Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 12:




Mà lão Trương lúc ấy không dừng tay, nói tiếp: “Tui cảm thấy hai người này là một.”
Tôi: “Không có khả năng, ai lại rảnh ruồi dùng tên thật của mình làm tên nhân vật game?”
Lão Trương khẳng định: “Tui nè!”
Tôi: “…”
Không ngờ không ngờ, một đứa con trai như lão Trương lại tên là Trương Meo Meo…
Có thể là do ánh mắt ghét bỏ của tôi quá rõ ràng, lão Trương vội biện minh: “Tui tên Trương Miểu Miểu! Chữ Miểu có ba chữ thủy, không phải Meo Meo.”
(*) Miểu (淼) gồm 3 chữ thủy (水). Miểu (miao3) và Meo (miao1) đọc tựa tựa nhau.
Tôi học Vị Vụ bày mặt lạnh: “Ờ.”
Vẻ mặt của tôi làm lão Trương tức tím người la lên: “Cái này thì tui cũng bó tay! Tên lại có phải do tui quyết định đâu, bà nội của tui nói tui ngũ hành thiếu nước, cho nên đặt tên bù nước chứ sao.”
Lúc này tôi cũng chú ý đến, trước đây lão Trương thật không dùng photoshop lừa người, mặt hắn đúng là mềm chảy nước.
Không uổng công đắp mặt nạ.
Tôi xấu hổ sờ má của mình —— May mà Tuế Tuế có dự kiến trước, đè đầu tôi ra trang điểm!
Tôi nhịn không được thực hiện một hành động mà tôi muốn làm nãy giờ —— Dùng tay chọt má lão Trương một cái, thật mợ nó mềm… Tôi không khỏi lắc đầu cảm thán: “Đúng là bù nước đủ ghê.”
Lão Trương bụm mặt lùi ra, đổi kịch bản con gái nhà lành bị đùa giỡn, bắt đầu vào vai.
Cuối cùng vẫn là Vị Vụ giải quyết dứt khoát: “Lão Trương, đừng dùng chỉ số thông minh của mình đi đánh giá người khác.”
Vé tàu của tôi với lão Trương là vé sớm nhất trong ngày, cho nên lúc này vẫn là buổi sáng, mà triển lãm lại tổ chức vào buổi tối. Vị Vụ dẫn hai tụi tôi đi tìm một tiệm cơm chuyên bán đồ Bắc Kinh để ăn trưa.
Mãi cho đến lúc xuống xe, lão Trương vẫn còn bụm mặt, ra dáng õng ẹo: “Cầu Lông bà nói đi, có phải bà thèm khát thân thể tui từ lâu lắm rồi không!”
Tuy tôi sợ Vị Vụ, nhưng lão Trương thì không nhé, dù sao tôi cũng là một nãi ma tại ngũ, còn hắn là Minh Giáo bị đuổi về vườn, thế nên tôi thản nhiên thừa nhận: “Phải, mỗi lần ông gửi ảnh selfie khoe cái mặt mình, tui luôn muốn làm như vậy.”
Lão Trương căm hờn nói: “Tuy Minh Giáo và Trường Ca là tuyệt phối, thế nhưng Trường Ca này không bao gồm bà! Minh Giáo và nãi ca là sẽ không có HE!”
Vị Vụ đậu xe xong đi tới, lão Trương méc với ổng là tôi vô liêm sĩ.
Vị Vụ giữ vai lão Trương nói: “Cầu Lông, chọt cậu ta cho anh, không chọt đỏ thì không được phép ngừng.”
“Ha ha ha ha!”
Cầu Lông lót sàn vươn mình ca hát, tôi không hề ngại ngùng chọt má lão Trương.
Cái tên thẳng nam lẳng lơ lão Trương này, mỗi một cọng tóc đều đã được học viện diễn sâu trung ương mạ vàng qua rồi, cho đến tận khi tụi tôi ngồi xuống trong tiệm cơm, hắn vẫn còn đang ôm gò má, rưng rưng muốn khóc.
