận khu vực tuyết lở để tra xét, tận mắt nhìn thấy đám người Tuyết Lạc Nhi rời đi.
Nhiều người vẫn còn nhớ rõ, trước khi tuyết lở hình như có một tiếng nổ lớn, nhưng mà không ai dám chạy lên núi để tra xét cả, thành ra cũng không có ai biết đã phát sinh chuyện gì. . .  . . .
Ba bóng người bay lượn lên núi, hạ xuống bên trong tường tuyết trên đỉnh núi.
Thấy rõ người đến, Lôi Tông Khang khẽ thở ra, chắp tay chào Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia!”
Vừa mới dứt lời, Lôi Tông Khang đột nhiên ngẩng đầu lên, mượn nhờ ánh lửa, nhìn thấy Viên Cương treo lơ lửng trên một tấm vải, từ trên trời giáng xuống, hạ xuống bên ngoài tường tuyết.
“. . .  . . .” Lôi Tông Khang có chút mộng, Viên Cương cư nhiên từ trên trời bay xuống?
Viên Cương hạ xuống bên ngoài tường tuyết thì chạy bước ngắn cho đến khi dừng lại, rồi từ dưới cánh tam giác chui ra, sau đó vung tay chém liên hồi, ‘vù vù’ chém đứt hết giá đỡ cánh tam giác, lại ôm thành một bó, vọt lên đỉnh núi, nhảy qua tường tuyết, ném tất cả vào trong đống lửa.
Ánh mắt Hắc Mẫu Đơn, Đoàn Hổ với Lôi Tông Khang nhìn về phía Viên Cương, giống như là đang nhìn quái vật ý.
Tấm vải ở trong lửa rất nhanh bị thiêu hủy, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng đánh sập tường tuyết, vùi lấp đống lửa, sau đó khẽ quát, “Đi!”
Đoàn Hổ với Lôi Tông Khang kẹp hai tay Viên Cương xách lên, lướt theo sau lưng Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn, nhanh chóng lao xuống núi.
Cả đám lướt nhanh trong khu vực tuyết trắng dưới màn đêm lạnh giá, một khắc cũng không dám ngừng. . .  . . .
Sáng ngày kế tiếp, rốt cục Băng Tuyết các thả tin tức ra ngoài, nói là có một viên thiên thạch đập xuống núi tuyết, nên tạo ra  tuyết lở!

Tình huống chỉ như thế, cũng không giải thích gì thêm, trên thực tế, Băng Tuyết các cũng không cần thiết giải thích nhiều với bên ngoài là thiên thạch vừa vặn rớt ngay gốc Xích Dương Chu Quả, vừa vặn làm nó nát tanh bành gì gì đó.
Trùng hợp như thế, phảng phất giống như là thiên ý, nói ra thấy không may lắm.
Các phương trú trong hẻm núi âm thầm nghị luận một đêm, đồng thời suy đoán xem là chuyện gì xảy ra, sau khi nhận được tin tức, các phương đều bừng tỉnh đại ngộ, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới, ‘thiên thạch’ này lại vừa vặn rớt ngay đỉnh núi, lại trùng hợp đập trúng cây Xích Dương Chu Quả. . . . . . 
Bắc Châu, Lăng Ba phủ, bên ngoài phủ, một đám nhân mã hộ tống một chiếc xe ngựa chạy tới.
Xe ngựa dừng trước cửa chính, cấp tốc có người cầm bậc tam cấp bằng gỗ đặt bên cạnh xe ngựa, màn xe được vén lên, người mặc y phục màu trắng, áo khoác màu đen Thiệu Bình Ba chui ra, bước thẳng xuống xe.
“Đại công tử!” Quản gia Thiệu Tam Tỉnh đứng dưới bậc tam cấp hành lễ, đồng thời cho Thiệu Bình Ba một cái ánh mắt.
Thiệu Bình Ba hiểu ý, lại không tỏ vẻ gì, quay sang cười nói với Đường Nghi bên cạnh: “Đường chưởng môn vất vả rồi, về sớm một chút mà nghỉ ngơi.”
Một nhóm ra ngoài tuần sát, đám Đường Nghi bị Thiệu Bình Ba điểm danh bồi đi theo hộ vệ.
Chỗ chức trách, Đường Nghi cũng khó từ chối, đành phải bồi đi theo.
Thiệu Bình Ba vốn tính giữ Đường Nghi lại nói chuyện một hồi, nhưng nhìn ra được Thiệu Tam Tỉnh có việc, ý nghĩ muốn giữ giai nhân lại trò chuyện, nói không chừng lại thu được chuyện tốt lành gì đó đành phải bỏ qua.
Trên thực tế, mỹ sắc đối với hắn mà nói, cũng không có ý nghĩa gì nhiều, mặc dù không thể chặt đứt được chuyện nam nữ, thế nhưng với người chỉ chú tâm vào chính trị như hắn, mỹ sắc hoàn toàn là ‘có cũng được mà không có cũng không sao’.
“Vâng!” Đường Nghi chắp tay cáo lui.
