Đạo Quân

Chương 189: Làm việc không đàng hoàng




Chương 189: Làm việc không đàng hoàng
Edit : Luna Huang
Bức họa này, chỉ có lấy người làm trung tâm, khu vực trung tâm được vẽ tương đối tả thực, chung quanh đều vẽ tương đối giản lược, mô phỏng lại theo cách mơ hồ hư ảo.
Đợi cho vẽ xong, Hàn Băng chậc chậc thở dài: “Thật đúng là diệu thủ*!”(bàn tay vàng)
Mấy nha hoàn đứng một bên lén nhìn vài lần hâm mộ không thôi, bình thường nhìn thấy tường hoa cũng không có gì đặc sắc, các chủ đứng ở đó tựa hồ cũng không có gì, sao đến khi vẽ ra nhìn liền rất có cảm giác, tựa hồ có một bức tường hoa vĩnh viễn đồng hành cùng các chủ đi mãi mãi.
Nhìn thật ghê! Thật đẹp a! Tiểu Dung đứng hơi gần, nhìn thật lâu, mắt tỏ ra mơ ước, nàng cũng rất muốn có một bức tranh như vậy, có thể treo ở trên tường trong phòng, mỗi ngày đều được ngắm thì tốt biết bao nhiêu, thế nhưng một bức tranh giá 10 vạn kim tệ, nàng thật sự là không bỏ ra nổi.
Ngoại trừ tưởng tượng ra, trong lòng cũng chỉ có thể than thở một tiếng, người với người không đồng mệnh, cùng so với các chủ, mệnh(số) của mình không được tốt như vậy.
Lại mời Tuyết Lạc Nhi tới trước bàn vẽ ngắm.
Chờ chút xíu, Hàn Băng lại thử hỏi, “Tiểu thư, vẽ như thế nào?”
“Tốt!” Tuyết Lạc Nhi lại lạnh lạnh lùng lùng gật đầu.
“Mau lấy tranh thu lại, cất kỹ!” Hàn Băng cao hứng sai bảo mấy nha hoàn kia.
“Vâng!” Hai nha hoàn lần nữa tiến lên làm theo.
Địa điểm vẽ kế tiếp ở một cái ‘nguyệt môn(cổng tròn), sau nguyệt môn có đình đài lầu các, Tuyết Lạc Nhi đứng ở trước nguyệt môn, làm bộ như từ phía bên kia nguyệt môn đi sang bên này.
Vẽ hết, đình vàng điện ngọc, đình viện thâm sâu, làm cho giai nhân từ trong nguyệt môn đi tới trở nên đẹp vô cùng.
Lại là địa phương bình thường nhìn quen thuộc chẳng thấy có cái gì đặc sặc, nhưng ý cảnh trong tranh lại làm cho lòng người thổn thức thổn thức, Hàn Băng gật đầu nói: “Tiên sinh tuyển bối cảnh quả nhiên rất có kinh nghiệm.”
Lần này thật tình cảm thấy đáng giá tốn 100 vạn kim tệ kia, tài hoa là vô giá mà.
Ngưu Hữu Đạo khiêm tốn nói: “Đại tổng quản quá khen, từ từ ‘luyện’ ra thôi, tối hôm qua ta cũng đã cân nhắc thật lâu mới có quyết định.”

Với hắn mà nói, kỳ thật mấy cái này cũng không có gì, cho dù chưa từng làm qua, chẳng lẽ còn chưa từng thấy qua luôn sao? Hắn mượn phong cách trong một vài tác phẩm nhiếp ảnh kiếp trước ra dùng một chút mà thôi.
Hàn Băng: “Đã để tiên sinh nhọc lòng rồi.”
Tuyết Lạc Nhi cảm thấy người trong bức tranh như muốn đột phá ra khỏi đình viện thâm sâu phong tỏa, giống như bước ra đình viện thâm sâu tới một cái thế giới mới chưa nhận biết, nhìn bức họa chăm chú thật lâu sau mới nói: “Cất kỹ!”