Tôi thì ngại chọn món, mà lão Trương thì gần như chọn hết toàn bộ trong thực đơn. Sau khi gọi đồ ăn xong, hắn còn muốn làm ra vẻ mình ngoan lắm: “Lão đại, em kêu không nhiều lắm đâu ha?”
Hắn cũng không nhìn xem Vị Vụ là ai, thần tiên Mạc Vấn siêu cấp độc miệng, ngay cả ngoại trang che xấu cũng chẳng thèm mua, còn có thể khách sáo với hắn?
Đương nhiên sẽ không rồi.
Vị Vụ nói thẳng: “Nhiều, con mèo còn không ăn bằng cậu.”
Cái đồ trai thẳng lẳng lơ như lão Trương, ngay cả việc gọi người khác là chồng ơi chồng hỡi còn làm được, thì so độ mặt dày chưa bao thua. Hắn bụm mặt nói: “Vậy thì người ta cũng là con mèo nhỏ đáng iu nhất~”
Vị Vụ: “…”
Tôi: “…”
Nói thật, bình thường ở YY nghe thì thôi, nhưng mà nghe trực tiếp tại chỗ một thằng đàn ông con trai làm nũng, đã vậy còn đang ở nơi công cộng, thật sự…
Muốn thài.
Vị Vụ hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Lát nữa mà cậu còn cợt nhả thêm một câu nào nữa, anh sẽ ném cậu ở lại đây tự tính tiền! Ở đây dùng một bữa chí ít phải tốn cỡ ba trăm đấy.”
Lão Trương lập tức trợn to hai mắt, làm động tác kéo khóa cái miệng.
Đỗ nghèo khỉ, không hề có quyền mở mồm.
Đồ ăn liên tục được dọn lên, rốt cuộc cũng lấp được cái miệng của lão Trương. Nhìn dáng vẻ ăn như mưa giông bão tố quét qua của hắn, tôi có lý do tin rằng, hắn không phải coi Vị Vụ như cái máy ATM, mà là thật sự có thể ăn được!
Lão Trương nhét đồ ăn đến nỗi phình má, tôi với Vị Vụ trông mà trố mắt kinh ngạc.
Lão Trương chồng ba cái đĩa không lên nhau, giao cho nhân viên phục vụ, sau đó bảo tôi với Vị Vụ: “Hai người cũng ăn đi chớ! Sao hai người không ăn?” Tôi và Vị Vụ mới nhấc đôi đũa lên, thì lão Trương đã bưng cái khay đổ vào cái đĩa nhỏ trước mặt mình, rồi gọi nhân viên phục vụ qua đây, giao cái khay không cho người ta.
Tôi không nói thành lời buông đôi đũa trong tay xuống.
Vị Vụ: “Lần đầu tiên anh cảm thấy khẩu phần mỗi món trong tiệm này quá ít.”
Cuối cùng Vị Vụ đành phải kêu nhân viên phục vụ đến, gọi đồ ăn riêng cho mình tôi với ổng, đồng thời cấm lão Trương không được chạm vào.
Leng keng.
WeChat vang lên.
Tôi: “Ấy? Vệ Tân nói gì đó trong nhóm.”
Lão Trương ngậm đũa nhanh chóng lôi điện thoại ra.
Giọng điệu của Vị Vụ không lên không xuống gọi một câu: “Lão Trương.”
Từng bị sự độc miệng của Vị Vụ rửa lỗ tai qua nhiều năm giống tôi, lão Trương cũng nghe tiếng biết ý, ngoan ngoãn rút cái đũa trong mồm ra, đặt nằm ngang.
Lão Trương: “Ơ, Vệ Tân nói ảnh gần đây không rảnh, không đánh danh kiếm được.”
Tôi: “Thấy chưa! Ai bảo ông nói Vệ Tân với Vệ Tân là cùng một người! Cái anh cấp dưới hồi nãy của đại sư huynh ấy, trông như vừa mới đi công tác về, mà Vệ Tân của tụi mình là còn đang đi công tác!”
