Đạo Quân

Chương 193: Chắc chắn trừ kẻ này




Chương 193: Chắc chắn trừ kẻ này
Edit : Luna Huang
“Nếu chỉ là lấy tiền để cho Dung Bình quận vương chiêu binh mãi mã thôi, loại phương thức duy trì này, quả thực hạ sách.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, đưa tay ra cầm chén trà của hắn ở trước mặt, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang chìa tới của Bành Hựu Tại, “Ta chẳng những cấp tiền cho Dung Bình quận vương chiêu binh mãi mã, còn có thể để Thiên Ngọc môn ‘ăn’ no đến phát phì.”
Còn tiếp tục chỉ mấy người Phí Trường Lưu, “Còn có các ngươi!”
Mấy người nhìn nhau, Bành Hựu Tại đặt chén trà xuống, nói: “Ta không nghe những thứ còn không thấy cả bóng kia, ngươi trái lại có đem tiền lấy ra không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tiền ở ngay tại cửa hàng Thiên Ngọc môn.”
“. . . . . .” Bành Hựu Tại ngớ người, quay đầu lại nhìn mấy người đứng phía sau lưng, hay là cửa hàng bên này có ẩn tình gì mà hắn lại không biết?
Nhưng, mấy người phía sau đều mờ mịt lắc đầu, biểu thị không biết là có chuyện đó.
Hạ Hoa chen lời, “Bành chưởng môn, đoán chừng hắn nói chính là hàng trong cửa hàng các ngươi, hắn thế nhưng là bán được không ít tiền hàng trong cửa hàng của chúng ta đâu.”
Bành Hựu Tại trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo cười mắng Hạ Hoa, “Trò đùa này của Hạ chưởng môn không vui chút nào, cửa hàng của ngươi bị mất đồ, nên cũng ước gì cửa hàng người khác cũng mất nốt sao?”
Lại quay sang nói với Bành Hựu Tại, “Cho ta thời gian nửa tháng, nửa tháng sau sẽ để cho mấy vị chưởng môn ‘thấy tiền sáng mắt’, mừng rỡ không thôi!”
Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật sự có thể được như lời tên này vừa nói, đừng nói cho chuẩn bị nửa tháng, nửa năm luôn cũng được.

Bành Hựu Tại: “Nếu đã lặn lội đường xa chạy tới đây rồi, ở lại thêm nửa tháng nữa tìm hiểu một chút tình huống bên này cũng không có gì, ta sẽ chờ ngươi chuẩn bị nửa tháng, nửa tháng sau nếu như ngươi không xuất ra nổi tiền thì tính thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ, “Hiện tại ta sẽ dời sang ở cửa hàng Thiên Ngọc môn ngươi luôn, nửa tháng sau như ta không xuất tiền ra nổi, thì tùy ý xử trí, thế nào?”
“Ở cửa hàng của chúng ta?” Bành Hựu Tại hồ nghi.
Ngưu Hữu Đạo mĩm cười nói: “Ta nói rồi, tiền ở ngay tại cửa hàng Thiên Ngọc môn, tự nhiên muốn đi tới đó kiếm. Bành chưởng môn không cần phải hỏi nhiều, đến lúc đó liền biết, dù sao ta cũng bị vây khốn dưới mí mắt của các ngươi, cũng không cần lo ta nuốt lời chạy mất, ngài nói có đúng không?”
Nể mặt ‘tiền bạc’, thế là mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Đám Bành Hựu Tại trở về trước, sau đó đám Ngưu Hữu Đạo trả phòng rời đi.
“Muốn đi rồi?”
Trong phòng Sở An Lâu, Ngưu Hữu Đạo đến chào từ biệt, Sở An Lâu kinh ngạc hỏi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Đã quấy rầy Sở chưởng quỹ lâu như vậy, cũng nên rời đi.”
Sở An Lâu hoài nghi hỏi: “Đàm phán xong rồi? Bọn hắn không làm khó dễ ngươi à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta và Thiên Ngọc môn vốn không có thù oán, ba phái Lưu Tiên tông kia bất quá cũng chỉ là trút giận giúp cho Tống gia Yến Kinh, bây giờ Tống gia sắp đổ rồi, bọn hắn cũng không cần thiết dây dưa với ta làm gì, sự tình nói rõ ràng liền qua thôi.”