Mỉm cười đưa mắt nhìn Đường Nghi rời đi khỏi rồi, Thiệu Bình Ba thu lại vẻ tươi cười, tiến vào phủ, vào trong phủ rồi thì cho Hoàng Đấu, Lâm Hồ với mấy pháp sư tùy tùng lui xuống.
Hai chủ tớ cùng đi thẳng tới nội viện, vào tận trong thư phòng.
Giúp Thiệu Bình Ba cởi áo choàng ra, Thiệu Tam Tỉnh thở dài nói: “Đại công tử chịu khó bôn ba, vất vả rồi.”
Thiệu Bình Ba đi tới thư án ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Nói chính sự, sao rồi?”
Thiệu Tam Tỉnh vắt cái áo choàng trên khuỷu tay, trầm giọng nói: “Không ngoài dự đoán của Đại công tử, phía Băng Tuyết các bên kia thật sự xảy ra chuyện.”

Vừa ngồi xuống Thiệu Bình Ba lại từ từ đứng lên, chậm rãi hỏi: “Có phải là chuyện Xích Dương Chu Quả không?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Cũng không nghe nói Xích Dương Chu Quả bị gì, bất quá ngọn núi tuyết nơi Xích Dương Chu Quả sinh trưởng lại xuất hiện sự tình kỳ quặc, tai mắt bên kia liên tiếp truyền về hai phần tin tức. Phần tin tức thứ nhất nói, tối hai ngày trước, trên ngọn núi tuyết kia có một tiếng nổ rất lớn, sau đó phát sinh tuyết lở.”
Thiệu Bình Ba híp mắt lại, “Phần tin tức thứ hai thì sao?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Ngày kế tiếp, Băng Tuyết các nói rằng, đó là do một khối thiên thạch rơi xuống ngọn núi tuyết kia, tạo ra tuyết lở.”
“Thiên thạch?” Ánh mắt Thiệu Bình Ba lấp lóe, chợt bật cười ha ha, “Đoạn thời gian trước, phủ thành Kim Châu bên kia tạo ra huyên náo xôn xao, nói cái gì mà thiên thạch rơi trúng, động tĩnh khá lớn, hiện tại Băng Tuyết các cũng bị thiên thạch rơi trúng, thật đúng là ‘trời’ cũng giúp ta!”
Thiệu Tam Tỉnh thử hỏi: “Trước đó nghe Đại công tử nói qua, lão nô cũng có chút hoài nghi, chỉ là. . . hắn có thể thành công sao?”
Thiệu Bình Ba cười lạnh: “Cái này cũng không phải là chuyện nhỏ, là chuyện lớn rơi đầu, loại người như hắn, không có nắm chắc làm sao dám tuỳ tiện ra tay chứ? Ta dám cam đoan, Xích Dương Chu Quả tám chín phần mười đã rơi vào tay hắn!”
Vung tay lên cao, ý là không cần phải hoài nghi vấn đề này nữa, lại hỏi tiếp: “Từ Băng Tuyết các đến Kim Châu cần phải mất bao lâu?”
Thiệu Tam Tỉnh trầm ngâm tính toán một chút, trả lời: “Một đường phi ngựa không ngừng nghỉ, nếu thuận lợi thì cũng phải mất vài ngày, nếu không, ít nhất cũng phải mất một tháng mới có thể tới được, nếu có phi cầm cưỡi thì cũng sẽ khác.”
Thiệu Bình Ba gật đầu: “Được rồi, chuyện này ta đã biết.” Dứt lời lại ngồi xuống, đưa tay ra cầm đống công văn trên thư án tra xét.
Đoạn thời gian hắn ra ngoài tuần sát, một vài công văn không quan trọng bị dồn lại không ít, nếu đã trở về rồi, tiện thể hắn chuẩn bị duyệt cho nhanh rồi xử lý luôn.
Thấy hắn cứ bỏ qua chuyện này như thế, Thiệu Tam Tỉnh nhịn không được nhắc nhở: “Đại công tử, có muốn thả ra chút tin đồn không?”
Ánh mắt và tinh lực của Thiệu Bình Ba đều tập trung trên tờ công văn, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói hai chữ: “Chờ đợi!”
Bôn ba hơn một tháng, lãnh thổ Triệu quốc, nhóm Ngưu Hữu Đạo cũng đến được Kim Châu, nhưng không đi vào phủ thành Kim Châu, mà là đi sượt qua phủ thành Kim Châu.
Hai bên đường cỏ cây xanh biếc, ngồi trên lưng ngựa Hắc Mẫu Đơn quay đầu nhìn lại hướng phủ thành Kim Châu, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, chúng ta không vào thành Kim Châu sao?” Trong lòng nàng hồ nghi, không phải nói Xích Dương Chu Quả là dùng để chữa bệnh cho Tiêu Thiên Chấn kia sao?
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ngó qua, cười như có như không, chỉ cho nàng một chữ, “Chờ!”
Hắc Mẫu Đơn mờ mịt, chờ? Chờ cái gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.