Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 23: Để Tôi Nghĩ Xem Chị Để Ý Thứ Gì Nhất





Bà Lâm thở dài, “Con cất giữ nó cho thật tốt.”
Bà vẫn luôn yêu thương đứa cháu gái Ninh Tri này.
Ninh Tri lớn lên xinh đẹp xuất chúng, bà vẫn định để Ninh Tri gả vào hào môn, có thể trợ giúp cho Lâm gia, còn có thể để Ninh Tri sống những ngày tháng sau này thật tốt, tuy rằng có chút lòng riêng nhưng bà cũng thiệt tình thực lòng.
Chiếu theo thân phận của Ninh Tri thì cô vốn không có tư cách gả vào Lục gia hưởng phúc, nhưng đây vẫn là đề nghị của Điềm Điềm.
Điềm Điềm để Ninh Tri đến Lục gia tìm con bé chơi, không nghĩ tới bà Lục lại thật sự nhìn trúng Ninh Tri.
Dưới góc nhìn của bà ta thì không có hào môn nào tốt hơn Lục gia, tuy rằng Điềm Điềm đã gả qua đó bây giờ lại có thêm một Ninh Tri, Lâm gia đã hoàn toàn được cột chung vào với Lục gia.
“Mẹ.” Lâm Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện, cô ta nhìn hai người đứng ở trước cửa phòng, cô ta cười mở miệng: “Mẹ đang nói gì với tiểu Tri vậy?”
Ánh mắt cô ta dừng ở trên tay Ninh Tri, Lâm Điềm Điềm thấy Ninh Tri cầm một cái món đồ bằng ngọc.
“Mẹ đem di vật của bố mẹ tiểu Tri trả lại cho con bé.” Bà Lâm hỏi cô ta, “Sao con lại lên đây? Không cần ở dưới đó với Thâm Viễn sao?”
Lâm Điềm Điềm làm nũng, “Ba bá chiếm anh ấy rồi, con ngồi ở giữa bọn họ cũng không thể chen vào được lời nào.”
Bà Lâm cười, “Khó có khi Thâm Viễn tới đây một chuyến, ba con nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với thằng bé.” Bà ta lại quay đầu nói với Ninh Tri: “Dì nhỏ đi chiêu đãi khách khứa trước, nếu như con có vấn đề gì thì có thể đi tìm người giúp việc trong nhà.”
Sau khi bà Lâm rời đi, Lâm Điềm Điềm tiến về phía Ninh Tri, “Tiểu Tri, chị muốn nói chút chuyện với em.”
“Nói chuyện gì?” Ninh Tri kéo kéo khóe miệng, “Nói chị để cho người khác rót rượu cho Lục Tuyệt?”
“Sao có thể?” Vẻ mặt Lâm Điềm Điềm khiếp sợ, “Sao chị lại làm chuyện như vậy? chuyện này đối với chị có gì tốt đâu chứ?”
Cô ta nghiêm túc đánh giá Ninh Tri, “Sao em lại nói ra suy nghi kỳ quái như thế? Chị cảm thấy gần đây thái độ của em đối với chị thay đổi rồi.”
Ánh mắt Ninh Tri mang theo lạnh lẽo, “Chị không cần phải giải thích, tôi biết là chị.”
Cho dù không có chứng cứ cô cũng biết là Lâm Điềm Điềm làm.
Lý do rất đơn giản, đối phương muốn khiến Lục Tuyệt xấu mặt, muốn cô xấu hổ, chật vật trước mặt mọi người.
Bá Vương đã từng nói qua, cô càng sống không tốt, càng không vui, hào quang của cô sẽ bị Lâm Điềm Điềm cướp lấy, trước kia còn không phải là Lâm Điềm Điềm âm thầm dùng thủ đoạn thiết kế nguyên chủ sao?
“Tiểu Tri, em bị làm sao vậy?” Lâm Điềm Điềm nhíu mày.
Rượu là do người làm rót ra, mỗi một vị khách quý đều có, bên chỗ Ninh Tri có một ly, bên chỗ Lục Tuyệt cũng có một ly, nồng độ rượu trong đó rất cao.