Lão Trương: “Vệ Tân đi công tác? Chuyện lúc nào vậy?”
Tôi: “Ừ! Chính là sau hôm đại sư huynh mua vé xe cho ông đó.”
Lão Trương: “Vậy thì…” Hắn không chịu thua tiếp tục suy nghĩ, ý đồ đào bới ra điểm mù, tôi nhân cơ hội đoạt đi miếng cá nướng của hắn, bỏ vô miệng trước khi hắn phản ứng lại.
Làm cho lão Trương tức tím người gào ô ô.
Thật phê.
Sau khi ăn xong, tôi lén nhìn hóa đơn một chút, tụi tôi ăn hết chẵn ba ngàn… (Ờ cũng không nhiều, tầm 10 triệu tiền Việt thôi các bạn ạ)
Tôi không nhịn được hỏi lão Trương: “Ông đã bao lâu không được ăn cơm no vậy… Mới vừa qua ba năm nạn đói sao?”
Lão Trương: “Tui bị trễ xe, không có ăn sáng!”
Tôi: “…”
Thôi được rồi, tôi không nên lắm miệng hỏi nhiều.
Vị Vụ đột nhiên hỏi: “Trường Ca mà cậu cướp tiêu mỗi ngày ấy, có phải tên Mộc Cẩn Hoa Khai không?”
Lão Trương trợn mắt: “Sao anh biết?! Cầu Lông nói cho anh biết? Không đúng, Cầu Lông cũng không biết mà!” Không đợi Vị Vụ trả lời, lão Trương đã vò đầu: “Không hổ là lão đại, thần thông quãng đại ghê.”
Tôi: “…”
Sự sùng bái của lão Trương đối với Vị Vụ đã tới mức có thể che hết hai con mắt rồi!
Vị Vụ: “Cậu vừa phải thôi, giận anh đá cậu ra khỏi đội, cũng đừng có chém thớt lên người các Mạc Vấn khác, chơi chung một phái giống anh không phải là lỗi sai của người ta.”
Lão Trương mạnh miệng giải thích: “Em là đang luyện tập kỹ năng!”
Vị Vụ: “Phải không?”
Lão Trương: “Phải!”
Vị Vụ không tỏ rõ ý kiến chỉ hừ một cái.
Ăn xong cơm trưa, Vị Vụ chở hai tụi tôi đến Water Cube. Ổng rất chu đáo chuẩn bị vé ngoài trời cho tụi tôi, cho nên trước khi triển lãm bắt đầu, tụi tôi còn có thể đi dạo ở ngoài một vòng.
Vị Vụ đưa phiếu cho hai đứa tôi, bảo tụi tôi vào xem: “Chơi đã rồi thì gọi điện thoại cho anh, anh đến đón hai đứa.”
Tôi: “Đại sư huynh anh không vào chơi sao?”
Vị Vụ ừ một tiếng, nói: “Hai đứa chơi vui.”
Nói xong, Vị Vụ đi mất.
Để lại tôi và lão Trương hai mặt nhìn nhau.
Có điều cũng may hai đứa tôi là hai đứa nhi đồng thiểu năng đầy vui vẻ, cho nên tụi tôi rất nhanh bị sự sung sướng vui nhộn chiếm cứ lòng hiếu kỳ. Tụi tôi đi chơi thử hết gian hàng này đến gian hàng nọ ở ngoài, đến lúc gần tuyên bố khai mạc, tụi tôi mới dựa theo chỉ dẫn vào bên trong, gào hét suốt một buổi tối đến khàn cả họng, lúc phấn khích thì dùng lightstick đập đối phương, thế nên đến khi Vị Vụ tới đón hai đứa tôi, quả thật trông như hai đứa nhóc được quậy tưng bừng, cả người nhếch nhác bết bác.
