Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 9:




Tiếng rầm đó khiến tôi với Vị Vụ giật cả mình.
Vị Vụ gọi một câu: “Vệ Tân!”
Tôi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói Vệ Tân nghe có hơi xa: “Không sao, không sao.” Từ đầu bên kia YY lại truyền đến tiếng động, sau đó âm thanh của Vệ Tân mới khôi phục bình thường: “Khục khục…”
Vị Vụ: “Dọa cậu sợ rồi? Em thấy chưa Cầu Lông, anh nói đấy, kiểu như lão Trương mới bất bình thường!”
Vệ Tân giành lời: “Không phải!”
Trong YY lâm vào một sự yên tĩnh quỷ dị.
Vệ Tân: “Em cũng là nam mà, anh gọi vợ ơi có hơi kỳ kỳ…”
Tôi: …
Trọng điểm của anh sai quá sai rồi!
Đại sư huynh anh mau mắng tỉnh cái tên Thương Vân này đi!
Ai ngờ được Vị Vụ, thật sự là máy làm sạch không khí đã được thay màng lọc!
Vị Vụ vô cùng sung sướng thấp giọng cười khẽ, sau đó dùng giọng nói thâm trầm rù quến của ổng nói: “Vậy nếu không thì… Chồng ơi giỏi quá moah moah?”
Tôi: …
Có thể làm ơn đối xử tử tế với con mắt của Cầu Lông được không?
Bên chỗ Vệ Tân lại truyền đến một tiếng động kỳ quái.
Vị Vụ: “Được rồi không giỡn nữa, nghiêm túc đánh.”
Là anh giỡn chứ ai!
Vị Vụ bật cười ha ha, giống như giọng cười bình thường của Vệ Tân ấy.
Tôi như thể nhìn thấy Vị Vụ, không chỉ từ một lão cán bộ, đã biến thành một thanh niên nằm tắm nắng, hơn nữa còn đứng lên duỗi eo.
Tôi phải đi làm một bộ bảo vệ đôi mắt.
Sắp bị chói mù mợ nó rồi.
Còn việc tôi có tiến bộ hay không, có trải nghiệm mới trong danh kiếm như thế, bây giờ hoàn toàn không đáng nhắc tới trước mặt hai người bọn họ.
Tôi lui vô góc, yên tĩnh ngoan ngoãn, tuyệt đối không cướp đất diễn.
Nhưng mà đại thiên sứ Vệ Tân lại chủ động nói: “Sao, Cầu Lông có phải có tiến bộ rất lớn đúng không?”
Vị Vụ: “Ừm, cậu dạy rất khá.”
Tôi bật thốt lên một câu “Ba mẹ”.
Vị Vụ: “…”
Vệ Tân: “…”
Đều là do cái đồ diễn sâu lão Trương hun đúc thật tốt…
Vị Vụ ý vị sâu xa nói: “Lão Trương độc hại cho em không nhẹ, lỗi do anh khoảng thời gian này ít online.”
Vệ Tân còn đặc biệt ngốc bạch ngọt giải thích: “Không phải đâu, khoảng thời gian này em vẫn hay tỉ thí với Cầu Lông mà.”
Vệ Tân à, anh vẫn còn quá non…
Anh vẫn còn là một đoá hoa trắng yêu kiều chưa trải qua sự độc mồm sắc nhọn của Vị Vụ!
Tôi ngồi chồm hổm trong góc khóc không ra nước mắt.
Quả nhiên, Vị Vụ trực tiếp bật chế độ châm biến lên: “Cậu không giúp được đâu, hai đứa thần kinh thời kỳ cuối này chỉ có dùng thuốc nặng đô mới trị nổi tụi nó.”
Vệ Tân lại cười: “Ha ha ha…”
Mặt trời nhỏ thật đáng yêu!
Nói nhảm xong, tụi tôi tiếp tục đánh danh kiếm. Lúc sau, tụi tôi đánh vẫn xem như thuận lợi, tuy tôi thỉnh thoảng vẫn sẽ mắc sai lầm, thế nhưng bây giờ tôi chí ít có thể biết tôi sai rồi, mà không phải là bịt lỗ tai bị mắng.
