Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 217: Chư thánh chinh phạt, uẩn thần địa mạch




Rất nhanh một mình Quách Nộ không đánh lại cả đám, bị trọng thương.
Quách Nộ chỉ có thể trốn.
Tiếp đó Quách Nộ bị truy sát một ngày một đêm.
Lúc này Quách Nộ cực kỳ suy yếu, thân hình vạm vỡ vì mất máu trầm trọng mà không còn sức chiến đấu, thậm chí không thể cầm chặt đao. Quách Nộ đi lảo đảo, đầu nặng nề. Sau lưng Quách Nộ là tiếng các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện kêu gòi giết.
- Hộc hộc hộc, ta... Ta không thể... Không thể chết... Ta muốn sống... Ta chết rồi múa đông dài dặc ai bảo vệ người trong Thung Lũng Thôn... Mất đi võ giả thủ hộ thì Thung Lũng thôn sẽ bị mãnh thú công phá tàn sát, khi đó hơn một trăm người trong thôn đều phải chết. Ta... Nhất định phải sống a a a a!
Tín niệm duy nhất trong lòng khiến Quách Nộ cắn răng chạy như điên.
Một chuỗi dấu chân dính máu kéo dài trong hắc ám.
* * *
- Phù.
Người Đinh Hạo đẫm mồ hôi như mới tắm, ngửa đầu nằm dưới đất thở gấp.
Mới rồi Đinh Hạo làm theo lời Kiếm Tổ, Đao Tổ thúc giục Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, Nhất Đao Khởi Trình Quyết từng chút một dẫn lửa vàng, băng diễm trên đỉnh tế đàn vào thân thể. Cảm giác đó như lăng trì, linh hồn cháy bỏng, cực nóng và đông lạnh sinh mệnh, hai cảm giac đau đớn cực độ khác nhau cùng xuất hiện trong người khiến Đinh Hạo nếm mùi sống không bằn chết.
Trong quá trình Đinh Hạo không thể hôn mê, hắn phải giữ tỉnh táo từng chút một dẫn lửa vàng, băng viêm dọc theo kiếm quang vào người.
Tuy không đến một nén nhang nhưng đối với Đinh Hạo tựa như hai kỷ nguyên.
Quái lạ là quá trình dẫn lửa vàng, băng viêm vào người rất đau khổ nhưng hai đoàn năng lượng kỳ dị này dung hợp vào hạt giống huyền khí rồi Đinh Hạo không thấy đau đớn nữa.
Đinh Hạo vận công nội thị sẽ thấy trong hạ đan điền dưới bụng, băng viêm đang ở trung tâm hạt giống huyền khí huyền sương nhấp nháy, tỏa ra sương mông lung nhuộm hạt giống huyền khí căng đầy, sắp đồng hóa nó.
Lửa vàng trong hạt giống viêm diễm huyền khí trung đan điền ở ngực cũng đang chớp lóe, tốc độ lửa vàng rất chậm đồng hóa hạt giống huyền khí thuộc tính hỏa.
Tuy hai đốm sáng này rất yếu nhưng Đinh Hạo biết uy lực của chúng nó. Nếu Đinh Hạo không làm theo bí pháp Kiếm Tổ, Đao Tổ nói thu lửa vàng, băng viêm vào người, đổi lại bất cứ ai, dù có thực lực trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh cũng sẽ bị đốt thành tro.
- Hộc hộc...
Đinh Hạo cảm thấy toàn thân đau xót, không có sức nhúc nhích một ngón tay. Đinh Hạo nằm trên mặt đất há mồm thở dốc, lấy lại sức lực.
Vẻ mặt mèo con màu trắng tai gập đáng yêu lo lắng đứng bên cạnh Đinh Hạo, cọ đầu lông xù vào gò má hắn, lưỡi liếm mồ hôi trên mặt hắn. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thường dùng vuốt đẩy đầu Đinh Hạo.
- Ha ha, tiểu tử...
Đinh Hạo cảm động, cố gượng ngồi dậy ôm mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vào lòng, gãi bụng nhỏ mềm.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thoải mái rên:
- Ư ử...
Lúc này đấu với bóng sáng màu lam âm u giúp mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nuốt nhiều ánh lửa năng lượng màu lam, nó như say rượu cuộn tròn nằm trong ngực Đinh Hạo, hôn mê.
