Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 10:




Vừa nghĩ đến chuyện sắp được đến Water Cube chơi, tôi kích động gào ô ố ở trong phòng ngủ.
Bạn cùng phòng của tôi quát lên: “Tiểu Vũ, cậu gào cái gì đấy!”
Tuế Tuế, bạn cùng phòng của tôi, giống như tôi vậy, cũng đến trường sớm, không chỉ chơi cùng một trò chơi với tôi, mà còn ở chung một server với tôi nữa, nhưng cô nàng chơi độc tỷ. Cũng là trị liệu. Mà cổ chơi PVP rất pro, chiến tích danh kiếm trông đẹp cực kỳ.
Tôi kéo tay của Tuế Tuế, không để ý đến tai nghe còn đang đeo, mic cũng chưa có tắt, bắt đầu lắc tay của cổ: “Tuế Tuế ơi! Mình sắp đi Water Cube chơi hí hí hí hí ————”
Tuế Tuế bị tôi lắc đến choáng đầu hoa mắt, nói chuyện cũng không lưu loát: “Cậu… Cậu cậu… Cậu lấy tiền ở đâu để mua vé? Cậu dám tiết kiệm tiền cơm để xài vào game thì mình đập cậu đấy!”
Tôi: “Sao có thể được, mình là người như vậy sao! Đại sư huynh của mình mời mình đó hì hì hì!”
Tuế Tuế: “Đệt! Có sư huynh tốt bụng như thế. Mình cũng muốn!”
Đầu bên kia Vị Vụ phát ra một tiếng cười khẽ, làm tôi cảm thấy ổng đẹp trai hết hồn.
Tuy rằng Vị Vụ rất hào phóng, nhưng tôi rất ngại chiếm lợi của ổng, cho nên tôi từ chối lời đề nghị giúp tôi mua vé xe và đặt khách sạn của Vị Vụ, dự định đến lúc đó sẽ ở nhờ một người bạn học ở Bắc Kinh.
Vị Vụ cũng không miễn cưỡng, đột nhiên nói một câu: “Hóa ra lão Trương cũng ở Thiên Tân?”
Tôi: “Đúng đó, sư huynh anh không biết hả? Anh đang giúp lão Trương mua vé?”
Vị Vụ: “Ừm. Mới biết. Hai đứa gặp rồi?”
Câu nghi vấn cuối cùng kia, làm tôi cảm giác được trong giọng nói của Vị Vụ mang theo uy hiếp mạnh mẽ.
Tôi liên thanh nói không có: “Em cũng vừa mới biết thôi, cậu ta không phải mới gửi mặt nạ cho em sao!”
Vị Vụ không rõ ý tứ ừ một tiếng.
Tôi ngồi lại hỏi: “Đại sư huynh, sao tâm trạng anh gần đây tốt thế?”
Vị Vụ hừ cười một chút: “Sao em lại biết?”
Tựa hồ như bị Vệ Tân ảnh hưởng, tôi bây giờ không còn sợ Vị Vụ như trước nữa, có lúc ngẫm lại, nếu như ổng đây là đang ngạo kiều, vậy chẳng phải là còn có chút đáng yêu?!
Khụ khụ.
Cầu Lông tôi dũng cảm tiến lên: “Chứ gì nữa, lúc trước không phải anh luôn phiền chuyện công việc à? Gần đây bận rộn như vậy, anh còn có tâm trạng chơi game với tụi em.”
Không biết có phải là tôi cảm giác sai hay không, cảm xúc của Vị Vụ chợt cao hơn một tí, ổng nói: “Ừ, đồ ngu ngốc lúc trước bị đuổi rồi, người mới vào làm rất có năng lực.”
Lòng hiếu kỳ của tôi dâng lên: “Là người như thế nào vậy?”
Vị Vụ trầm ngâm trong chốc lát: “Rất biết làm việc.”
Tôi cười he he vài tiếng, lặp lại kéo dài giọng ra: “Rất~~biết~~làm~~gì~~đó~~nha!”
Vị Vụ cười nhạo: “Nghe thử tiếng cười đê tiện của em này, con gái con đứa trong đầu cả ngày toàn suy nghĩ mấy thứ đen tối gì đâu không.”
Tôi học theo lão Trương, giả vờ ngây thơ vô số tội nói: “Em có nói gì đâu.”