Tệ nhất không phải là phạm sai lầm, mà là ngay cả mình sai chỗ nào cũng không biết.
Biết đâu, tôi có thể từ từ trở nên sắc bén thì sao!
Tôi kỳ vọng suy nghĩ, chia sẻ với lão Trương một chút về quá trình tiến bộ của tôi.
Lão Trương nổi cơn giận, mắng tôi: Tiến bộ rồi còn không đánh 22 với tui! Bà lại đi đánh 22 cố định với Vệ Tân! Bà có thấy có lỗi với tui không hả?
Tôi vừa định tìm chút lý do, thì nghe thấy Vị Vụ nói: “Sau này Vệ Tân đánh 22 với anh, Cầu Lông em đi tìm lão Trương đánh đi.”
Tôi bất mãn kháng nghị: “Dựa vào cái gì chứ!”
Tôi vừa mới ôm chặt được một chiếc đùi, hoàn toàn không muốn trở về lăn lộn trong chuồng gà cùng lão Trương.
Vị Vụ: “Anh và Vệ Tân muốn luyện độ ăn ý, hơn nữa em đánh chung với Vệ Tân, vào trận chính là cây cọc gỗ, hoàn toàn không rèn luyện được gì.”
Hiểu tôi không ai bằng đại sư huynh.
Tôi thật không biện minh được câu này, đánh 22 với Vệ Tân tôi có thể buông lỏng, vào trận có thể bung lụa, dù gì Vệ Tân cũng có thể một chọi hai.
Thế là tôi đành phải tủi thân nói xong câu “Vậy cũng được”, rồi quay đi tìm lão Trương diễn tỷ muội tình thâm: Đừng sợ! Cầu Lông đã từ chối Vệ Tân rồi, sau này đánh danh kiếm với ông thôi!
Lão Trương cảm động đến rớt nước mắt chảy nước mũi, dâng ra một đống biểu cảm mèo con khóc hu hu.
Thật sự sảng khoái.
Lúc lên được đoạn mười một, Vệ Tân nói hôm khác đánh tiếp, ảnh làm nhiệm vụ hằng ngày xong là phải offline.
Bởi vì đánh khá thuận lợi, cho nên thời gian lúc đó còn sớm, Vệ Tân có hơi khác thường.
Tôi không kìm nổi sự tò mò, hỏi: “Còn sớm chán mà anh phải nghỉ sao?”
Vệ Tân: “Ngày mai anh phải đi công tác, cần dậy sớm.”
Tôi: “A?! Mấy bữa trước không nghe thấy anh kể.”
Vị Vụ nói chen vào: “Nói với em làm gì, anh biết là được rồi.”
Nghe xong câu này, tôi không vui.
Dù tôi là một con gà si đa!
Thế nhưng trong cái danh kiếm này tôi cũng có đất diễn được không?
Tôi vừa định kháng nghị hai câu, Vệ Tân đã nói: “Em off đây.” Sau đó lưu loát thoát YY, để lại tôi và Vị Vụ hai người. Tôi đột nhiên có chút lúng túng, kể từ hai năm trước trong đội 33 của chúng tôi luôn có lão Trương chuyên nói nhảm kiêm diễn sâu, tôi ít khi đơn độc ở chung với đại sư huynh.
Nhất thời, có hơi sợ sợ.
Đừng hiểu lầm, chủ yếu là một mình tôi không chống đỡ lại nổi sự độc mồm của ổng.
Tôi muốn tìm cái cớ để chuồn đi.
Thế nhưng IQ lẫn EQ của Vị Vụ đều rất cao, tùy tiện nói dối sẽ bị nhìn thấu ngay lập tức.
Tôi mở bảng chiêu mộ đoàn đội, điên cuồng tìm kiếm, định tìm một đoàn bí cảnh, nhét mình vô đó trước rồi nói tiếp.
Vị Vụ đột nhiên mở miệng: “Sư muội.”
Lại gọi tôi là sư muội, chính thức như vậy?!
Lòng tôi hồi hộp một chút, bắt đầu vội vàng kiểm điểm lại bản thân xem gần đây có làm chuyện xấu gì không.