Đinh Hạo hơi lo lắng hỏi:
- Nó sẽ không sao chứ?
Kiếm Tổ như con chồn thành công ăn trộm gà, cười gian nói:
- Hì hì, yên tâm, tiểu tử đáng yêu này được đến ích lợi không nhỏ hơn ngươi, chờ khi nó tỉnh dậy thì ngươi sẽ biết.
Đinh Hạo tò mò hỏi:
- À phải rồi, rốt cuộc lửa vàng, băng viêm đó là gì? Dẫn chúng vào trong hạt giống huyền khí chúng ta sẽ được đến ích lợi gì?
Đao Tổ bỗng cuồng cười:
- Ha ha ha ha ha ha! Về ích lợi to lớn nỗi ngươi không thể tưởng tượng được.
Đao Tổ cướp lời Kiếm Tổ:
- Tiểu Đinh Tử, ngươi còn nhớ hai vực sâu lúc trước đi qua không?
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Ừm! Một cái vực lửa, một cái vực băng sâu trong lòng đất. Nếu không nhờ mấy băng, đá nổi thì ta không đến đây được.
Đao Tổ vẫn giành lời:
- Đúng rồi đấy, di tích thượng cổ tông môn địa thế kỳ lạ, vừa vặn nằm trên uẩn thần địa mạch hiếm thấy trên đời.
Kiếm Tổ ở bên cạnh nhẫn hết nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được la lên:
- Ừm! Bà điên nói đúng. Cái gọi là uẩn thần địa mạch ý nói chung thiên địa chi thần tú, thậm chí dựng dục ra thần linh nghịch thiên. Tức chính là thương mang đại địa khí vận, linh năng, các loại phúc duyên tụ tập mà thành tinh hoa tạo hóa...
- Tiện tổ nói đúng, càng hiếm thấy là hai uẩn thần địa mạch một cái băng mạch, một cái hỏa mạch, âm dương hợp rồi lại tương sinh tương khắc, vô cùng ảo diệu. Ha ha ha ha ha ha! Thật đúng là từ xưa đến nay ít thấy, xem như ở thời đại chúng ta cũng có vô số đại thần thông đánh bể đầu vì chúng.
- Ta suy đoán hai uẩn thần địa mạch tồn tại rất nhiều năm, sau này bị tông môn thượng cổ phát hiện xây dựng sơn môn tại đây, độc chiếm hai kho báu.
- Ừm! Tiện tổ chưa già lú lẩn, suy đoán khá chính xác. Nắm giữ hai uẩn thần địa mạch dù là người bình thường tu luyện ở đây cũng tăng tốc độ vù vù. Tông môn thượng cổ này được ích lợi không nhỏ, nhìn quy mô di tích có lẽ năm xưa tông môn thượng cổ cực kỳ mạnh, ít nhất chín môn phái Tuyết Châu bây giờ chỉ là một ngón út của tông môn thượng cổ.
- Tổ cha nó, bà điên đừng cướp lời ta mãi! Nhưng thành cũng địa mạch, bại cũng địa mạch, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. Có lẽ vì chuyện uẩn thần địa mạch lộ ra nên tông môn thượng cổ bị bao vây tiễu trừ sau đó hủy diệt.
- Cha nó, tiện tổ nói bậy bạ, ta không tin ngươi đoán trúng luôn điều này!
- Bà điên mù mắt rồi, không thấy trên đường đi chiến trường thượng cổ chất đầy xương trắng, các loại công pháp để lại dấu vết trên cột đá rồng và tượng đá sao? Còn có vết thương trên mấy cổ thi, rõ ràng chết trong loạn chiến chư thánh chinh phạt.
- A! Không ngờ ngươi không già lú lẩn, giống y như ta đoán.
Kiếm Tổ tức giận xì khói:
- Ngươi còn có mặt hay không?
Đao Tổ cười to, mặc kệ Kiếm Tổ.
Đao Tổ nói với Đinh Hạo:
- Tông môn thượng cổ này bị hủy vì loạn chiến chư thánh chinh phạt, chắc năm xưa nhiều người chết đánh đến thiên điện đằng trước tan vỡ, đại khái cuối cùng đồng quy vu tận. Nếu không thì nhìn quy mô di tích, các loại cấm chế, cơ quan lúc thời kỳ đỉnh cao, chín môn phái Tuyết Châu không thể nào phá vỡ nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.