Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 22: Di Vật Của Cha Mẹ Nguyên Chủ





Đây không phải lần đầu tiên Ninh Tri ôm Lục Tuyệt, nhưng những lần trước người cô ôm là tiểu Lục Tuyệt, thân thể nho nhỏ không cao được bao nhiêu, còn mũm mĩm mang theo một chút mùi sữa.
Mà hiện tại, người trong lòng ngực cô chính là Lục Tuyệt sau khi lớn lên.
So với lúc nhỏ hoàn toàn khác nhau, hiện tại, thân thể hắn cao lớn, rắn chắc, hơi thở mát lạnh, cơ thể nóng rực của hắn dán lên cổ cô, Ninh Tri cảm thấy làn da ở nơi đó sắp bị thiêu cháy.
“Anh có muốn uống nước không?” Ninh Tri mím môi, cô cảm thấy mình hơi khát.
Đầu Lục Tuyệt ở chỗ hõm vai Ninh Tri cọ cọ, tựa như con sâu nhỏ không an phận, động đậy không ngừng, “Lạnh, em.”
Hắn là cảm thấy cô lạnh sao?
Ninh Tri cảm thấy kỳ quái, “Lục Tuyệt, vừa rồi anh đã uống bao nhiêu rượu?”
Con ngươi đen nhánh của Lục Tuyệt trở nên ướŧ áŧ, thần sắc ngốc ngốc, “Hai.”
Hai ly?
Ninh Tri không nhịn được nhíu mày.
Cô không uống rượu, vừa rồi khi người làm rót rượu cho mọi người, cô đã nói cô ta không cần rót rượu cho cô cùng Lục Tuyệt, vị trí của bọn họ cũng vốn không có chén rượu.
Là có người cố ý để Lục Tuyệt uống rượu?
Sắc mặt Ninh Tri trầm xuống.
Lúc này, bàn tay Lục Tuyệt ôm ở bên hông cô chợt buộc chặt, tựa như hận không thể đem cả người dán chặt lên cô.
Ninh Tri bị ôm đến sắp không thở nổi, cô nhẹ dỗ dành hắn, “Nóng lắm sao? Ngoại trừ nóng ra thì anh còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Cô muốn tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, “Em ngủ cùng anh một lát nha, sau khi tỉnh lại sẽ không còn say nữa.”
Lục Tuyệt không trả lời.
Ninh Tri đành phải duỗi tay nâng đầu hắn dán ở cổ cô, vừa mới nâng dậy, cô nhìn thấy trong khung biểu hiện trên đỉnh đầu Lục Tuyệt có ba mặt trời nhỏ ánh vàng rực rỡ.
Trong lúc cô còn đang nhìn chăm chú, trên đó lại bắn ra một cái.
Ninh Tri trợn tròn mắt.
Bốn cái!
Cô căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Lục Tuyệt thích uống rượu?
Ninh Tri nâng mặt hắn lên, tinh tế đánh giá, màu da trắng đã hơi phiếm hồng, đôi mắt đào hoa của hắn trở nên đen bóng, đồ ngốc không chút sợ hãi nhìn cô, con ngươi sạch sẽ ướŧ áŧ phản chiếu thân ảnh cô.
“Dán, anh.” Thanh âm Lục Tuyệt khàn khàn, tựa như không hài lòng việc cô không để hắn ôm.
Nhìn mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu hắn, tâm tình Ninh Tri rất tốt, nhưng cô nghĩ đến hắn vì được uống rượu mà vui vẻ liền không nhịn được dạy dỗ hắn vài câu, “Uống rượu là hành vi không tốt, về không cho phép anh uống rượu nữa.”
May mắn là bây giờ cô ở bên cạnh hắn, nếu như lần sau hắn uống say, người có ý đồ xấu xa sẽ dễ dàng bắt cóc hắn.
Ninh Tri rầu thúi ruột, “Bé trai ở bên ngoài cũng phải biết cách bảo vệ mình nha!”
Cô dùng tay sờ sờ gương mặt quá mức xuất chúng của Lục Tuyệt, “Có biết không?”
Trong nháy mắt cô chạm đến, bốn mặt trời nhỏ đồng loạt bay về phía Ninh Tri.
Ninh Tri cười cong mắt.
Cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, Lục Tuyệt yêu thích dùng mặt cọ cọ, tựa như cún con rầm rì một tiếng.
Cô buông tay ra, mặt hắn lại đuổi theo muốn dán lên.
Ninh Tri cảm thấy buồn cười, cô xấu xa, cố ý hỏi hắn, “Anh còn muốn em ôm?”
Lục Tuyệt nhìn cô.
Ninh Tri tóm được cơ hội muốn bắt nạt Lục Tuyệt, “Cầu xin em đi, anh cầu xin em thì em mới có thể ôm anh.”
“Mau cầu xin em.” Không cần soi gương Ninh Tri cũng biết bộ dáng hiện tại của mình nhất định rất giống một tên lưu manh.
Lục Tuyệt trầm mặc, một hồi lâu sau hắn mới khẽ nói ra mấy chữ từ trong cổ họng, “Ôm anh, cầu xin.”
Cầu xin em ôm anh.
Áo sơ mi màu đen của Lục Tuyệt được cởi ra hai chiếc cúc làm lộ ra đường cong cằm hoàn mỹ, còn có hầu kết ẩn ẩn hiện hiện gợi cảm, rõ ràng là một gương mặt thanh lãnh cấm dục nhưng lại mang theo tia ngốc ngốc, mờ mịt.
Ninh Tri cảm thấy ngay cả thần tiên cũng không chống cự được nam sắc như vậy a.
Cô không có tiếp tục trêu hắn nữa, chủ động ôm eo hắn.
Cách một tầng áo sơmi hơi mỏng, Ninh Tri cảm nhận được hơi nóng từ thân thể hắn toát ra, nung nóng lòng bàn tay cô.
Lục Tuyệt gắt gao dựa gần cô, tham lam sự lạnh lẽo trên người cô.
Cũng không biết có phải cảm thấy thoải mái hay không, Ninh Tri nhìn thấy trong khung biểu hiện vừa mới bị thu hoạch mặt trời nhỏ của hắn lại bắt đầu bắn ra mặt trời nhỏ.
Một cái!
Hai cái!
Ba cái!
......
Bởi vì Ninh Tri đang ôm Lục Tuyệt, mặt trời nhỏ mới vừa xuất hiện trong khung lập tức tranh nhau bay về phía Ninh Tri.
Bá Vương nhịn không được ngoi đầu lên, thanh âm trẻ con của nó kích động đến run rẩy: 【 chủ nhân......!cô phất lên thật nhanh.