Tôi: “Gì vậy?”
Vị Vụ: “Ngày 28 ở Water Cube Bắc Kinh sẽ tổ chức triển lãm và hội nghị game thường niên, em có muốn đi không?”
Phí lời, đương nhiên là muốn rồi, nhưng một đứa nghèo mạng chậm máy cùi như em làm sao đi….
Cho nên tôi hơi khó chịu bảo: “Còn cần phải hỏi sao?”
Vị Vụ: “Em mua vé xe ngày hôm đó rồi, thì anh đến ga Bắc Kinh Nam đón em.”
Đậu mạ!
Vị Vụ đâu chỉ là máy làm sạch không khí đã được đổi màng lọc nha!
Ổng quả thực chính là… Chính là…
Thay da đổi thịt đó!
Tôi nịnh bợ hỏi: “He he he… Đại sư huynh, sao anh biết chứng minh thư của em mà mua vé vào cửa vậy?”
Vị Vụ: “Em tự nhớ lại đi.”
Tôi vắt óc suy nghĩ, vẫn không nhớ ra được.
Vị Vụ mất kiên nhẫn nói: “Thế em nói có đi hay không?”
Tôi vỗ bàn một cái la lên: “Đi chớ! Sao lại không đi được!”
La xong rồi tôi mới cảm giác sai sai, đệt, vậy chẳng phải tôi sắp gặp được Vị Vụ phiên bản người thật?!
Tuy rằng tôi quen biết Vị Vụ hơn ba năm rồi, thế nhưng tôi vẫn tự nhiên thấy sợ nha!
Tôi có hơi hãi hãi…
Trong YY nhất thời rơi vào một sự tĩnh lặng.
Hình như Vị Vụ cũng cảm giác được, cũng không đâm thủng, chỉ nói là: “Em đồng ý đi thì nói với anh một tiếng, không rảnh cũng không sao.” Nói xong câu này, ổng tag lão Trương trong nhóm WeChat, sau đó gửi 2 chữ: YY.
Mười giây sau, lão Trương mặc cái áo trắng thanh thuần, xuất hiện trong YY.
Lão Trương vừa vào lại bắt đầu dẹo: “Làm gì đây, nhớ người ta rồi hở?”
Vị Vụ cười nhạo một tiếng, lười đáp lời: “Mời cậu đi xem hội nghị game thường niên năm nay, có đi không?”
“Đệt mợ!” Lão Trương kích động đến nỗi vỡ giọng, “Không uổng công em gọi anh “chồng ơi” nhiều như vậy!”
Vị Vụ nổi giận: “Cậu câm miệng cho anh! Còn gọi chồng ơi gì nữa anh đánh chết cậu.”
Lão Trương cười hì hì một cách bỉ ổi, căn bản không sợ, còn dám gửi biểu cảm trong nhóm, hung hăng dẹo lên, ông xã, tướng công, phu quân gì đó thay phiên mà gọi.
Dẹo vẫn là trai thẳng mấy người dẹo…
Vị Vụ: “Còn cợt nhả nữa anh xé vé ngay lập tức.”
Lão Trương: (⊙x⊙;)
Vị Vụ thở dài: “Anh thật muốn đến gặp ba mẹ của cậu…”
Lão Trương nhanh chóng ngắt lời: “Ơ, vậy là sắp gặp ba mẹ vợ à, quá nhanh rồi!”
Tôi: …
Vị Vụ nghiến răng nghiến lợi quát: “Là để xem trái tim bọn họ làm bằng gì, có thể nuôi lớn cậu đến chừng này mà còn chưa đánh chết cậu đấy!”
Lão Trương đối mặt với mấy lời có hại cho bản thân, năng lực đánh trống lảng và tốc độ bẻ cua sang chuyện khác phải nói là số một: “Tới lúc đó xem triển lãm xong sẽ khá muộn rồi, vậy em qua đêm ở chỗ nào? Ở ké nhà anh hả?”
Vị Vụ hít một hơi: “Cút ra khách sạn ở cho anh!”