Vị Vụ hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Tôi: “Nam hay nữ? Có đẹp trai xinh gái không?”
Có lẽ Vị Vụ hôm nay tâm trạng rất tốt, lại phá thiên hoang địa trả lời tôi: “Nam, đẹp trai.”
Tôi hưng phấn lên: “Ai dồ! Có cơ hội không?” Sau đó tôi bổ sung thêm: “Ý em là anh có cơ hội không.”
Tâm trạng của Vị Vụ hiển nhiên còn chưa tốt đến chừng ấy: “Em là phụ huynh của anh đấy à?”
Tôi nhếch khóe môi, nghĩ thầm: Anh giống phụ huynh của em thì có.
Lúc này, Tuế Tuế bỗng xen vào: “Tiểu Vũ, không phải cậu còn có việc hả? Nên off rồi!” Sau đó hướng về phía micro của tôi nói: “Vị Vụ! Em với Tiểu Vũ off trước ha.” Nói xong không đợi Vị Vụ trả lời, Tuế Tuế đã tắt YY của tôi, một mặt nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi bị cô nàng nhìn tới dựng ngược lông tơ: “Sao vậy?”
Lông mày Tuế Tuế dựng lên, răn dạy tôi: “Cậu sắp đi gặp bạn khác phái trên mạng, còn hỏi mình làm sao vậy?! Cậu là thật sự biến thành trái cầu lông, bị đập ngu người rồi hả?”
Kỳ thực tôi cũng có lo nghĩ qua chuyện này, nhưng mới nãy vì hít drama, nhiệt huyết lên tới óc…
À! Đúng rồi!
Tôi vô cùng gian tà dụ dỗ Tuế Tuế xuống nước: “Cậu có muốn đi cùng mình không?”
Tuế Tuế tàn nhẫn từ chối: “Không.”
Tôi: “Mình là vì đi hít drama, drama của Vị Vụ đó, cậu không tò mò à?”
Tuế Tuế nhíu mày im lặng suy nghĩ, thậm chí còn chống cằm.
Qua một lúc sau, Tuế Tuế vỗ vai tôi hỏi: “Người cậu nói là cái ông sư huynh Vị Vụ của cậu, thần tiên Mạc Vấn cao lãnh độc miệng, toàn thân tản ra aura người sống chớ lại gần, sắc bén có tiền nhưng mặc đồ như ăn mày?”
“Đúng đúng đúng!” Tôi gật đầu như giã tỏi.
Câu tổng kết này chuẩn không cần chỉnh.
Tuế Tuế hít sâu một hơi, dùng ánh mắt thấy chết không sờn nhìn tôi, nói: “Đi thôi! Tiểu Vũ! Mang theo drama, sống sót trở về!”
Tôi: …
Thứ tình bạn cùng phòng giả dối này!
Sáng sớm ngày 28 tháng 8 hôm ấy, tôi bị Tuế Tuế dũng mãnh lôi đầu dậy khỏi giường.
Tối hôm trước tôi lỡ vào nhầm một đoàn bí cảnh khá hành hẹ, đánh đến khuya mới xong, cho nên bị Tuế Tuế mạnh mẽ phê bình loại hình vi chơi game không để ý đến sinh hoạt này của tôi.
Tôi: “Mình không muốn bị hắc CD (*) thôi mà…”
(*) Tức là vào một đoàn bí cảnh 10/25 người nhưng không đánh hết các BOSS trong bí cảnh đó, chỉ đánh vài BOSS xong không đánh tiếp hoặc giải tán đoàn.
Tiên nữ Tuế Tuế cố hết sức bôi bôi che che trên vành mắt thâm quầng của tôi, ngoài miệng vẫn không quên quở tôi một câu: “CD không có bị hắc, mà vành mắt của cậu đã hắc xì dầu trước rồi.”
Tôi: “Không cần trang điểm đẹp như vậy, dù gì Vị Vụ cũng là gay.”
Tuế Tuế vỗ phấn má hồng một cái bộp lên mặt tôi: “Không phải còn có cái tên trai thẳng như lão Trương à? Bạn trên mạng gặp nhau, nhan sắc tuyệt đối không thể thua trai thẳng!”
Tôi: …
Cái gì kỳ vậy!