Trong tính toán của cô ta, sau khi Lục Tuyệt uống hết hai ly nhất định sẽ mất khống chế nổi điên, làm náo loạn yến hội.
Gả cho một người như vậy, Ninh Tri sẽ mất hết mặt mũi, đáy lòng cô sẽ càng thêm chán ghét Lục Tuyệt, càng cảm thấy những ngày tháng ở Lục gia thật khổ sở.
Đáng tiếc là Ninh Tri lại trở về nhanh hơn cô ta nghĩ, hơn nữa còn mang Lục Tuyệt lôi đi.
Lâm Điềm Điềm không tin Ninh Tri sẽ tìm được chứng cứ gì, dù sao thì những thứ này cũng thật sự không phải do cô ta sắp xếp.
Cô ta biết, vô tâm thắng có tâm, chuyện không dấu vết mới có thể càng thêm chân thật.
Hơn nữa, cô ta cũng không ngốc đến mức thiết kế Lục Tuyệt trong yến hooijc ủa Lâm gia để lưu lại nhược điểm.
Ninh Tri lười phải cãi cọ cùng đối phương, “Tôi rất hẹp hòi, người khác làm tổn thương tôi một phân, tôi sẽ trả lại hai phân.” Cô câu môi, “Để tôi nghĩ xem chị để ý thứ gì nhất?”
Lâm Điềm Điềm nghe thấy thì ngây ngốc một lúc.
Mà Ninh Tri lại căn bản không để ý tới phản ứng của cô ta, cô đem cửa đóng sầm lại trước mặt Lâm Điềm Điềm.
Thứ mà Lâm Điềm Điềm để ý nhất chính là hào quang của cô và gương mặt giả dối kia của cô ta.
Ninh Tri nhìn mười mấy mặt trời nhỏ ánh vàng rực rỡ trong đầu cô, “Bá Vương, tôi muốn đổi lấy 10% hào quang!”
Thanh âm trẻ con của Bá Vương tràn ngập vui sướng: 【được, chủ nhân! 】
Ninh Tri đổi một hơi mười mặt trời nhỏ, đảo mắt, cô thấy màu da trên tay mình trắng lên trong nháy mắt.
Mà ngoài cửa, Lâm Điềm Điềm buồn bực tức giận đi xuống lầu, cô ta trở lại bên cạnh Lục Thâm Viễn, thần sắc cũng không quá tốt.
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Thâm Viễn liếc nhìn vợ bên cạnh một cái, hắn hơi kinh ngạc.
Lâm Điềm Điềm nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt hắn, cô ta áp sự bất mãn với Ninh Tri xuống, trên mặt mang theo ngượng ngùng, “Sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Mặt của em......”
“Mặt của em làm sao?” Lâm Điềm Điềm biết mình đẹp, có đôi khi Lục Thâm Viễn cũng sẽ hơi sửng sốt khi nhìn thấy cô ta.
Cô cười lấy một cái gương nhỏ ra nhìn, nháy mắt, cô ta ngây ngẩn người.
Cô kế thừa dáng hình khuôn mặt của bà Lâm, hai phần xương hàm hai bên bạnh ra, nhưng từ sau khi cô ta cướp lấy hào quang của Ninh Tri, gương mặt cô ta đã tự động tu chỉnh, dần dần trở thành mặt hình trái xoan xinh đẹp.
Mà hiện tại, hai bên quai hàm của cô ta lại hiện ra, tuy rằng không rõ ràng như trước kia nhưng gương mặt cô ta lại không nhỏ xinh tinh tế như trước đó nữa.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lục Thâm Viễn, Lâm Điềm Điềm luống cuống, cô ta nhanh chóng che hai bên sườn mặt lại giải thích: “Gần đây em ăn nhiều đến béo lên rồi.”
Đáy lòng Lâm Điềm Điềm hỏng bét, đây là có chuyện gì?
Sau khi Ninh Tri đổi lấy hào quang xong, cô đi trở về bên giường.
Nhìn thấy Lục Tuyệt toàn thân trần trụi chỉ mặc mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ hoa đang nằm trên giường, cô thiếu chút nữa phun máu mũi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.