Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 26: Không Cho Phép Chồng Yêu Sớm





Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu, mắt to đen bóng của bé khẽ chớp, thần sắc ngốc ngốc.
So với lần gặp mặt trước, tiểu Lục Tuyệt lại trưởng thành.
Ninh Tri thấy mỡ ở hai bên sườn mặt bé đã biến mất, trên mặt chỉ có một chút phúng phính của trẻ con, ngũ quan tinh xảo, là một bé trai xinh đẹp.
Đối diện với ánh mắt mờ mịt của tiểu Lục Tuyệt, cô duỗi tay xoa bóp khuôn mặt bé, vẫn là xúc cảm mềm mụp siêu cấp tốt như cũ, “Còn nhớ chị không?”
Đôi mắt to đen bóng nhìn mắt Ninh Tri, khẽ rời đi.
Ninh Tri cũng không miễn cưỡng tiểu Lục Tuyệt nhận ra cô, cách lần gặp mắt trước đã nhiều năm, đứa nhỏ này chắc đã quên cô rồi.
Ninh Tri bắt đầu kiểm tra thân thể bé, phát hiện không có bị thương, lúc này cô mới khẽ nói, “Tiểu Tuyệt Tuyệt sợ sao? Chị mang em đi ra ngoài.”
Nếu là đứa trẻ bình thường bị nhốt lại sớm đã sợ tới mức gõ cửa kêu to, kêu cứu, hoặc là sợ hãi đến khóc lớn lên, mà tiểu Lục Tuyệt lại không làm thế.
Bị nhốt, bé chỉ biết an tĩnh ngây ngốc.
Tính cách trầm lắng như vậy rất không tốt, rất dễ bị bắt nạt.
Ninh Tri đứng lên muốn mang bé rời đi, cô đột nhiên phản ứng lại, mình có thể trực tiếp đi xuyên qua ván cửa nhưng cửa thì vẫn khóa chặt như cũ, cô không có cách nào mang tiểu Lục Tuyệt đi ra ngoài.
Cô rất ảo não, để cô xuyên tới lại không cho cô tiếp xúc vào vật thật, cô đã chịu hạn chế rất lớn, mỗi một lần cứu người cũng đều rất khó khăn.
Ninh Tri thở dài, hiện tại là thời gian đi học, chung quanh toilet đều không có người, chỉ có thể chờ khi tan học có người tới mới có thể kêu cứu.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt.” Ninh Tri ngồi xổm xuống một lần nữa, cùng tiểu Lục Tuyệt nói chuyện phiếm, cũng không biết trước khi cô xuyên tới bé đã bị nhốt bao lâu.

Tiểu Lục Tuyệt không có phản ứng.
Tay Ninh Tri nâng mặt bé lên, mi mắt bé khẽ run, không dám nhìn cô.
“Không cần sợ, chị ở chỗ này với em.”
Tiểu Lục Tuyệt nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, lại rũ mi xuống mắt.
Ninh Tri bắt đầu nói chuyện, “Lần sau có người xấu bắt nạt em, em phải lớn tiếng kêu gọi người khác tới cứu em, không thể để bọn họ tùy ý bắt nạt được, bọn họ nhiều người, em đánh không lại thì nhớ rõ mặt bọn họ, quay về nhà nói cho mẹ nghe.”
“Tiểu Tuyệt Tuyệt ngoan như vậy, đáng yêu như vậy không phải để cho người xấu bắt nạt.”
“Nhất định phải về nhà nói với mẹ em, tiểu Tuyệt Tuyệt, em phải học được cách tố cáo, bọn họ chính là ỷ vào việc em quá ngoan, bị bắt nạt cũng không khóc.”
“Đúng rồi, em còn phải biết khóc, ai bắt nạt em em liền khóc lớn lên để cho mọi người đều biết em ấm ức.”
......
“Chị kỳ quái.” Đột nhiên, tiểu Lục Tuyệt mở miệng.
Thanh âm của bé còn có chút non nớt, trong trẻo, cho dù chỉ nói một tiếng rất nhỏ nhưng Ninh Tri cũng nghe được bé đang kêu cô.
Hai tròng mắt Ninh Tri nháy mắt sáng lên, “Em còn nhớ rõ chị sao?”
Tiểu Lục Tuyệt nhấp miệng nhỏ không đáp lại.
Hắn là bé nhận ra cô đi?
Ninh Tri kinh hỉ đến không nhịn được xoa nắn khuôn mặt mềm mại của bé, “Tiểu Tuyệt Tuyệt có nhớ chị hay không?”
Một hồi lâu sau tiểu Lục Tuyệt mới chậm rì rì mở miệng: “Nhớ em.”
Em nhớ.