Hàn Băng vừa nghe liền biết tiểu thư rất thích bức họa này, vội vàng phất tay nói: “Nhanh cất kỹ!”
Địa điểm chọn vẽ bức tiếp theo là ở trong một chỗ đình đài lầu các, Ngưu Hữu Đạo yêu cầu bày một cái tràng kỷ, để Tuyết Lạc Nhi nằm nghiêng ở bên trên, một cái chân hơi gấp khúc lại, một tay chống đỡ lấy đầu, một tay cầm sách đọc, sau tràng kỷ là một cái cửa sổ tròn, ngoài cửa sổ có bóng cây đu đưa.
Tuyết Lạc Nhi nằm xuống như thế, những đường cong mà tư thế bình thường không hiện lộ ra, hông, eo, mông, đến cái chân thon dài lả lướt đều hiện ra hết.
Đổi lúc bình thường, nam nhân nào dám bắt Tuyết Lạc Nhi làm như vậy mà nói, quả thực là đang khinh nhờn các chủ Băng Tuyết các mà, không phải bị đập chết tươi cũng là không xong.
Vậy mà hôm nay, một đám nữ nhân đều điên rồi, từ Hàn Băng, cho đến đám nha hoàn, thế mà không có một ai có nghi ngờ hay dị nghị gì, ngược lại là Ngưu Hữu Đạo nói cái gì thì chính là cái đó, hết thảy toàn lực phối hợp.
Ngưu Hữu Đạo đứng trước bản vẽ khoa tay múa chân, phân phó bên này bày lư hương, đốt hương, phân phó bên kia mang thêm cái tủ . . .
Một đám người bận rộn, Ngưu Hữu Đạo nhìn nữ nhân nằm nghiêng trên tràng kỷ, âm thầm cười he he, tư thái nữ nhân này nhìn cũng không tệ, nếu không phải sợ xảy ra chuyện, cũng phải lừa nàng đi vẽ khỏa thân mới được, không thì lui một bước, để y phục không chỉnh tề, lộ chút ‘xuân quang’ ra ngoài cũng là không vấn đề.
Vẫn là câu nói kia, đối mặt loại tình huống này, não của nữ nhân dùng để suy xét vấn đề là không thể như bình thường, các chủ Băng Tuyết các thì sao?
Thế nhưng hắn cũng không dám a, đằng sau đám người này tỉnh táo lại, nam nhân nhìn thấy qua một màn các chủ Băng Tuyết các y phục không chỉnh tề, còn có thể còn sống rời đi hay không hắn cũng không dám chắc.
Đương nhiên, vẫn là có người cảm thấy các chủ nằm kiểu này tựa hồ có chút gì gì đó, thế nên nam nhân không liên quan liền bị cho ra ngoài, nơi này lại không bị nắng chiếu, không cần che dù, Sở An Lâu tự nhiên là bị đuổi ra ngoài.
Đồng dạng, cùng bị đuổi ra ngoài còn có Viên Cương đang lầu bầu trong bụng, ‘Đạo gia đây là làm việc không đàng hoàng!’.
Kỳ thật, có một số thời điểm Viên Cương cũng không chịu nổi Ngưu Hữu Đạo, trong mồm thường xuyên hô hào không thích chém chém giết giết, nhưng trên thực tế, mấy chuyện chém chém giết giết cũng đã làm không ít, làm mấy việc chém chém giết giết nhưng lại ưa thích làm ba cái trò văn vẻ, viết cái chữ, vẽ cái tranh, đánh cái đàn, kéo cái ‘nhị hồ’, hát ba cái thứ kinh kịch các loại, bày đặt nói rất hay là ‘tu thân dưỡng tính’.
Theo quan điểm của Viên Cương, chính là học đòi văn vẻ, lại chơi cái gì cầm kỳ thi họa, người ta cũng nhận định ngươi chính là tên cầm đầu hắc đạo!