Tiên nữ Tuế Tuế nghiêm khắc buộc mái tóc dài của tôi thành bím, giống như chiếc acc cầu lông cầm la của tôi, sau đó chụp cho tôi một tấm, dùng điện thoại của tôi đăng lên vòng bạn bè của tôi, và cực kỳ không biết xấu hổ ghi kèm thêm một câu “Tiên nữ Tuế Tuế thật lợi hại”, xong rồi mới chịu thả tôi ra ngoài.
Trước khi đi, Tuế Tuế nắm chặt hai tay của tôi, gớt nước mắt bảo: “Nhất định cậu phải mang drama về đúng giờ truyền cho mình, như vậy nhỡ đâu cậu có xảy ra chuyện gì, drama của mình cũng không có bị rơi đâu mất.”
Tôi: “…Lăn!”
Tuế Tuế nghiêm túc dặn tôi chú ý an toàn, sau đó đóng cửa phòng ngủ cái cạch.
Tôi ở bên ngoài điên cuồng gõ cửa: “Cậu cũng phải đưa cái ba lô cho mình chứ!”
Tuế Tuế mở ra một khe cửa, nhét ba lô vào tay tôi: “Đi nhanh đi, đừng để người khác trông thấy lúc mình chưa rửa mặt.”
Tôi: …
Tiên nữ cũng rất nghiêm khắc đối với bản thân.
Lúc tôi lên xe thì nhận được tin nhắn của Vị Vụ, dặn tôi cẩn thận, ổng sẽ sớm đến nhà ga chờ tôi.
Sau khi tới Bắc Kinh, tôi theo lời dặn của Vị Vụ tìm đến bãi đậu xe, nhìn thấy một anh trai vóc dáng rất cao mặc âu phục đang dựa vào một chiếc xe màu đen, tôi không rành về xe hơi, nhưng trông rất đẹp.
Người kia chẳng lẽ là Vị Vụ à…
Cũng đẹp trai quá rồi má ơi…
Tôi căng thẳng vuốt váy đầm.
Tuy ở trong game tôi cũng nói nhảm rất nhiều, thế nhưng ngoài đời tôi siêu cấp nhát gan đó, nếu không thì sao tôi lại là một con gà si đa lót sàn danh kiếm!
“Trái cầu lông nhỏ, như một chú chim, chim gì thế nhỉ, một chú chim lười, đánh qua đánh lại, bay tới bay lui, không đập không bay…”
Điện thoại di động của tôi đột nhiên rung rung, tiếng chuông vang lên.
Sao lại biến thành bài hát này vậy nè?
Cái nhạc chuông kỳ quái gì thế này…
Tôi hốt hoảng cúi đầu moi điện thoại, đến lúc móc ra ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy anh trai cao lớn mặc âu phục kia đi tới trước mặt tôi. Anh ta hơi khom lưng hỏi: “Cầu Lông?”
Tôi sốt sắng tới mức đầu lưỡi như bị thắt nơ, đặc biệt ngu ngốc trả lời: “Phải ạ!”
Vị Vụ cười khẽ một tiếng, nói: “Em như vậy… Quả thật không nên đi gặp bạn trên mạng.”
Sự độc miệng quen thuộc hóa giải cảm giác căng thẳng của tôi, tôi mới hỏi: “Tại sao!”
Vị Vụ: “Quá đần.”
Tôi: “…”
Thật sự là Vị Vụ, không thể là hàng giả được.
Vị Vụ chỉ điện thoại di động của tôi: “Nhạc chuông của em là bài gì đây, bài ca của cầu lông?”
Tôi đột nhiên nhớ lại hồi sáng sớm, Tuế Tuế có bấm bấm gì đó trên điện thoại của tôi, cái đồ hại bạn!
Vị Vụ: “Rất hợp với em đó.”
Tôi: “…”
Đột nhiên có một giọng nam rất cởi mở vang lên từ đằng sau tôi: “Tần tổng giám.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một anh chàng mặc thường phục kéo một chiếc vali nhỏ, mày rậm mắt to, đầu tóc hơi rối, cả người trông rất dương quang.
Vị Vụ thẳng người lên: “Hử? Vệ Tân?”
Tôi cực kỳ bất lịch sự chỉ vào anh chàng mặc thường phục kia, kinh hãi kêu lên: “Vệ Tân?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.