Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 21: Ôm Anh





Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi tới bàn tiệc chính ngay trước ánh mắt của mọi người.
Lòng Lâm Điềm Điềm căng thẳng, phảng phất như cô ta lại nhìn thấy một Ninh Tri cao cao tại thương luôn được mọi người hâm mộ trong giấc mơ kia.
Bàn tay vô thức nắm chặt, lòng bàn tay đau đớn làm Lâm Điềm Điềm thấy rõ diện mạo hiện tại của Ninh Tri, khác với trong mơ, hiện tại vẻ ngoài của Ninh Tri rất bình thường.
“Tiểu Tri, sao bây giờ con mới đến.” Bà Lâm bảo người làm đi lấy thêm hai bộ chén đũa chén đũa.
Ánh mắt bà dừng trên người đàn ông bên cạnh Ninh Tri, nếu không phải đối phương buông mi mắt không nhìn người khác thì hôm nay bà thật sự không nhận ra người này là Lục nhị thiếu gia mắc bệnh tự kỷ.
“Ngại quá, trên đường đến đây có hơi kẹt xe một chút.” Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt ngồi xuống vị trí trống đối diện Lâm Điềm Điềm.
“Tới là được rồi, đã lâu rồi con không về thăm dì nhỏ, con có biết dì nhỏ nhớ con lắm không, cũng không biết con ở Lục gia có tốt hay không?” Bà Lâm đánh giá Ninh Tri, con gái mình thì càng ngày càng trở nên xinh đẹp mà cháu ngoại lại càng ngày càng xuống sắc.
Bà Lâm vừa hỏi đã có không ít người trộm hướng ánh mắt về phía này, bọn họ khiếp sợ, Lục nhị thiếu gia vậy mà lại soái khí xuất chúng như vậy, ngay cả Lục đại thiếu gia cũng không bằng.
Không phải nói Lục nhị thiếu gia là đồ ngốc sao? Sao nhìn hiện tại lại không giống như thế?
Đuôi mắt Ninh Tri hơi cong, khóe miệng cũng nở nụ cười mỉm, “Con ở Lục gia rất tốt, dì nhỏ không cần phải lo lắng cho con.”
“Sao dì lại thấy con gầy đi rồi?”
Ninh Tri cười nói: “Gần đây con đang giảm béo.”
Ánh mắt bà Lâm lại dừng lại trên người Lục Tuyệt vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, cho dù bề ngoài có xuất sắc như thế nào, chỉ cần dụng tâm quan sát trong chốc lát là có thể nhận ta Lục Tuyệt không giống với người bình thường.
Những người khác cũng đã nhận ra, nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.
Ninh Tri nghe được mấy từ đồ ngốc, trí lực có vấn đề, bệnh tâm thần linh tinh, nụ cười trên khóe miệng cô vẫn không đổi nhưng trong mắt lại nổi lên mấy phần lạnh lẽo.
Bà Lâm cười lắc đầu, “Cái đứa nhỏ này, đã gầy như vậy rồi sao lại còn phải giảm béo?”
Khách khứa bên cạnh nghe giọng điệu gần gũi của bà Lâm với Ninh Tri thì cười nói: “Lâm phu nhân thật sự rất thương cháu gái nha.”

Bà Lâm nói: “Tiểu Tri đã ở Lâm gia nhiều năm như vậy, đối với tôi, con bé cũng không khác gì Điềm Điềm, đều là con gái của tôi, tôi đương nhiên là thương con bé.”
“Có một dì nhỏ như bà, Ninh tiểu thư thật sự rất may mắn.”
“Được rồi, được rồi, bà nhiều lời như vậy làm cái gì? Còn không mau bảo người làm bưng đồ ăn lên?” Bên cạnh, dường như ông Lâm rất bất mãn với việc bà Lâm yêu thương Ninh Tri như vậy.
Bà Lâm dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Ninh Tri.
Ở trong trí nhớ của Ninh Tri, mỗi lần đều là như thế này, chỉ cần bà Lâm đối xử tốt với nguyên chủ, Lâm Đại Hải sẽ làm trò trước mặt Ninh Tri, bất mãn với bà Lâm, vậy nên Ninh Tri cảm thấy bà Lâm rất thương yêu mình.
Nhưng lúc nãy cô vừa chú ý tới khi ông Lâm châm trà cho bà Lâm còn cẩn thận đặt cái ly ở bên sườn tay bà ta.
Ninh Tri híp híp mắt.
“Tiểu Tri, hôm nay là sinh nhật của mẹ, sao em lại để Lục Tuyệt mặc đồ như vậy......” Lâm Điềm Điềm vốn muốn để Ninh Tri mang Lục Tuyệt tới là muốn cho mọi người nhìn thấy trò cười của Ninh Tri, cô ta gả cho Lục Thâm Viễn mà Ninh Tri lại chỉ có thể gả cho Lục Tuyệt có bệnh tự kỷ.
