Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 8: Tiểu Lục Tuyệt





Hóa ra từ nhỏ Lục Tuyệt đã thích mặc quần áo màu đỏ.
Trên người bé đang mặc một bộ đồ bộ màu đỏ, bên ngoài là một cái yếm cao bồi có một cái túi mồn to, hơn nữa tiểu Lục Tuyệt lớn lên rất đáng yêu, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, trắng nõn, khuôn mặt nhỏ xíu vừa ngây thơ lại nghiêm túc, đáng yêu đến mức khiến tâm người ta muốn run lên.
Nhóc bị mẹ Lục bế lên, bé con ngây ngốc ở trong lòng ngực mẹ Lục một hồi lâu, thân thể nhỏ xíu bắt đầu né né tránh tránh không muốn bị ôm.
Lúc này, Ninh Tri mới phản ứng lại, hiện tại mẹ Lục không phải do ăn mặc nên nhìn trẻ mà đây chính là bà lúc còn trẻ.
Ninh Tri ý thức được hình như cô bị Bá Vương đưa đến thời điểm Lục Tuyệt còn nhỏ.
Ninh Tri hỏi Bá Vương: “Hiện tại tôi thật sự đang ở lúc Lục Tuyệt còn nhỏ sao.”
Một hồi lâu sau cô cũng không nghe tiếng Bá Vương đáp lại.
Cô lặp lại câu hỏi muốn liên lạc với Bá Vương nhưng không nghe tiếng đáp trả.
Ninh Tri nhíu mày, đây là có chuyện gì?
Mẹ Lục ôm tiểu Lục Tuyệt giãy giụa đi đến bên sô pha, người giúp việc bưng tới một đĩa dâu tây đã được rửa sạch sẽ, mỗi một quả dâu tây đều đỏ bừng phiếm nước, vô cùng căng mọng, tươi mới.
Mẹ Lục cầm lấy một quả dâu lớn đặt vào tay tiểu Lục Tuyệt.
Ninh Tri xác định người chung quanh đều nhìn không thấy cô tồn tại, cô đi đến bên ghế sô pha đối diện ngồi xuống, nhìn tiểu Lục Tuyệt cầm quả dâu tây so với nắm tay của bé còn lớn hơn, cúi đầu gặm gặm.
Nước dâu tây dính ở trên cái miệng nhỏ phấn phấn của bé, một đôi mắt to tròn đen bóng sạch sẽ xinh đẹp lại ngoan ngoãn ngồi yên.
Tâm Ninh Tri bị sự đáng yêu này làm cho phát run.
Hiển nhiên mẹ Lục cũng bị sự đáng yêu của con trai kích động, bà nhịn không được mà cúi đầu muốn hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ của tiểu Lục Tuyệt lại bị bé né tránh ra.
Mẹ Lục thở dài chỉ có thể sờ sờ đầu nhỏ của bé.
Ninh Tri nhàm chán chống cằm, phát ngốc nhìn tiểu Lục Tuyệt an tĩnh ăn dâu tây.
Bá Vương nói cô có thể chữa khỏi cho Lục Tuyệt nhưng mà nó lại đưa cô tới khi Lục Tuyệt còn nhỏ là có ý tứ gì?
Đối diện, tiểu Lục Tuyệt ăn xong hai trái dâu tây lớn không muốn ăn nữa.
Bé trườn xuống từ trên sô pha, tự mình đi về phía toilet, mẹ Lục không có đuổi theo bé, từ thật lâu trước kia bà đã để cho bé tự lập.
Ninh Tri đứng dậy, quang minh chính đại đi theo phía sau tiểu Lục Tuyệt.
Tiểu Lục Tuyệt dẫm hai chân ngắn nhỏ của mình, thân thể thẳng tắp đi về phía trước, nhìn nhóc con đáng yêu lùn lùn khó khăn lắm mới cao đến đùi cô, Ninh Tri có chút muốn cười.
Sau khi thành niên vóc dáng của Lục Tuyệt rất cao, lúc cô nhìn hắn còn cần phải ngẩng đầu.
Hiện tại, cô lại phải cúi đầu mới có thể nhìn hắn, quả thực lag không thể tưởng tượng được.
Tiểu Lục Tuyệt đi vào toilet, bé nỗ lực nhón nhón mũi chân bắt đầu rửa tay.