Ninh Tri cười cong mắt, hiện tại cô đã khôi phục mỹ mạo, mắt đen xinh đẹp như chứa đầy sao, mặt mày cong cong, ngôi sao lấp lánh như muốn chạy ra, “Đúng đúng đúng, chị nhớ Tuyệt Tuyệt, mỗi ngày chị đều suy nghĩ đến em.”
Nghe vậy, tiểu Lục Tuyệt ngước mắt nhìn Ninh Tri, bé chớp chớp mắt đen bóng to, lại mở miệng lần nữa: “Kỳ quái, chị.”
Ninh Tri sửa lời bé, “Chị xinh đẹp như vậy phải gọi là chị thiên sứ mới đúng, hơn nữa còn là chị thiên sứ của riêng em.”
Tiểu Lục Tuyệt kiên trì: “Chị kỳ quái.”
Ninh Tri nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của bé, ghét bỏ nói: “Bây giờ mắt thẩm mỹ đã không tốt, sau này lớn lên lại càng kém.”
“Thầy, ở trong này này.” Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của một bé gái, “Con thấy mấy tên nhóc kia đem bạn Lục Tuyệt vào đây.”
Sau đó một giọng nói đàn ông vang lên: “Để thầy đi vào xem thử, con đi về đi học trước đi.”
“Thầy, Lục Tuyệt nhất định là bị bọn chúng bắt nạt, có một lần atn học con thấy bạn họ kéo cặp sách của Lục Tuyệt ra sau đó vứt xuống đất dẫm lên, mấy bạn đó thật xấu xa, mấy bạn học trong lớp cũng không dám nói cho giáo viên biết.” Cô gái nhỏ không ngừng tố cáo với thầy giáo.
“Được, thầy sẽ tra rõ, nếu thật sự là như vậy thầy sẽ trừng phạt bọn nó.”
Nghe được có tiếng bước chân người đi vào, Ninh Tri vui mừng, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, có người tới, em mau kêu mở cửa.”
Ninh Tri nghe được thanh âm đối phương đẩy cửa ra, cô quay đầu thấy cái miệng nhỏ của nhóc con mím chặt, không hừ một tiếng, cô trực tiếp nắm lấy tay tiểu Lục Tuyệt gõ vào ván cửa.
Một chút lại một chút, tiếng gõ cửa vang lên.
Bên ngoài, thầy giáo nghe được tiếng vang truyền đến từ gian phòng cuối cùng, hắn nhanh chóng đi qua, “Lục Tuyệt, có phải em đang ở bên trong hay không?”
Ninh Tri nắm lấy tay tiểu Lục Tuyệt vỗ vỗ cửa.
“Chờ một chút, thầy giúp mở cửa.” Thầy giáo đẩy đẩy cửa, phát hiện chốt cửa đã bị dây thừng trói lại, xem ra thật sự là trò đùa dai của bọn học sinh, đem Lục Tuyệt khóa ở bên trong.
Thầy giáo nhanh chóng cởi bỏ dây thừng, hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Tuyệt ngồi xổm cách cửa một khoảng.
Thân thể nho nhỏ ngồi xổm ở nơi đó, nhìn rất đáng thương.
“Đừng sợ, thầy mang em đi ra ngoài.” Thầy giáo vừa muốn nâng tiểu Lục Tuyệt dậy, nhưng mà tay hắn còn chưa chạm đến cơ thể bé đã bị bé né tránh.
Thầy giáo biết đứa nhỏ này mắc bệnh tự kỷ, “Được rồi, thầy sẽ không nắm tay em, em tự mình đứng lên được chứ.”
Ninh Tri ở một bên, cô nhanh chóng duỗi tay nâng tiểu Lục Tuyệt dậy, cô dịu dàng nói với bé: “Chúng ta đi theo thầy giáo này đi ra ngoài nha.”
Thầy giáo thấy bé đứng lên mới xoay người đi ra ngoài, “Thầy sẽ đem chuyện này nói cho chủ nhiệm lớp của em biết.”
Hắn chỉ là giáo viên thể dục, hắn không có quyền trừng phạt đám học sinh gây nên trò đùa dai đối với Lục Tuyệt, chỉ có thể nói chuyện, phản ánh với chủ nhiệm lớp của bé.
Trở lại lớp học, tiểu Lục Tuyệt an an tĩnh tĩnh ngồi đó, trên mặt không có biểu tình gì.
Nếu đổi lại là đứa bé khác bây giờ nhất định là đang khóc nhè đi mách giáo viên.
Ninh Tri ngồi ở bên cạnh bé, cô dùng đầu ngón tay nhẹ chọc chọc tay nhỏ của bé, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị lại trở thành bạn cũng bàn của em rồi.” Cô cố ý trêu bé, “Em phải quan tâm chị hơn nha.”
