Đạo Ngụy Dị Tiên

Chương 28: Gánh Hát Lữ Gia





"Ài! Loại chuyện này sợ cũng không được gì, đi xa khỏi nhà chỉ cần càng nhiều người tụ họp chung một chỗ là được." Lữ Trạng Nguyên nói cho Lý Hỏa Vượng kinh nghiệm của mình."À! Nhiều người nên dương khí mạnh, mấy thứ kia sẽ không dám động thủ?""Đâu có!" Lữ Trạng Nguyên một lần nữa tiếp tục rít một hơi thuốc lá, "Nó ăn thì có thể ăn được bao nhiêu người chứ? Thực sự nếu gặp phải, chạy nhanh hơn người khác là được rồi, lo lắng về mấy chuyện đó ngược lại không bằng để ý đến bọn cướp đường chuyên giết người cướp của và mấy con cọp ăn thịt người ở trong rừng còn hơn."Lý Hỏa Vượng trong nhất thời không biết có nên tiếp tục nói chuyện tiếp hay không, bản thân và lão hình như không có cùng đề tài."Đây đây đây, bánh nướng xong rồi, ăn lúc còn nóng đi." La Quyên Hoa đưa qua mấy cái cành cây trên đó xiên mấy cái bánh bao trắng bị nướng đến cháy vàng, mời mọi người ăn.Lý Hỏa Vượng nhận lấy, đưa qua cho đồng tử ở bên cạnh, mấy đứa này là cậu thu nhận ở giữa đường.Mấy gia hỏa này vừa thấy có thể rời khỏi Thanh Phong Quan, cái gì cũng không quan tâm, liền chạy ra ngoài, một chút chuẩn bị cũng không có.Đợi đến lúc Lý Hỏa Vượng gặp bọn chúng ở trên đường, chúng đều đói đến sắp ngất luôn rồi.Đều là đồng môn, Lý Hỏa Vượng cũng không thể thực sự trơ mắt ra nhìn mà không lo cho bọn chúng, sẵn tiện đường nên mang chúng theo luôn.Thấy có đồ ăn nóng hổi, mấy người khác cũng không khách khí, đã tối như vậy đúng là có chút đói, chụp lấy đồ ăn ngấu nghiến.Nhìn chúng từng tên ngốc tử há miệng đớp lấy đớp để, khóe mắt Lữ Trạng Nguyên liền giật giật, đây đều là bánh bao trắng không đó, bản thân lão bình thường đều không nỡ ăn, sớm biết như thế này thì vữa nãy không hào phóng như vậy rồi.Đúng lúc này, một câu của Lý Hỏa Vượng khiến lão không để tâm chuyện tiếc của nữa.
"Lão trượng, ngài có bản đồ không? Nói thật, chúng ta không phải là người bản địa, đi trong cánh rừng này có chút không biết đường, không biết đây là ở đâu."Thật vậy, lúc trước Lý Hỏa Vượng đã lạc đường, đến chỗ nào cũng là rừng, cậu hoàn toàn không có cách nào xác định được vị trí của mình, hỏi người khác cũng không có thu hoạch gì.Bọn họ đều đến từ tùm lum chỗ, nói nhà mình ở đâu thì có thể nói được rõ ràng rành mạch, nhưng trước mắt hỏi họ đang ở đâu thì họ trả lời không được.Vì để che giấu tai mắt người khác, xem ra Đan Dương Tử hình như không tìm mấy dược dẫn này ở vùng gần đây."Hả? Bản đồ? Không có, có điều đường ở đây ta đều biết, các ngươi muốn đi đâu cứ hỏi ta!""À, rất nhiều chỗ, lão xem thử nơi nào là gần nhất." Lý Hỏa Vượng móc ra một xấp giấy từ trong ống tay áo."Cái gì đây? Đây là viết cái gì?" Lữ Trạng Nguyên trải tờ giấy ra, nếp nhăn đầy mặt gom lại một chỗ, ra sức nhìn.Tuy tên lão là Trạng Nguyên, nhưng nếu thật là trạng nguyên cũng sẽ không đi diễn kịch như thế này.Lữ Trạng Nguyên biết chữ, nhưng biết không nhiều, nhờ Lý Hỏa Vượng phiên dịch, lão cuối cùng cũng hiểu được tất cả địa chỉ ghi trên đó.Tốt xấu gì cũng là chủ một gánh hát vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, mấy thứ khác không nói, về mặt địa lý Lữ Trạng Nguyên rất rành.Nhưng mà lão biết mấy địa phương này ở đâu, không có nghĩa là Lý Hỏa Vượng có thể dễ dàng đi được đến đó."Thiệt hả trời, thế nào mà ngay cả Lương quốc cũng có, đây không phải là nước đánh nhau với Tề quốc của chúng ta mấy năm trước sao?"Lữ Trạng Nguyên ngồi xổm xuống, dùng đầu tẩu thuốc vẽ vẽ trên đất, một cái bản đồ đơn giản hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.Nếu như dùng một câu để hình dung ra cái bản đồ mà lão vẽ ra đó chính là một cái bánh lớn bị ném xuống đất, toàn bộ đều bị nát bét.Vị trí của bọn họ lúc này là ở góc trái phía trên của cái bánh, di chuyển từ trái qua phải thì đủ loại quốc gia lớn nhỏ đan xen với nhau."Xem ra có chút giống với đoạn thời gian Ngũ Đại Thập Quốc trong quá khứ, nhưng không hề có thống nhất." Lý Hỏa Vượng nhìn bản đồ trên mặt đất mà nói thầm.Mặc dù nói là không ôm bất cứ hy vọng nào, nhưng lúc cậu nhìn thấy bản đồ này, cậu mới xác định, mình thực sự không phải là xuyên việt đến một triều đại cổ đại nào đó, mà là một địa phương càng đặc biệt hơn."Lão hán ta đi diễn cũng là từ địa giới phương bắc này mà đi, khu vực này ta biết, nhưng đây là ra khỏi nước Tề rồi, ta thực đúng là không rõ nơi nào với nơi nào.