Cô ta không nghĩ tới Ninh Tri sẽ để Lục Tuyệt ăn mặc rêu rao như vậy, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Ninh Tri đổ một ly nước trái cây cho Lục Tuyệt, nghe thấy câu nói của Lâm Điềm Điềm, cô cong cong môi, “Anh ấy mặc như vậy có vấn đề gì sao? Sinh nhật của dì nhỏ là ngày vui mừng, mặc đồ đỏ là thích hợp nhất.”
Lâm Điềm Điềm cứng người, cô dùng giọng điệu dạy dỗ, chỉ trích nói: “Mặc đỏ như vậy không sợ chiếm mất sự chú ý, nổi bật của chủ tiệc là mẹ rồi sao.”
Ninh Tri trầm khóe miệng, giọng nói của cô nhàn nhạt, “Vừa rồi dì nhỏ vừa mới nói xem tôi như con gái ruột của mình, hiện lại chị lại nói bà ấy là chủ tiệc còn tôi là khách mời sao?”
Bà Lâm liếc mặt nhìn Lâm Điềm Điềm một cái, cười nói với Ninh Tri: “Người già như chúng ta cũng không có để ý nhiều chuyện như vậy, là do Điềm Điềm quá quy củ thôi.”
Ninh Tri luôn thông minh sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của bà Lâm?
Vừa rồi cô còn không dám xác định mình phải dùng thái độ gì để đối đãi với bà Lâm, hiện tại thì đã rõ ràng.
“Ở Lục gia cũng không có nhiều thứ phải chú ý như vậy đâu.” Ninh Tri tới gần Lục Tuyệt, cô cười khanh khách nói: “Hơn nữa Lục Tuyệt mặc màu đỏ là đẹp nhất, mọi người có gặp ai mặc đồ đỏ đẹp hơn anh ấy chưa?”
Giọng nói của cô tràn đầy kiêu ngạo đối với Lục Tuyệt.
Lâm Điềm Điềm cảm thấy mình gặp ảo giác, Ninh Tri đang khoe Lục Tuyệt sao?
Ninh Tri đang nói đột nhiên chuyển giọng, “Nếu thật sự muốn làm bộ làm tịch, chú ý nhiều quy củ như thế vậy chị mặc một bộ đồ trắng không phải là càng không thích hợp hơn hay sao, dù sao thì đây cũng là tiệc sinh nhật chứ không phải là…”
Vẻ mặt Lâm Điềm Điềm trắng bệch, cô ta không nghĩ tới Ninh Tri tựa như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy, thái độ cứng rắn, nói chuyện lại khó nghe như thế.
“Được rồi, trước đừng nói những chuyện này, ăn cơm đi đã, đồ ăn đã lên rồi.”, Sắc mặt bà Lâm không tốt lắm, bà ta hạ mắt, miễn cưỡng tươi cười cùng mọi người ăn cơm.
Kế tiếp, đề tài nói chuyện của ông Lâm với bà Lâm đều quay chung quanh Lục Thâm Viễn, hoàn toàn xem như Lục Tuyệt không tồn tại.
Không biết là bởi vì hai lần trước mang Lục Tuyệt ra ngoài có tác dụng, hay là hai lần cứu Lục Tuyệt trước đó đã có kết quả mà Ninh Tri phát hiện khi ngồi ở nơi đông người như thế, Lục Tuyệt vẫn có thể ngồi an an tĩnh tĩnh, không như lúc trước sợ hãi nắm chặt tay cô không buông.
Ninh Tri gắp một ít đồ ăn cho hắn nhưng không phù hợp với khẩu vị của hắn, hắn ăn rất ít.
Lục Tuyệt rất kén ăn.
Ở Lục gia, có đầu bếp chuyên môn nấu nướng cho hắn.
Nếu thức ăn không phù hợp với khẩu vị của hắn, Lục Tuyệt tình nguyện ăn cơm trắng cũng không chạm vào những mỹ thực kia một ngụm.
Ninh Tri cũng ứng phó mà ăn một lát, dù sao thì bữa tiệc này cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa lại nhàm chán, cô chuẩn bị mang Lục Tuyệt rời đi.
Bà Lâm chú ý tới Ninh Tri không kiên nhẫn, bà ta mở miệng nói: “Tiểu Tri, đợi lát nữa cơm nước xong, con đừng rời đi, dì có đồ muốn đưa cho con.”
Ninh Tri: “Là cái gì?”
Bà Lâm nói với cô, “Lúc trước cha mẹ con có để lại một ít di vật, dì vẫn luôn giữ chúng giúp con, hiện tại con đã gả vào Lục gia, cũng nên đưa đồ cho con để con tự mình giữ rồi.”
Di vật?
Ninh Tri chỉ có thể đồng ý.
Lục Tuyệt một thân màu đỏ, hơn nữa bề ngoài hắn thật sự là bắt mắt, các tân khách thường thường đánh giá vị Lục nhị thiếu gia trong lời này đồn.
Mà đối phương vẫn luôn an tĩnh ngồi, căn bản không nhìn ra cái gì.