Tác phẩm vẽ xong, một đám nha hoàn lại tới nhìn chằm chằm bức tranh, hâm mộ không thôi.
Ngoài cửa sổ, bóng cây đu đưa, trong cửa sổ, mỹ nhân nằm nghiêng, tay có thư hương*, khói xanh lượn lờ.
Bầu không khí đó, cái mùi vị đó, làm nền cho các chủ nổi bật lên, quả thực là cao nhã, trong cao nhã lại mang theo chút lười biếng, cộng thêm khí chất lãnh diễm của các chủ, cái cảm giác như thực đó, khiến cho một đám nha hoàn thực sự hâm mộ chịu hết nổi.
Hàn Băng nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn Ngưu Hữu Đạo, phát hiện vị này thật sự là quá biết cách phối cảnh đi, không biết có phải đã nhìn qua cảnh kiểu này rồi hay không, nếu không làm sao biết nó lại đẹp như vậy?
Đứng dậy đi đến trước bàn vẽ quan sát, chính bản thân Tuyết Lạc Nhi cũng phải sửng sốt một chút, không nghĩ tới chính mình còn có một mặt đặc sặc đến như vậy.
Tranh vẽ tự nhiên lại được cất vào.
Vẽ xong bức này, cũng đã đến giữa trưa, dưới điều kiện chiếu sáng, phù hợp đi ra đỉnh núi phía sau Băng Tuyết các vẽ, cái này lúc buổi sáng đã tính xong hết rồi.
Đám người Băng Tuyết các cũng rất hào hứng, muốn nhìn thử xem có thể vẽ ra bức tranh nào đẹp giống như mộng thế này nữa không.
Lúc đám người thu thập đồ đạc ra tới chỗ đình vàng điện ngọc, Ngưu Hữu Đạo để Viên Cương ở lại, không để hắn đi theo.
Hàn Băng lên tiếng hỏi, “Vì sao không đem trợ thủ của tiên sinh theo?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Hắn không phải là tu sĩ, leo lên leo xuống núi phiền phức, tạm thời trên núi cũng không cần dùng hắn, để hắn chờ ở tại đây đi.”
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cũng không có miễn cưỡng, theo hắn.
Tuyết Lạc Nhi nghe vậy ngược lại quay đầu nhìn Viên Cương thêm một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Viên Cương không phải là tu sĩ.
Nhưng mà đứng im đưa mắt nhìn theo đám người rời đi, lòng dạ Viên Cương lại biết rõ, Đạo gia đó là có ý muốn ra tay với Xích Dương Chu Quả!
Nguyên nhân rất đơn giản, Đạo gia không muốn để cho những người này phát hiện bí mật Tuyết Bạt e ngại hắn.

Một chuyến lên núi này tự nhiên cũng không bị Tuyết Bạt quấy nhiễu, nhìn thấy các chủ tự thân lên núi, thủ vệ trên núi cũng không ai dám mạo phạm.
Một nhóm thuận lợi leo lên đến đỉnh núi, Tiểu Dung theo những lời Ngưu Hữu Đạo nói qua trước đó, nói cho Hàn Băng nghe vì sao lấy cảnh này.
Nhìn cảnh trí rõ ràng bao la rộng lớn đến mức độ này, Hàn Băng gật đầu: “Không sai, quả nhiên là cảnh đẹp, tiên sinh trổ tài hoa lần nữa, tất nhiên lại là một bộ giai họa*.” ( * tựa như giai thoại)
Ngưu Hữu Đạo quan sát viễn cảnh rồi cận cảnh một chút, mắt ước lượng chọn ra vị trí tốt nhất, chỉ vào một khối đá nham thạch đen lộ ra, “Các chủ, mời ngồi trên hòn đá kia, mặt nhìn về phía Băng Tuyết các bên kia, lưng đưa về phía bên này.”
