Danh Môn Ác Nữ

Chương 175: Không gánh nổi




Chu Bích Cầm nghe giọng điệu cầm thương mang gậy của Phương di nương, nàng cũng căm hận đến lợi hại, nàng mới vừa bị làm nhục một phen từ chỗ của Vân Thù, lúc này về đến Vân gia chẳng qua chỉ một chút thời gian như vậy thôi, nàng ta đã hiện ra ở trước mặt mình nói ra mấy lời như vậy, đây cố ý tới tìm nàng xúi quẩy.
“Nghe nói hôm nay phủ nha Kinh triệu doãn tới tìm muội muội?” Phương di nương nhìn Chu Bích Cầm, trên mặt vẫn mang theo cười, nhưng vẻ mặt càng nhìn càng ác độc, “Ta nói Chu muội muội này mới vào cửa được mấy tháng, phủ nha ngược lại đi vào hai lần, cũng không biết Hầu gia chúng ta gặp xui gì đâu, chuyện tốt một nửa cũng không gặp may, lại mỗi ngày náo loạn cái gia đình không yên.”
“Phương di nương ngươi đây là có ý gì?” Chu Bích Cầm cả giận nói với Phương di nương, “Hôm nay ngươi ở trong viện của ta đây nói lời nói như vậy với ta, ngươi cho rằng ngươi là người có thân phận gì, ngươi có thể diện gì nói mấy lời như vậy với ta! Ta coi như vào nha môn Kinh triệu doãn cũng không cần náo loạn ra chuyện gì, ngươi phải ở đây nhiều lời làm gì!”
Phương di nương nhìn dáng vẻ kiêu căng của Chu Bích Cầm liền tức, nàng cười nói: “Ta là người có thân phận gì, không phải giống như Chu đại tiểu thư ngươi sao, ngươi chẳng qua cũng chỉ là di nương của Hầu gia mà thôi, còn cả ngày làm mộng đẹp phu nhân, Hầu gia dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy cũng chính là cho ngươi đủ mặt mũi rồi, nếu ngươi là một người thông minh liền phải rõ ràng bản thân, yên ổn mà ngây ngô đừng gây thêm sự cố mới phải, lại một chút cũng không yên, gấp gáp tặng bạc cho người ta, chỉ sợ người ta không biết ngươi di nương này ép mẹ con người ta ra cửa còn định làm hư thanh danh của ngươi, ngươi lại nhìn dáng vẻ của ngươi xem, cho dù ngươi bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, các bách tính đều có thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn rau cải thúi trên người ngươi xem, khi bị người ta ném cảm thấy sảng khoái sao? Lão phu nhân lại giận đến lợi hại, chỉ sợ thời gian ngươi ngây ngô ở Vân gia cũng sẽ không dài!”
Phương di nương tất nhiên nghe được tiếng gió, Chu Bích Cầm này xuống tay với Vân Thù, nhưng trước sau như một đều không hề thành công, mới vừa rồi nàng còn nhìn thấy người trong phủ mang một rương bạc ra ngoài, khi Phương di nương nhìn ngân lượng này còn rất đỏ mắt, Chu Bích Cầm này quả thật còn có chút tiền riêng, một rương bạc này cứ như vậy bị nàng ta làm tán tài đồng tử! Trong Ung đô  nào có bí mật gì, khi Chu Bích Cầm ra khỏi phủ nha cũng đã bắt đầu truyền ra, nhất là những người gây sự lúc trước còn có không ít người ngay mặt nói chính Chu Bích Cầm là người giật dây.
Chu Bích Cầm nghe xong giọng điệu ngấm ngầm nham hiểm của Phương di nương, nàng không cho là đúng nói: “Lão phu nhân cũng không ngu độn giống như Phương di nương, nếu ta thật sự làm vậy, Kinh triệu doãn nào thả cho ta ra ngoài. Phương di nương một mực ở đây gây chuyện, còn ra mặt vì mẹ con kia, đây là vì cái gì! Không phải lấy được chỗ tốt nào đi?”
Phương di nương xì một cái nói: “Ta đây muốn cầm một chút chỗ tốt, ai biết đến ổ này là chim sẻ lại bay đi một con kim phượng hoàng, lòng ta đây, cũng cực kỳ không cam nguyện! Cũng chính là do ông trời còn mở to mắt, ngược lại không khiến cho cái gọi là chim sẻ này được trái cây tốt gì để ăn.”