Lão Trương lại diễn sâu, bắt đầu khóc lóc ỉ ôi, nói Vị Vụ là đồ bội tình bạc nghĩa, than bản thân mình nghèo khổ các thứ.
Vị Vụ dùng một câu “Anh bỏ tiền” chặn họng của hắn.
Lúc này lão Trương mới bình thường trở lại: “Ủa không đúng, cái vé đó không phải là cần chứng minh thư mới mua được sao? Sao anh biết số chứng minh thư của em?”
Tôi: …
Lão Trương à chỉ số thông minh của ông còn gớm hơn của tui nữa!
Nếu như Vị Vụ muốn bán ông, ông giúp đếm tiền còn đếm không xong nữa là.
Sự kiên nhẫn của Vị Vụ dành cho lão Trương còn kém hơn dành cho tôi, ngay cả để hắn tự nhớ ra cũng chẳng muốn, trực tiếp hỏi: “Một câu thôi, có đi hay không!”
Lão Trương quả quyết như chặt đinh chém sắt: “Đi!”
Vị Vụ: “Vậy là được rồi, mua vé xe xong nhớ gửi thời gian vào trong nhóm cho anh.”
Sau đó ổng đá lão Trương ra khỏi YY, đặc biệt lãnh khốc vô tình.
Một loạt thao tác khiến tôi nhìn mà run run khóe miệng.
Cầu lông hiếu học hay hỏi đã online, tôi hỏi: “Sư huynh, nếu anh cảm thấy lão Trương phiền phức, sao còn mua vé cho cậu ấy?”
Vị Vụ chỉ ừ một tiếng không nói chuyện.
Tôi: “Đại sư huynh?”
Vị Vụ bất mãn chậc một cái: “Không phải lần trước mấy đứa nhao nhao bảo muốn đi xem sao?”
Tôi: “À.”
Tôi nhớ lại, hình như quả thật có chuyện như vậy.
Lúc mới vừa tuyên bố sắp tổ chức ở Water Cube Bắc Kinh, tôi với lão Trương gào rú trong YY cả buổi, nhưng mà vé vào cửa thật quá khó giật, đã vậy còn rất đắt, cho nên tụi tôi cũng không tính mua, chỉ bàn cho đã miệng thôi.
Không ngờ tới lại được Vị Vụ nhớ kỹ trong lòng.
Tôi đột nhiên nghĩ đến lời của Vệ Tân: “Kỳ thực Vị Vụ rất dịu dàng.”
Hình như là thật vậy.
Tôi không nhịn được hỏi: “Vậy anh có mua vé cho Vệ Tân không?”
Vị Vụ hỏi ngược lại: “Cậu ấy có nói muốn đi à?”
Có lẽ vừa nhận ra được sự dịu dàng của Vị Vụ, tôi gan to bằng trời ghẹo ổng một câu: “Không phải nói là người một nhà thì cần quây quần sum vầy bên nhau sao?”
Vị Vụ: “Dùng não của em suy nghĩ lại đi, cậu ấy mới quen biết chúng ta được mấy ngày, anh lại đi mua vé cho cậu ấy? Coi như muốn mua, anh đi đâu kiếm cho ra chứng minh thư của cậu ấy hả?”
Tôi: “Ờ há, phải ha.”
Lời nói của Vị Vụ khiến tôi có hơi kinh ngạc.
Tôi vẫn cho rằng Vệ Tân đã rất thân với tụi tôi rồi, hơn nữa Vị Vụ lại luôn đối xử với Vệ Tân đặc biệt như vậy…
Tôi: “Nhưng mà đại sư huynh à, anh không phải rất thích Vệ Tân sao?”
Vị Vụ: “Em không hiểu.”
Lòng hiếu kỳ làm tôi dũng cảm!
Tôi đáp trả lại: “Không hiểu thì mới hỏi đó!”
Vị Vụ thở dài: “Có cơ hội lại kể em nghe.”
Vừa nghe là biết có drama!
Mà ổng chỉ nói một nửa, làm tôi thấy bứt rứt trong lòng ghê.
Vị Vụ: “Vậy em rốt cuộc có đi hay không hả?”
Tôi: “Đi!”
Vì hít drama, liều mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.