Hàn Băng nhìn xuống chỗ bày giá vẽ, hồ nghi hỏi: “Quay lưng về phía bên này, đây chẳng phải là chỉ có thể vẽ được bóng lưng?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Không sai, bức này chỉ vẽ bóng lưng.”
Hàn Băng kinh ngạc: “Cảnh đẹp như vậy mà chỉ vẽ bóng lưng?” Nàng cảm thấy bối cảnh trước mắt này tốt hơn nhiều so với bối cảnh trước đó, nhất là có thể biểu hiện ra chỗ này là Băng Tuyết các.
Ngưu Hữu Đạo: “Đúng là chỉ vẽ bóng lưng.”
Tuyết Lạc Nhi ngược lại không nói tiếng nào đi tới, dựa theo lời Ngưu Hữu Đạo nói mà làm, Hàn Băng vội vàng phất tay, để cho người đem cái đệm đi qua.
“Các chủ, mặt hơi nghiêng về bên trái một chút, hơi lộ ra dung mạo một bên khuôn mặt, đúng, cứ như vậy!” Ngưu Hữu Đạo chỉ huy một trận, sau khi hô đứng yên, bắt đầu nâng bút ‘vù vù’ vẽ, hết sức chăm chú.
Bên cạnh cũng không ai dám quấy rầy, chỉ có thể nghe được tiếng gió núi vun vút, thỉnh thoảng còn có tiếng chuông thanh thúy xua đuổi Tuyết Bạt tiến lại.
Lần này phạm vi lấy bối cảnh rất lớn, cũng là bức tranh tiêu tốn thời gian dài nhất từ nãy đến giờ, Sở An Lâu bên cạnh cũng thật sự không ngại vất vả, giơ cái ‘dù’ lên che.
Đợi cho đến khi hạ bút, mấy người đứng bên cạnh quan sát thật lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
“Các chủ, xong rồi.” Ngưu Hữu Đạo hô to.
Tuyết Lạc Nhi đứng dậy đi tới, đến trước bàn vẽ quan sát, đôi mắt sáng nháy mắt ngưng lại, chậm chạp khó mà rời khỏi.
Xa xa núi tuyết chập trùng, cánh đồng tuyết mênh mông, trong hẻm núi dòng sông chảy nhanh, còn mơ hồ có cửa hàng động phủ trong đó với bóng người, dưới núi chỗ cây cối xanh um tươi tốt thấp thoáng đình đài lầu các, rất nhỏ lại linh lung tinh xảo hiện lên, tuy nhiên, một bóng lưng uyển chuyển trong bức tranh, đã trở thành điểm nhấn hoàn hảo cho toàn bộ bức tranh.
Bóng lưng uyển chuyển, tay áo bồng bềnh theo gió, ngồi nơi đó trơ trọi lẻ loi, đem trọng tâm cùng tinh túy toàn bộ bức họa thu vào trên người của nàng. Thiên địa mênh mông hùng vĩ mà sáng sủa, duy chỉ có nữ tử yếu đuối lại không nhìn thấy mặt, chỉ có bóng lưng, không ai biết biểu cảm trên mặt nữ tử này là như thế nào, lại đang nghĩ ngợi điều gì.
Một cái to lớn vô biên, một cái lẻ loi yếu đuối, tương hổ làm nền cho nhau, cái ý cảnh đó, đẹp đến nỗi trái tim người ta tan vỡ!

Lúc này, Hàn Băng không còn cảm thấy vẽ bóng lưng là có gì không ổn, nhìn bức tranh này xong, cảm thấy lại để người trong bức tranh lộ mặt ra thì cũng cảm thấy quá dư thừa.
Tuyết Lạc Nhi đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bức tranh một chút, nhỏ giọng nói: “Tổng quản, đem bức tranh này cất kỹ.”
“Ấy, được, tốt lắm.” Hàn Băng lấy lại tinh thần phát tay nói: “Cất kỹ, nhanh cất kỹ!”