Chu Bích Cầm nào không biết chim sẻ ở trong miệng Phương di nương này là chỉ mình, còn kim phượng hoàng chính là Vân Thù bọn họ, nàng cực kỳ ảo não, vừa định phát tác, lại cảm thấy bụng mình chợt đau nhói, cả bụng đau giống như kim châm, sắc mặt nàng trắng bệch, ôm bụng của mình kêu đau.
Phương di nương vốn vẫn còn định tranh luận một phen với Chu Bích Cầm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Chu Bích Cầm như vậy, nàng theo bản năng liền nhìn về phía bụng của nàng ta, vào lúc bình thường Chu Bích Cầm này thích mặc đồ màu sáng yêu nhất là quần áo màu trắng kia, bình thường coi bản thân mình là hiếu nữ trang điểm thành dáng vẻ nhu nhược bất lực kia, hôm nay cũng không ngoại lệ, cũng mặc một thân quần áo màu trắng ngà, cho nên khi trên váy lộ ra chút sắc máu, vậy thật sự được gọi là vừa nhìn thấy mà ghê, trong nháy mắt đó lập tức khiến cho Phương di nương bỗng chốc ngừng hét.
Cố ma ma là một người từng có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy Chu Bích Cầm lập tức thấy đỏ, trong lòng kêu không tốt. Chu Bích Cầm mang thai chẳng qua chính là khoảng năm tháng, tất nhiên chưa tới lúc sinh, hiện giờ thấy đỏ không phải là chuyện tốt gì, mà đại biểu nàng bị động thai khí. Động thai khí này cũng không phải là chuyện đơn giản gì, nếu không tốt hài tử chính là không bảo đảm được đấy! Cố ma ma cũng biết vì sao Chu Bích Cầm lại đột nhiên bị động thai khí, cả một ngày này nàng đều không có lúc nào yên tĩnh dưỡng thai, đây không phải do bị Vân Thù kích thích sao, còn bị kinh sợ trên công đường, lúc này về đến trong phủ còn bị Phương di nương nói kích thích như vậy, Cố ma ma cũng hận dân chúng trong thành Ung đô này, rõ ràng tiểu thư đã nói chuyện này không hề liên quan đến nàng rồi, nhưng bọn họ vẫn cầm những lá rau trứng gà thúi này mà ném tới, Cố ma ma thậm chí hoài nghi tất cả những người này đều do Vân Thù sắp xếp vì chính là để cho tiểu thư của bà một kích thích, nữ nhân độc ác như vậy vì sao ông trời lại không thu nàng ta!
Phương di nương cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, tuy nói Hầu gia đã có nhiều hài tử, bây giờ cũng không để ý tới Chu Bích Cầm giống như trước kia, nhưng không bảo đảm một ngày nào đó lại sinh ra tâm tư muốn Chu Bích Cầm này rồi, nàng thấy dáng vẻ của Chu Bích Cầm không phải động thai khí chính là muốn xảy thai, nếu mình còn ở lại chỗ này đúng thật là có phần nói không rõ ràng được.
Thừa dịp Cố ma ma và mấy nha hoàn luống cuống tay chân không rảnh để tâm đến nàng, Phương di nương nhìn đúng thời cơ lặng lẽ lui ra, sau khi vừa ra khỏi viện mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nghe tiếng kêu rên của Chu Bích Cầm ở trong viện, trong ánh mắt đã hiện lên mấy phần nghiêm túc, lại mang theo chút ý toan tính, Phương di nương trở lại viện của mình liền kêu một tỳ nữ rất trung thành bên cạnh mình đi tìm hiểu tin tức của Chu Bích Cầm.
Cả người Chu Bích Cầm đau dữ dội, nàng chỉ cảm thấy có một chất lỏng vẫn từ chân nàng chảy xuống, tay chân cũng dần lạnh như băng, mà bụng nàng trừ đau đớn ra, thậm chí còn có một cảm giác có một đôi tay không ngừng đè bụng của nàng đẩy xuống.
“Ma ma, ma ma cứu ta!” Chu Bích Cầm vội vàng kêu Cố ma ma.