Ninh Tri tiến đến bên tai Lục Tuyệt, “Lục Tuyệt, em muốn đi toilet một chút, anh ngoan ngoãn ở chỗ này chờ em, em sẽ quay lại ngay, có được không?”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn cô, sau đó phát ra một tiếng từ yết hầu, “Ân.”
Ninh Tri phát hiện toilet lầu một đang có người, cô chỉ có thể lên lầu hai.
Một hồi lâu sau, chờ khi cô trở lại chỗ ngồi, Ninh Tri phát hiện Lục Tuyệt lại đang uống rượu, hơn nữa, chén rượu đã thấy đáy.
Ninh Tri đoạt chén rượu trong tay hắn, lạnh giọng chất vấn: “Ai để cho anh ấy uống rượu?”
Đối diện, Lâm Điềm Điềm mở miệng: “Tự em ấy cầm lấy uống, bọn chị cũng không phát hiện em ấy uống rượu.”
Vẻ mặt cô ta khó xử, “Em cũng biết Lục Tuyệt có bệnh tự kỷ, cho dù bọn chị có biết em ấy uống rượu cũng khuyên không được a, rốt cuộc thì em ấy cũng không nghe lời người khác nói.”
“Ai nha, dì vừa mới đi bảo người làm bưng thêm đồ ăn lên, sao nhị thiếu gia lại uống rượu rồi?” Bà Lâm đi tới, “Nhị thiếu gia sẽ không có chuyện gì chứ? Cậu ấy có thể uống rượu không?”
Ninh Tri nâng mặt Lục Tuyệt, thần sắc hắn mờ mịt không nhìn ra điều gì.
“Nếu không con dẫn cậu ấy đi lên lầu trước đi, đi đến phòng của con nghỉ ngơi trong chốc lát, phòng của con dì vẫn bảo người làm quét tước mỗi ngày rất sạch sẽ.” Bà Lâm nói: “Đợi lát nữa dì chiêu đãi khách xong sẽ đem đồ đưa cho con.”
Ninh Tri gật gật đầu, cô lạnh mặt, nắm tay Lục Tuyệt đi lên lầu.
Dựa vào ký ức cô tìm được phòng mình.
Phòng cũng không lớn, phong cách trang hoàng trong phòng có chút nữ tính.
Ninh Tri lôi kéo Lục Tuyệt đi đến mép giường, so sánh với chiếc giường của Lục Tuyệt, chiếc giường này có vẻ rất nhỏ hẹp, đặc biệt là Lục Tuyệt dáng cao chân dài, mới vừa ngồi xuống nhìn nó lại càng thêm nhỏ.
“Anh đã uống bao nhiêu rượu? Choáng váng không?” Ninh Tri lo lắng hỏi hắn.
Môi mỏng Lục Tuyệt dính rượu, cánh môi trơn bóng, trên mặt như phiếm hồng.

Ngón tay thon dài của hắn bắt đầu cởϊ áσ khoác mình ra.
Ninh Tri: “Anh muốn ngủ sao?”
Lục Tuyệt cởϊ áσ khoác tây trang màu đỏ ra, hắn lại bắt đầu cởi cúc áo sơmi đen.
“Ngủ cũng không cần cởϊ qυầи áo.” Ninh Tri đè tay hắn lại.
“Nóng.” Thanh âm Lục Tuyệt khàn khàn, hắn hơi nhấp môi, “Nóng, anh.”
Ninh Tri ngây ngẩn cả người, “Nóng sao?”
Lục Tuyệt duỗi tay chuẩn bị cởi chiếc quần tây màu đỏ của hắn.
Ninh Tri thấy bên trong lộ ra vải qυầи ɭóŧ màu sắc sặc sỡ, cô vội vội vàng vàng đè tay hắn lại một lần nữa, “Không thể cởi.”
Lục Tuyệt nhấp môi, trên đầu bắn ra một đóa mây đen.
Hô hấp Ninh Tri cứng lại: “Được rồi, anh cởϊ áσ trên đi, quần không thể cởi.”
Lục Tuyệt chỉ vào mặt mình, “Nóng.”
Ninh Tri duỗi tay sờ sờ mặt hắn, xúc cảm rất tốt, so với lúc sờ tiểu Lục Tuyệt mềm mại thì một chút cũng không kém, xác thật có chút nóng, không phải là do uống rượu chứ?
Lục Tuyệt thoải mái đem mặt dán lên tay Ninh Tri, tham lam cảm giác mát lạnh thuộc về cô.
Có lẽ là cảm thấy không đủ, Lục Tuyệt chủ động ôm lấy Ninh Tri, hắn đem đầu gác trên chỗ hõm vai Ninh Tri, giống như một đứa nhóc đáng thương, không ngừng dùng khuôn mặt dán lên làn da chỗ cổ cô.
Bên tai, Ninh Tri nghe được thanh âm khàn khàn của hắn, “Ôm, anh.”
Ninh Tri sửng sốt, cô cười nhẹ ra tiếng: “Ân, cho anh ôm.”
Ở nơi mà cô không nhìn thấy, đám mây đen trên đỉnh đầu Lục Tuyệt biến mất, thay vào đó là một đám mặt trời nhỏ bắn ra.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.