Ninh Tri đứng ở bên cạnh bé, trước mặt có một mặt gương lớn cô tùy ý nhìn lướt qua, cả người cả kinh đến ngây ngẩn.
Trong gương, làn da cô trắng nõn bóng loáng, ngũ quan tinh xảo, cái miệng nhỏ hồng nhuận, một đôi mắt đen sạch sẽ thanh thấu như là tràn đầy ý nước mà đuôi mắt hơi hơi lặng lẽ, hồn nhiên lộ ra tia mị hoặc, tuyệt mỹ câu người.

Ngay cả mái tóc dài sau lưng cũng trở nên nhu thuận đen bóng.
Ninh Tri sờ sờ mặt mình, xúc cảm non mịn là tồn tại chân thật.
Hào quang của cô đã trở lại?
Không đúng a, cô còn chưa lấy được mặt trời nhỏ, không có cách nào đổi lấy hào quang.
Ninh Tri híp híp mắt, hay là nói khi thoát ly hiện thực, cô sẽ có thể khôi phục bộ dáng nguyên bản?
Mặc kệ thế nào, hiện tại cô đã trở nên xinh đẹp như cũ.
Ninh Tri nghiêm túc đánh giá gương mặt mình, càng xem cô càng tức, bởi vì cô phát hiện thứ mà Lâm Điềm Điềm lấy đi không chỉ có dung mạo của cô mà còn có cả thân hình của cô.
Thật quá đáng!
Hiện tại dáng người đã khôi phục, phía trước ngực lớn hơn không ít, vòng eo tinh tế, ngay cả đôi chân cũng tinh tế trắng nõn, xinh đẹp kiều nộn đến ngón chân cũng phấn hồng.
Ninh Tri thích chết đi được, không ngừng đánh giá thân thể của mình, càng xem càng vừa lòng, cô hận không thể lập tức đem toàn bộ hào quang từ trên người Lâm Điềm Điềm lấy về.
Tiểu Lục Tuyệt bên cạnh đã rửa xong tay nhỏ, bé xoay người, đi vòng qua Ninh Tri, đi ra khỏi toilet.
Ninh Tri choáng váng, tiểu Lục Tuyệt có thể thấy cô? Hay là trùng hợp?
Cô cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Tiểu Lục Tuyệt chân ngắn, cô đi hai bước liền đuổi kịp nhóc.
Khuôn mặt nhỏ phúng phính thịt của nhóc con còn có chút mỡ, hoàn toàn khác với dáng vẻ thâm thúy rõ ràng sau khi lớn lên.
Ninh Tri nhéo nhéo tay, rốt cuộc cô cũng không nhịn được vươn ngón tay ra, đầu ngón tay ở trên gương mặt trắng nõn của tiểu Lục Tuyệt chọc chọc, trên khuôn mặt nhỏ nháy mắt xuất hiện một chỗ bị lõm vào.
A, cô vậy mà lại có thể đụng vào bé!
Ninh Tri kích động, trực tiếp nắm khuôn mặt của tiểu Lục Tuyệt, nhuyễn nhuyễn nộn nộn, cô thật sự có thể đụng vào bé.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em có thể nhìn thấy chị sao?” Ninh Tri hỏi bé.
Tiểu Lục Tuyệt ngước mắt, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh mờ mịt nhìn Ninh Tri trước mặt, sau đó, bé giơ tay nhỏ lên đánh vào tay Ninh Tri đang nhéo mặt bé.
Một đứa trẻ thì có được bao nhiêu lực? Ninh Tri căn bản không bị bé đánh đau.
Bé thật sự có thể thấy cô!
Vẻ mặt Ninh Tri kinh hỉ, “Em có thể nhìn thấy chị đúng không?”
Tiểu Lục Tuyệt trầm mặc, khốc khốc, hoàn toàn không để ý tới cô.
Ninh Tri thử đi đến trước mặt mẹ Lục, đối phương không có bất luận phản ứng gì, cô vươn tay đụng vào mẹ Lục nhưng bàn tay cô lạ trực tiếp xuyên qua người bà.
Ninh Tri xác định, chỉ có tiểu Lục Tuyệt mới có thể thấy cô, cô chỉ có thể đụng vào tiểu Lục Tuyệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.