Sau khi vẽ ở chỗ này xong, cũng không có đi những chỗ khác bên ngoài Băng Tuyết các nữa, theo lời Ngưu Hữu Đạo nói, cảnh tuyết bên ngoài chỉ một chỗ này là đủ rồi, ở chỗ khác có vẽ như thế nào đi nữa cũng không hơn được nơi này, vẽ tiếp thì có vẻ hơi dư thừa.
Đám người nghe vậy cũng rất tán thành.
Trở lại chỗ đình vàng điện ngọc, đi tới hoa viên, để Tuyết Lạc Nhi đứng ở bên cạnh một bụi hoa đang nở rộ, ngắt một bông hoa để Tuyết Lạc Nhi cầm trên tay, đưa lên trước mũi, bày ra dáng vẻ đang cúi đầu khẽ ngửi.
Lần này Ngưu Hữu Đạo lấy cận cảnh, bàn vẽ đặt rất gần Tuyết Lạc Nhi, trước tiên vẽ ở chính giữa trang giấy một hình bầu dục lớn, thẳng đứng, sau đó vẽ ngay trong hình bầu dục đó.
Bởi vì lấy cảnh rất gần, hình tượng nhân vật Tuyết Lạc Nhi hầu như chiếm hết toàn bộ hình bầu dục, cơ hồ khoảng trắng trong toàn bộ hình bầu dục đều chuẩn bị vì mình nàng, bụi hoa một bên giống như là vẽ lấp vào chỗ trống chung quanh.
Khi bức tranh hoàn thành, lại hoàn toàn khác biệt những bức vẽ trước đó, tranh vẽ tuy nhỏ mà đẹp, duy chỉ có người ngửi hoa như đang hỏi, là hoa thơm hơn hay là người đẹp hơn, chân chính là họa người lại mang theo ý thơ.
Mấy bức vẽ đằng sau, bức thì vẽ Tuyết Lạc Nhi đứng trên mái đình cong cong, làm bộ như ta muốn cưỡi gió bay đi, bức thì để Tuyết Lạc Nhi ngồi trên ghế dài, dựa vào cột trong đình đài thủy tạ ôm đầu gối suy tư.
Sau khi vẽ xong tám bức, Tuyết Lạc Nhi không chịu vẽ nữa, để Ngưu Hữu Đạo vẽ tặng cho Hàn Băng một tấm.
Hàn Băng từ chối không được, lòng nghĩ một chút, đành phải cảm ơn, “Lão nô được nhờ hào quang của tiểu thư.”
Tuyết Lạc Nhi không chịu vẽ nữa cũng có nguyên nhân, cũng không phải bày dáng hoài nên mệt, mà nàng muốn tận mắt nhìn xem Ngưu Hữu Đạo vẽ như thế nào, đứng ở bên cạnh bàn vẽ, muốn chính mắt thấy một bức họa làm sao thành hình.
Hiển nhiên, Tuyết Lạc Nhi cũng nhìn ra một đám nha hoàn ở đây cũng ước mong có thể được vẽ lên tranh, nên một bức cuối cùng để lại, vẽ cho toàn bộ nha hoàn ở đây chung một bức.
Một đám nha hoàn hưng phấn không thôi, tới đứng trên một bậc thang bên ngoài đình, đứng chia theo hàng, Sở An Lâu cũng đi vào đứng chung, nam tử duy nhất, dung mạo đám người từng người được vẽ lại trên trang giấy.
Sau một hồi hưng phấn, đám nha hoàn lại khổ não, nhiều người như vậy, lại chỉ có một bức, nên để ai cất giữ đây?
Đây không phải việc Ngưu Hữu Đạo quan tâm, hắn vốn cho rằng mọi chuyện đã xong, ai ngờ Tuyết Lạc Nhi ở một bên chầm chậm ngâm nga một bài thơ, “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước Vu Sơn bất thị vân, Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, Bán duyên tu đạo bán duyên quân!”
(Luna: Đúng kéo chương luôn, ta thật muốn chửi thề)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.