Sở An Lâu nhíu mày, “Ngươi không có lợi dụng danh nghĩa Băng Tuyết các để giải quyết bọn hắn chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Sở chưởng quỹ quá lo lắng, bọn hắn có lẽ sẽ nhận lấy Băng Tuyết các chấn nhiếp, nhưng ta cũng chỉ có thể ở đây được một chút, Băng Tuyết các cũng không nhúng tay, quá lắm cũng chỉ có thể giúp ta che giấu được một lúc, mà năm tháng còn rất dài, còn phải trải qua rất nhiều chuyện thị thị phi phi, dần dần ta có quan hệ gì với Băng Tuyết các hay không thì mọi người tự nhiên đều sẽ phát giác ra được, người bình thường không ai là đồ đần cả, muốn lừa gạt cũng chỉ là tự gạt chính mình, không gạt được người khác, cuối cùng vẫn phải đối diện với nó. Không có chút nào thực tế, lợi dụng danh nghĩa Băng Tuyết các cũng chỉ là tự hại mình mà thôi.”
Thần sắc Sở An Lâu hơi dịu lại, “Biết liền tốt, vậy ta cũng không tiễn nữa.”
“Sở chưởng quỹ dừng bước, tại hạ cáo từ.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay, cứ thế rời đi.
Sở An Lâu ‘ừ’ một tiếng, chắp một tay sau lưng nhìn theo, không có nhắc tới mấy chục vạn kim tệ ‘tạm giữ’ trên tay hắn kia, Ngưu Hữu Đạo cũng không nhắc, chuyện này tựa như chưa từng xảy ra vậy.
Ngưu Hữu Đạo trùm đầu che mặt rời khỏi khách sạn Thải Hồng, dẫn theo mấy thủ hạ đi vào ở trong cửa hàng Thiên Ngọc môn.
Vừa vào ở, Ngưu Hữu Đạo liền sai bọn Hắc Mẫu Đơn đi chuẩn bị chút vật liệu, sau đó lại thấy Ngưu Hữu Đạo bắt đầu bận rộn, khi thì xử lý mấy khúc gỗ giống như thợ mộc, khi thì trở thành thợ rèn gõ đinh đinh đang đang.
Theo lời Viên Cương nói, biết nhiều nghề không lo chết đói.
Bành Hựu Tại cũng ghé sang thăm mấy lần, không biết hắn đang làm gì, Ngưu Hữu Đạo chỉ nói đợi thời gian sau liền biết, mà đằng sau đó tựa hồ như đến thời khắc quan trọng gì đó, Bành Hựu Tại muốn đến xem cũng không cho xem, bị cản lại. . . . . .
Bắc Châu, trong Lăng Ba phủ, trong đình ở hoa viên, Hoàng Đấu, Lâm Hồ đang đứng trước mặt Thiệu Bình Ba.
“Hắn làm sao lại có quan hệ với Băng Tuyết các nhỉ?” Thiệu Bình Ba hồ nghi.

Hoàng Đấu lắc đầu: “Không biết! Nhưng lời chưởng môn nhắn nhủ, hi vọng Đại công tử nhớ kỹ, tình huống không rõ, hi vọng Đại công tử đừng đi trêu chọc hắn nữa, miễn cho gây ra mấy thứ phiền toái không cần thiết. Nhất là nhớ lấy điều này, thực lực Tuyết bà bà ở sau lưng Băng Tuyết các áp đảo chúng sinh, dám đánh chủ ý lên đầu Băng Tuyết các, hậu quả đó không phải chúng ta có thể gánh nổi, Băng Tuyết các nói một câu liền có thể để toàn bộ Thiệu gia hóa thành tro tàn, Đại công tử là người thông minh, mong rằng nhớ kỹ lấy!”
Thiệu Bình Ba bình tĩnh gật đầu: “Lời Chưởng môn dạy bảo ta tự nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Gặp hắn đồng ý hứa hẹn, hai người cũng yên tâm, chắp tay cáo từ.
Thiệu Bình Ba chắp tay sau lưng yên lặng một hồi, chợt hỏi: “Việc này ngươi thấy thế nào?”
Quản gia Thiệu Tam Tỉnh tiến lên, thở dài nói: “Như Đại công tử đã đáp ứng, vẫn là theo lời Đại Thiền sơn nói mà làm đi.”
Thiệu Bình Ba hơi híp mắt lại: “Ta cược hắn căn bản chẳng có quan hệ gì với Băng Tuyết các, chỉ là ‘cáo mượn oai hùm’ mà thôi!”
Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc, dù sao đã đi theo nhiều năm, hiểu hắn khá rõ, nghe được thâm ý trong lời hắn nói, là không có ý dừng tay đây mà, có chút thấp thỏm hỏi: “Vì sao Đại công tử lại nói ra lời này?”
Thiệu Bình Ba hừ lạnh nói: “Đạo lý rất đơn giản, ta nhận định chắc rằng Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua cho ta, nếu hắn thật sự có ‘dây mơ rễ má’ gì với Băng Tuyết các, thì trực tiếp mượn thế của Băng Tuyết các giết ta là xong, Đại Thiền sơn không dám không nghe theo, không đáng quanh co lòng vòng như thế này. Hắn lại không làm như thế, đó chỉ có thể nói, là hắn không làm được, không phải ‘cáo mượn oai hùm’ thì là gì?”
Thiệu Tam Tỉnh vừa nghe xong, tựa hồ có chút đạo lý, liền hỏi: “Vậy vì sao hắn có thể làm như thế trong khách sạn Thải Hồng?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Tình huống biết đến có hạn, cái này ta cũng nghĩ không thông, nhưng ta biết thằng đó rất xảo trá, trong đó khẳng định có cái nguyên nhân gì chúng ta không biết, tuyệt không phải như mặt ngoài Đại Thiền sơn nhìn thấy. Tóm lại hắn tại Thải Hồng khách sạn càng khoe khoang, thì chuyện này liền càng tỏ ra có vấn đề. Chỉ là, bởi vì như vậy, ngay cả Đại Thiền sơn cũng không dám động đến hắn, người Tống gia bên kia cũng chẳng trong đợi gì nữa, lần này lại để hắn tránh thoát một kiếp, thực sự đáng hận!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Vậy vì sao Đại công tử không đi giải thích rõ ràng với Đại Thiền sơn?”
Thiệu Bình Ba hỏi lại: “Giải thích rõ được sao? Ta nói Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua cho ta, cái này chỉ có thể ngầm hiểu ý, không thể diễn tả bằng lời, không có chứng cứ là không thể giải thích rõ được. Huống chi, ở trong mắt Hoàng Liệt, ta chẳng qua là con sâu con kiến bị lợi dụng mà thôi, hữu dụng liền dùng, vô dụng liền đá cho một cước văng, hắn sẽ không vì ta mà bốc lên chút xíu phong hiểm nào đắc tội với Băng Tuyết các. Những người này hả, mưu tính toàn ở mấy chuyện chém chém giết giết, đầu óc tên nào tên nấy không đủ dùng, cùng giải thích với đám ngu xuẩn này là không xong.”
Quay đầu xoay người lại, hạ giọng nói với Thiệu Tam Tỉnh: “Ngươi âm thầm liên hệ những tu sĩ khác, để bọn hắn nhìn chằm chằm Băng Tuyết các bên kia, ta đoán chắc Ngưu Hữu Đạo còn sẽ ‘không từ thủ đoạn’ đi lấy Xích Dương Chu Quả, Băng Tuyết các sớm muộn sẽ có biến!”
Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc: “Cái này. . . Đại công tử đã chọc thủng chuyện này rồi, hắn còn dám ra tay sao?”

Thiệu Bình Ba cười lạnh: “Băng Tuyết các? Không phải cũng chỉ là người có địa vị cao một chút thôi sao, ngươi cho rằng bọn hắn thật sự là thần à? Chỉ có thể hù dọa được mấy hạng người vô năng, người có năng lực là hù dọa không được. Mà người có năng lực, thông thường đều khá là tự tin, hắn dám xông tới Băng Tuyết các, liền đã nói rõ vấn đề, mượn Đại Thiền sơn áp chế ta, nói cái gì mà ta muốn lợi dụng Băng Tuyết các đối phó hắn, đơn giản là muốn làm dự phòng trước, muốn chắn miệng của ta, cái này càng chứng minh hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Do dó cũng càng chứng minh rõ, hắn chẳng có quan hệ gì với Băng Tuyết các cả, thủ đoạn bình thường là không thể lấy được Xích Dương Chu Quả, tất nhiên hắn sẽ khai thác thủ đoạn không phải bình thường, e rằng ngay từ đầu hắn đã không có ý định đi cầu một cách bình thường rồi, ngươi sai người chú ý chặt chẽ vào cho ta, nhất là nơi sinh trưởng của Xích Dương Chu Quả, một khi có bất kỳ dị thường nào, phải lập tức báo cho ta biết!”