Ta có nghe nói là bọn họ hát kịch không giống với chúng ta.Bạch Linh Miểu ở bên cạnh nghe vậy trong lòng liền căng thẳng, nhà cô nàng ở Ngưu Tâm Sơn bên Lương quốc, nghe thấy nhà mình cách nơi này rất xa, rất xa.Lý Hỏa Vượng nhạy bén cảm thấy được sự dị thường của cô nàng, nhìn cô nàng với ánh mắt như muốn an ủi.
"Đừng hoảng."Lữ Trạng Nguyên nhìn mười mấy người vô cùng kì quặc trước mặt, ý muốn bởi vì sợ hãi mà áp chế xuống lúc này lại ngóc đầu dậy."À, vị tiểu đạo gia này, ngươi xem, trên mấy tờ giấy của ngươi có ghi Kiến Nghiệp Trấn, gánh hát Lữ gia chúng ta đúng lúc cũng tiện đường!""Hì hì, không bằng chúng ta cùng nhau đi thì như thế nào?""Kiến Nghiệp Trấn? Đây là nhà của người nào?" Lý Hỏa Vượng lật tìm tờ giấy."Lý sư huynh, nhà của ta ở Kiến Nghiệp Trấn." Triệu Ngũ ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói."Hơn nữa trên trấn còn có tiêu cục, ngươi chỉ cần đưa bạc cho họ, sau đó có thể nhờ bọn họ gửi mấy tin tức này đi."Nghe được lời này, Lý Hỏa Vượng không do dự, nhét mấy tờ giấy đó vào trong ngực.

"Vậy được rồi, lão trượng, trên đường này còn phải nhờ ngày chỉ đường rồi.

Chúng ta kết nhóm đi Kiến Nghiệp."Bất kể là bản đồ, tin tức hay là cái khác, chỉ dựa vào lời nói một phía của lão chủ gánh hát này, thực sự có chút khiến người ta khó mà tin được.Bất kể là tìm Hắc Thái Tuế để ức chế ảo giác của bản thân, hay là đưa di ngôn giùm người khác, Lý Hỏa Vượng trước tiên cũng phải đi đến loại địa phương có thể lưu thông tin tức như thị trấn rồi mới tính tiếp, hơn nữa lương thực cũng ăn gần hết rồi.Đồng thời, nếu như có thể, Lý Hỏa Vượng còn muốn tìm kiếm cái gọi là danh môn chánh phái.Địa phương nguy hiểm như vậy, không có thực lực đúng là không được, ai cũng có thể tùy ý làm nhục, mình cũng không muốn bị một tên Đan Dương Tử khác tùy ý bắt đi.Lữ Trạng Nguyên cười tít mắt khoát tay lia lịa, "Ấy ấy ấy, khách khí, khách khí rồi, đâu có đâu có."Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Lữ Trạng Nguyên lại cực kì vui vẻ, bên cạnh có một vị cao nhân như thế này làm bạn, đây chính là tiêu sư miễn phí rồi!Chuyến này mà cứ tiếp tục như vậy thì tối thiểu mấy cái bánh và năm cái trứng vịt muối hồi nãy coi như không uổng phí."Hơ ~" ngốc tử ở bên cạnh ngáp một cái rõ to, hắn ăn no rồi đâm ra buồn ngủ.Thấy người khác hai mắt đều mơ mơ màng màng, Lữ Trạng Nguyên biết điều đứng dậy.
"Không để ý vậy mà hàn huyên cũng tới canh hai rồi, tiểu đạo gia, vậy các ngươi nghỉ ngơi trước đi, để ta gác đêm cho.""Không cần đâu, hôm nay hay là để ta gác cho." Đây không phải là Lý Hỏa Vượng không khách khí, chỉ là tâm phòng bị người không thể không có.Giày vò lâu như vậy, mọi người cũng mệt rồi, hai nhóm người có mục đích khác nhau vây quanh đống lửa ấm áp mà bắt đầu chìm vào giấc mộng, mà hai người Lý Hỏa Vượng và Lữ Trạng Nguyên ngồi một mình ở đó nhìn nhau không nói gì.Sáng sớm hôm sau, Lý Hỏa Vượng sau khi thức canh nửa đêm được Cẩu Oa đánh thức.

"Lý sư huynh, mấy người trong gánh hát đang thu dọn đồ đạc rồi.""Đi thôi, chúng ta cũng xuất phát." Lý Hỏa Vượng lưng đeo trường kiếm và phiến đá đứng dậy, mang theo những người khác đuổi theo gánh hát.Vừa lên đường, hai bên rõ ràng là có chút thận trọng, đều không có bất kì người nào nói chuyện, luôn luôn nhìn trộm vài lần, rồi thấp giọng nói nhỏ với đồng bạn của mình cái gì đó.Có điều là không bao gồm hai người dẫn đầu là Lý Hỏa Vượng và Lữ Trạng Nguyên, trên đường, hai người nói chuyện rất vui.Lý Hỏa Vượng muốn từ chỗ Lữ Trạng Nguyên đạt được càng nhiều hơn những thứ liên quan đến nơi này, mà Lữ Trạng Nguyên lại muốn cùng với cao nhân kéo gần quan hệ, dù sao lời nói không mất tiền mua, nói nhiều mấy câu cũng không có chuyện gì xấu."Ây da da, tiểu đạo gia, tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như vậy, tương lai thành tựu không thể đo đếm được rồi.
Ha ha ha.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.