Nó cảm thấy mình quá may mắn, đi theo một chủ nhân lúc nào cũng có thể phất lên, so sánh với nó thì người anh em Phú Qúy của nó quá thảm rồi, mỗi lần đều phải đi theo chủ nhân thu thập kẹo bông gòn vàng.
Nhìn đỉnh đầu Lục Tuyệt bắn ra một cái lại một cái mặt trời nhỏ, Ninh Tri cũng cảm thấy mình phất lên thật nhanh.

Lục Tuyệt đâu phải là đồ ngốc, hắn là thần tài! Là mỏ quặng mặt trời!
Có phải cô nên suy xét lại xem lần sau có nên để cho Lục Tuyệt uống một chút rượu hay không?
Lúc này, cửa đột nhiên bị gõ vang.
Ninh Tri chỉ có thể buông Lục Tuyệt ra.
Cô mở cửa, ngoài cửa là bà Lâm.
“Lục nhị thiếu gia thế nào rồi, cậu ấy uống rượu xong không có việc gì chứ?” Bà Lâm bớt chút thời giờ đi lên hỏi một chút, e sợ nếu như Lục Tuyệt xảy ra chuyện gì thì Lục gia sẽ truy cứu.
“Anh ấy uống say rồi.”
“Uống say?” Bà Lâm kinh ngạc, “Không phải chỉ mới uống một chút rượu sao? Để dì đi nói phòng bếp nấu chút canh giải rượu cho cậu ấy, đợi lát nữa sẽ sai người bưng tới.” Ninh Tri tinh tế đánh giá thần sắc trên mặt bà Lâm, không giống giả vờ, “Không cần, con để anh ấy nghỉ ngơi một lát là được.”
Ánh mắt cô dừng trên cái hộp nhỏ trong tay bà Lâm, “Đây là......”
“Bên trong là di vật của cha mẹ con.” Bà Lâm đem cái hộp nhỏ đưa cho cô, “Lúc ấy con còn nhỏ, dì vẫn luôn thay con cất giữ, cũng không hy vọng con cảm thấy khổ sở.”
Ninh Tri nhận cái hộp nhỏ.
Cô mở ra, bên trong hộp là một tấm ảnh chụp, là ảnh chụp chung của cha mẹ và nguyên chủ khi cô ấy còn nhỏ, phía dưới ảnh chụp còn có một con dấu bằng bạch ngọc, trên con dấu trắng nhỏ có khắc một chữ “Ninh”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.