Sắc mặt Vị Vụ đen như đáy nồi, cú vào trán lão Trương một cái: “Cậu chăm sóc Cầu Lông như thế nào vậy hả?”
Lão Trương ôm cái trán đỏ lên, hô to oan uổng: “Tự Cầu Lông chơi high mà, vầy cũng trách em hả!”
Vị Vụ chỉ vào cánh tay của tôi, sắc mặt càng thối hoắc hơn: “Cái dấu đỏ này còn có thể là do Cầu Lông tự đập ra à? Cậu đây là trả thù hồi trưa chọt mặt của cậu chứ gì.”
Qua lời nhắc của Vị Vụ, tôi mới chú ý tới, trên cánh tay bị lão Trương đập đến đỏ ngầu, nhưng quả thật cũng không thể trách lão Trương, tôi mau chóng thanh minh cho hắn. Lão Trương cảm kích nhìn tôi, dùng khẩu hình hứa hẹn ba miếng mặt nạ.
Tôi: “…”
Ai thèm mấy cái mặt nạ giảm giá của ông chứ!
Vị Vụ đặt khách sạn cho lão Trương cách Water Cube không xa. Trên đường, mười ngàn câu hỏi thành tinh lão Trương vẫn không quên vấn đề hồi sáng, lại hỏi một lần nữa: “Lão đại lão đại, cái anh chàng Vệ Tân kia là chuyện ra làm sao vậy?”
Vị Vụ bị hắn quấy rầy đến hết cách: “Đồng nghiệp.”
Cái đồ diễn sâu này đã đọc qua biết bao nhiêu kịch bản máu chó, trí tưởng tượng phải nói là bay xa: “Cho nên anh đá em ra khỏi đội, chính là vì để đánh danh kiếm cùng đồng nghiệp.”
Vị Vụ: “…”
Tôi cảm giác điểm phẫn nộ của Vị Vụ sắp max tới nơi rồi, nên mau chạy ra cắt ngang: “Người ta là trùng tên trùng họ!”
Lão Trương khinh bỉ hừ một tiếng, chứng tỏ không tin, chắc chắn đây nhất định là một câu chuyện bá đạo tổng tài yêu tôi ngược thân ngược tâm.
Vị Vụ rút ra tổng kết cho câu chuyện máu cún của hắn: “Lão Trương, bớt xem mấy sách tào lao, không tốt cho sự phát triển trí não của cậu.”
Nhưng mà lão Trương quả thật gợi lên tâm hồn hít drama của tôi, đối với Vệ Tân trên mạng mịt mờ, thì đối với Vệ Tân có thể nhìn được sờ được này, tôi cảm thấy ~~~ càng có hi vọng!
Tôi: “Đại sư huynh ơi đại sư huynh ơi, cái anh Vệ Tân ngày hôm nay có phải là gu anh thích không?”
Lão Trương cười ha ha: “Cầu Lông bà nói cái gì thế, Vệ Tân đó là nam cơ mà, tui đùa bà đừng coi là thật chứ!”
Tôi nghiêng đầu qua, nhìn lão Trương.
Lão Trương nhìn tôi, thu hồi nụ cười.
Hỏng rồi.
Tất cả mọi thứ chỉ phát sinh trong nháy mắt, tôi thậm chí không kịp dùng não để suy nghĩ cùng hành động vụng về để che giấu.
Xe của Vị Vụ đã chạy tới khách sạn năm sao nằm gần Water Cube, xe dừng lại, nhưng không có ai động đậy.
Lão Trương hắn quá nhạy bén, tôi căn bản không kịp bịa ra một lời nói dối, Vị Vụ hiển nhiên cũng biết điều này, cho nên ổng thở dài một hơi.
Cái thở dài của Vị Vụ, như một cây châm, đâm thủng bầu không khí cứng ngắc.
Lão Trương nhạy bén nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Cầu Lông, bà biết?”
Tôi giật khóe miệng một cái, máy móc hỏi ngược lại: “Lão Trương, ông không biết…?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.