Nãy bị Đại Thiền sơn cảnh cáo, trong lòng Thiệu Tam Tỉnh có bất an, “Đại công tử, ngay cả người cũng nói Ngưu Hữu Đạo kia không đơn giản, hắn mạo hiểm làm cái này có đáng giá không?”
“Đáng giá không ư?” Thiệu Bình Ba lắc lắc đầu, “Không chỉ đáng giá, mà rất là đáng giá, như đổi thành ta cũng có điều kiện như hắn, ta cũng sẽ làm như thế. Ngay từ đầu ta còn không có nghĩ tới, lần này trải qua tin tức Đại Thiền sơn bên kia truyền đến, cái thằng kia nghiễm nhiên chú ý tới Xích Dương Chu Quả mãi không buông, bị ta chọc thủng cũng không chịu buông tay, tình nguyện mạo hiểm, đây là vì sao? Đằng sau ta mới dần dần nghĩ minh bạch, lòng dạ kẻ này cực sâu, tầm nhìn cực xa, e rằng hắn đã để mắt tới cục thịt mỡ Kim Châu này rồi!”
Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc, “Kim Châu chính là địa bàn của Vạn Động Thiên Phủ, Vạn Động Thiên Phủ làm sao lại từ bỏ được chứ?”
Thiệu Bình Ba: “Ta hỏi ngươi, sau khi Xích Dương Chu Quả đưa đến tay mẫu tử Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt có cho nhi tử mình dùng hay không?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đây là tự nhiên, có cơ hội chữa trị, người làm mẹ không có đạo lý nào trơ mắt nhìn xem nhi tử mình chết đi.”
Thiệu Bình Ba: “Ta lại hỏi ngươi, nếu là đồ trộm cắp từ Băng Tuyết các tới đâu?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Sợ là cũng phải dùng, một khi Tiêu Thiên Chấn xảy ra chuyện, tình cảnh của nàng tại Kim Châu cũng phiền phức, vô luận là vì nhi tử, hay là vì chính nàng . . .” Nói đến đây đột nhiên ngẩng đầu lên, tựa hồ minh bạch cái gì.
Thiệu Bình Ba nhìn ánh mắt hắn, biết hắn đã lĩnh hội được, khẽ gật đầu, “Ngươi đoán không có sai, một khi Tiêu Thiên Chấn dùng Xích Dương Chu Quả được trộm từ Băng Tuyết các, mẫu tử Hải Như Nguyệt liền sẽ không thoát khỏi sự khống chế của tên đó, hai mẫu tử này tất nhiên sẽ bị hắn âm thầm điều khiển, nếu không, lửa giận của Băng Tuyết các không phải là thứ mẫu tử bọn hắn có thể tiếp nhận. Tên đó chỉ cần âm thầm khống chế hai mẫu tử là xong, không cần dùng sức mạnh đối đầu chính diện với Vạn Động Thiên Phủ, một khi thời cơ chín muồi, cục thịt mỡ Kim Châu này hắn tùy thời đưa tay ra là có thể ăn.”
“Loại người này rất nguy hiểm, chỉ cần hắn để mắt tới Kim Châu, mấy tên thất phu Vạn Động Thiên Phủ kia chưa chắc là đối thủ của hắn, sớm muộn sẽ ngã trên tay hắn. Huống chi âm thầm điều khiển hai mẫu tử kia liền có thể mang đến lợi ích cực lớn, đây mới chân chính là nguyên nhân hắn ‘không từ thủ đoạn’ cũng muốn lấy cho được Xích Dương Chu Quả. Hiện tại cơ bản có thể khẳng định, ngay từ đầu hắn đã không có ý định chính diện đi cầu, tất nhiên là phải dấu diếm mấy thế lực như Vạn Động Thiên Phủ, biết được tại khách sạn Thải Hồng ngay cả người Vạn Động Thiên Phủ hắn cũng bắt, ta liền càng khẳng định như vậy!”
“Cần phải sai người nhìn chằm chằm vào Băng Tuyết các bên kia, hắn tuyệt đối sẽ động thủ, một cơ hội tốt đẹp như thế, không thể bỏ lỡ, lần này ta chắc chắn sẽ trừ được kẻ này!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Vâng! Đại công tử cứ yên tâm, lão nô biết cần phải làm gì.
(Luna: Não ơi là não, sao não ta không so được với não 2 anh này T_T)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.