Cũng không biết tiểu Lục Tuyệt có phải nghe hiểu lời cô nói hay không, bé theo bản năng mà ưỡn ngực nhỏ, ngồi đến thẳng tắp.
Mà lúc này, một bé gái nhỏ đi tới, bé gái vỗ lên mặt bàn, “Vừa rồi cậu bị nhốt ở trong WC, là mình tìm thầy giáo tới cứu cậu, hiện tại mình là ân nhân cứu mangjc ủa cậu rồi, về sau cậu không được không để ý đến mình.”
Ninh Tri nhận ra thanh âm của bé gái này, vừa rồi người đứng ngoài cửa toilet hẳn là cô bé.
Bé gái nhỏ lớn lên rất đáng yêu, cô bé tiếp tục nói với tiểu Lục Tuyệt: “Vừa rồi mình thấy bọn Lương Đống đã bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng rồi, nhất định là bọn họ sẽ bị giáo viên phê bình.”
“Lục Tuyệt, sao cậu còn không để ý tới mình vậy?” Tay của cô bé chống trên mặt bàn tiểu Lục Tuyệt, miệng nhỏ không hài lòng mà dẩu lên, “Mình đã cứu cậu rồi, không phải cậu nên thích mình sao?”
Tay Ninh Tri chống cằm, sách, tiểu Lục Tuyệt đáng yêu như vậy, bạn học nhỏ cũng thích kết bạn với bé.

Cô để sát vào bên tai bé, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em không thể lạnh lùng như thế, phải kết bạn với mấy bạn nhỏ khác, lúc nãy bạn học này đã giúp đỡ em, em có thể kết bạn cùng bạn ấy.”
“Lục Tuyệt, cậu lại không để ý tới mình, mình sẽ tức giận.” Bé gái ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, vừa nhìn đã biết được người nhà nuông chiều, “Trong lớp học mình chỉ thích cậu, cậu đồng ý làm bạn trai mình không?”
Bên cạnh, Ninh Tri bị kinh hách đến mức tay chống cằm đột nhiên chệch qua, cô suýt chút nữa thì ngã xuống.
Trẻ con bầy giờ đầy trưởng thành sớm như vậy sao?
Cô nhanh chóng tiến đến bên tai tiểu Lục Tuyệt, “Không được, không thể đáp ứng, em chỉ là một đứa trẻ, phải ngoan ngoãn học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước, những thứ khác không thể nghĩ nhiều.”
Ninh Tri nói với bé, “Học sinh nên học tập thật tốt, tiểu Tuyệt Tuyệt, trước khi em vào đại học thì không được yêu sớm.”
Nghĩ nghĩ, Ninh Tri ích kỷ mà sửa lời, “Vào địa học rồi cũng phải nghiêm túc học hành.”
Cô không muốn tiểu Lục Tuyệt có kinh nghiệm yêu đương phong phú.
Tiểu Lục Tuyệt buông mi mắt xuống run rẩy, bé ngẩng đầu, nói với bé gái kia: “Không thích.”
Bé gái như chịu phải đả kích, cô bé dậm dậm chân, cả giận: “Về sau mình cũng không thích cậu nữa, cũng không đi cứu cậu, cậu bị người khác bắt nạt mình cũng mặc kệ cậu.”
Nói xong, cô bé lại chạy về chỗ ngồi.
Ninh Tri cảm thấy tư tưởng của mấy đứa trẻ bây giờ trưởng thành sớm quá, lúc cô học tiểu học, cả ngày trong đầu đều nghĩ mỗi ngày nên mặc váy đẹp nào, còn có ăn món ăn gì.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em cũng có thể làm bạn tốt với bạn học đó, nhưng không được......” Đối diện với ánh mắt mờ mịt của tiểu Lục Tuyệt, Ninh Tri từ bỏ giải thích, nhìn xem, nhóc ngốc này thì biết cái gì chứ.
Lúc tan học, mẹ Lục tới.
Trên người bà mặc trang phục tinh xảo, bên trên khoác một chiếc tây trang màu lam nhạt, bên dưới là một chiếc váy, hào phóng lại ưu nhã, bà vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít ánh mắt của phụ huynh lẫn học sinh khác.
Mẹ Lục mang theo tiểu Lục Tuyệt cùng Lục Thâm Viễn lên xe, Ninh Tri lại lần nữa đi xuyên vào xe, ngồi ở trên ghế phụ.
Cô quay đầu lại nhìn mẹ Lục, phát hiện thần sắc cô không có gì khác thường, giáo viên không đem chuyện tiểu Lục Tuyệt bị nhốt ở toilet nói cho bà biết sao?
Ninh Tri nhíu mày, hay là còn chưa kịp nói?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.