Cố ma ma nhìn máu tươi không ngừng kia, trong lòng cũng hơi gấp gáp, bà vội vàng nắm lấy tay Chu Bích Cầm nói: “Tiểu thư đừng sợ, ta đã cho người đi mời đại phu tới, đại phu sẽ nhanh chóng tới, tiểu thư người nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Chu Bích Cầm nghe lời này của Cố ma ma, nàng đau dữ dội, siết chặt tay của bà, vội vàng căn dặn: “Nhất định phải giữ được đứa bé của ta, nhất định phải!”
Tuy nàng đau dữ dội, nhưng cũng biết rõ hiện giờ hài tử trong bụng mình là điều kiện đầu tiên để cho mình được sống yên phận ở Vân gia, nếu như nàng còn muốn có một chỗ nhỏ nhoi ở Vân gia, nhất định phải bảo vệ hài tử ở trong bụng mình, nếu không nàng thật sự không có vốn liếng gì.
Cố ma ma không ngừng đáp lời, sao bà không biết được hài tử này quan trọng cỡ nào đối với hiện giờ, ngàn vạn lần không thể có một chút chuyện.
Một đại phu có mái tóc hơi hoa râm nhanh chóng dưới dẫn dắt của nha hoàn được đưa đến trong phòng, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi máu tanh hết sức nồng nặc, ông nhíu mày một cái, dưới dẫn dắt của nha hoàn liền bắt mạch một phen cho Chu Bích Cầm.
Sau khi bắt mạch xong, đại phu vội vàng đứng lên nói: “Mau, ta viết nhanh phương thuốc, các ngươi nhanh chóng đi lấy thuốc nấu.”
Khi  Chu Bích Cầm nghe được đại phu nói như vậy, trong giọng nói của nàng mang theo mấy phần mong đợi, thậm chí còn có mấy phần vội vàng nói: “Đại phu, hài tử của ta đây có thể bảo vệ?”
Đại phu vừa nghe lời này của Chu Bích Cầm, chân mày ông nhíu chặt hơn, giống như đang suy ngẫm xem phải trả lời Chu Bích Cầm như thế nào, một hồi lâu sau mới nói: “Phu nhân, hài tử này không còn, sẽ còn có đứa sau, chỉ cần ngươi dưỡng tốt thân thể, muốn mấy đứa đều không có vấn đề.”
Chu Bích Cầm vừa nghe lời này của đại phu, nàng chính là hơi nóng nảy, siết tay Cố ma ma giùng giằng định đứng dậy, Cố ma ma cũng cả kinh, nói: “Đại phu, vậy mới vừa rồi ngươi nói bốc thuốc gì!”
“Hài tử này hiện giờ đã không giữ được, cũng đã thành hình, lão phu đây là muốn cho một phương thuốc lấy hài tử ra, bằng không kéo dài vậy đã muộn, ra máu nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ đến lúc đó người lớn cũng không giữ được!”
Chu Bích Cầm vừa nghe, lập tức nức nở nghẹn ngào ra tiếng.
Cố ma ma cũng luống cuống, bà giống như mang theo chút hy vọng cuối cùng nói: “Đại phu, thật sự không còn biện pháp nào sao?”
Đại phu tỏ vẻ gấp gáp: “Cảm xúc của phu nhân dao động quá lớn, cho dù là tìm đại phu trong nhà nào ở Ung đô đến xem, đây đều là mạch tượng không giữ được, lão phu hành y hơn ba mươi năm chắc chắn sẽ không bắt sai mạch, nếu có một chút biện pháp, lão phu cũng sẽ không kê thuốc kia. Thuốc này còn phải nhanh chóng sắc, nếu không trễ nữa đã muộn!”
Chu Bích Cầm nghe kỹ càng, đại phu đã nói như vậy, nhất định đã đến lúc không có cách nào, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh của mình, nàng nhìn về phía đại phu, vội vàng nói: “Đại phu, ngươi qua đây, ta có lời muốn nói.”
Đại phu nghe được Chu Bích Cầm nói như vậy, mặc dù ông không biết Chu Bích Cầm có ý gì, nhưng cũng thuận theo ý của nàng, ngồi lên trên băng ghế dùng để bắt mạch bên mép giường, Chu Bích Cầm liền cởi một chiếc vòng tay bằng vàng đặc lên trên tay ông, cặp mắt nhìn ông chằm chằm nói: “Đại phu, bảo vệ hài tử của ta đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.