Dành Dành Nở Muộn

Chương 8: Ngoại truyện




Đại học năm ba, Trì Tư Tự dùng việc ký một bản hợp đồng lớn ở công ty con bên Oh.io làm điều kiện để về nước ba ngày.
“Lần đầu tiên tôi thấy cậu vui vẻ như thế đấy.” Bạn cùng phòng nhìn Trì Tư Tự đang thu dọn đồ đạc, trêu.
Trì Tư Tự tủm tỉm cười chứ không nói gì, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được rõ bốn chữ nóng lòng về nhà.
Vừa xuống máy bay, mang vali về nhà xong anh ta bèn đi tìm Lương Chi.
Hai năm rồi, không chỉ là hai năm anh ta không được gặp cô mà là hai năm anh ta không được nghe bất kỳ tin tức nào về cô.
Bố mẹ Trì Tư Tự không muốn nói cho anh ta biết, với cả ở trường anh ta cũng không có bạn bè.
Sẩm tối, anh ta sửa soạn xong xuôi rồi đứng dưới ký túc xá đợi Lương Chi, lòng bàn tay không có tiền đồ đổ đầy mồ hôi.
Anh ta không gọi điện cho cô là vì sợ cô không bắt máy nhưng theo lịch sinh hoạt thường ngày của cô, chắc giờ này cô đang dùng bữa ở nhà ăn.
Cùng lắm là nửa tiếng, anh ta vẫn đợi được.
Nhưng đã nửa tiếng trôi qua, Trì Tư Tự vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Đang lúc do dự có nên dùng số điện thoại mới gọi cho Lương Chi hay không thì bỗng trông thấy hai người.
Anh ta sững sờ nhìn qua đó, cũng không nhấc nổi bàn tay đang cầm điện thoại.
Mùa hạ nơi này, dù là sẩm tối thì vẫn còn những cơn gió nóng.
Bởi vậy, Lương Chi đang mặc một chiếc váy ngắn dài chưa đến đầu gối.
Để lộ ra đôi chân vừa trắng vừa thẳng.
Kỷ Liễm không khỏi đau đầu, anh không có bất kỳ ý kiến gì về chuyện ăn mặc của cô nhóc nhưng quả thật thỉnh thoảng anh vẫn thấy tức giận vì những ánh mắt h èn h ạ kia.
Anh cũng chỉ nhìn, cảnh cáo đối phương mỗi khi người ta phóng ánh mắt không đứng đắn đến.
Còn Lương Chi lại chẳng hề hay biết.
“Ngày mai chúng ta lại đi uống trà sữa này nữa nhé?” Lương Chi lắc lắc cốc trà sữa trong tay với Kỷ Liễm.
“Không được, quá lạnh.”
Lương Chi bĩu môi: “Em cứ muốn uống đấy.”
Kỷ Liễm bất lực nhìn cô: “Chưa đầy một tuần nữa là đến kỳ kinh nguyệt của em, em đã uống trà sữa lạnh ba ngày liên rồi đấy.”
Lương Chi chớp chớp mắt nhìn anh rồi làm nũng.
“Anh ơi.”
Một hôm nọ, sau khi cô bị Kỷ Liễm dụ dỗ gọi anh một lần, cô đã phát hiện ra anh rất thích cách xưng hô này.
Mỗi lần cô gọi anh như thế, anh đều không tài nào từ chối được.
Lần này cũng vậy.
Kỷ Liễm chỉ vào mặt mình rồi thở dài, anh thoả hiệp.
“Không được cho đá.”
Lương Chi lập tức vui vẻ: “Được, em sẽ uống ít đá.”
“...”
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Trì Tư Tự không bỏ đi mà lại trốn vào trong góc.
Anh ta lẳng lặng lắng nghe hai người nói chuyện với nhau, anh ta có cảm giác trong trái tim mình như có một con sâu mang tên đố kỵ đang gặm nhấm, nhoi nhói.
Ngoài đau đớn ra, anh ta vẫn còn thời gian để suy nghĩ, nếu là anh ta dù Lương Chi có làm nũng thế nào thì anh ta cũng sẽ không đồng ý với cô.
Anh ta phải đặt sức khoẻ của cô lên hàng đầu.

Hai người đi gần đến cửa, Lương Chi rất dứt khoát buông tay Kỷ Liễm ra, cô kiễng chân hôn chụt lên má anh một cái rồi tính về lại ký túc xá.
“Em quay lại.” Kỷ Liễm bỏ tay ra khỏi túi áo, anh kéo tay Lương Chi, quay người cô lại để cô đứng đối diện với anh.
“Sao thế?” Lương Chi nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Kỷ Liễm bật cười: “Hứa với em xong là em trở mặt ngay hả.”
“Em nào có.” Lương Chi rất chân thành, nói: “Chẳng phải em đã hôn anh rồi sao?”
Lá cây xào xạc, con đường nhỏ vắng người chỉ có mỗi tiếng gió.
Kỷ Liễm nhìn cô, rung động.
Giọng nói cũng bất giác trầm hơn: “Lần đầu hôn, anh đã dạy em thế nào.”
Mặt Lương Chi bỗng chốc ửng hồng, cô nhỏ giọng nói: “Sẽ bị người ta trông thấy đấy.”
“Ai cơ?” Kỷ Liễm hỏi vặn lại.
Do thời tiết nóng nực nên cũng không có sinh viên nào muốn ra ngoài tản bộ.
Sau đó Kỷ Liễm không hề do dự đặt hai tay lên eo của cô, bế cô đứng lên bậc thang bên cạnh, ngang tầm với anh.
“Anh làm gì vậy?” Lương Chi ngơ ngác.
“Để em dễ hôn anh hơn.” Vừa mới dứt lời, Kỷ Liễm đưa một tay ra sau gáy cô, ép cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nồng cháy của anh.
Lương Chi tuy ngại ngùng nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng mặc cho đầu l ưỡi của anh đi vào, cuốn lấy cô.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lương Chi không còn nghe thấy tiếng hôn của hai người nữa thì Kỷ Liễm với chậm rãi buông cô ra, sau đó hôn nhẹ lên môi cô một cái.
“Ngoan ghê.”
Anh xoa đầu cô, lùi về phía sau một bước rồi vui vẻ nói: “Em về đi.”
Lương Chi đỏ mặt tía tai nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, ồ một tiếng rồi lập tức quay về ký túc xá.
Kỷ Liễm thấy cô biến mất, nụ cười trên môi anh cũng vụt tắt.
“Nhìn chán chưa?”
Anh quay người lại, nhìn vào góc tối cách đó không xa.
Trì Tư Tự mặt lạnh bước ra, như thể không có tri giác, thậm chí anh ta còn không cảm thấy đau.
“Đừng nói với tôi, cậu đến để tìm bạn gái tôi đấy nhé.” Kỷ Liễm lạnh lùng nói.
Trì Tư Tự mím môi, không nói gì.
“Khi vừa mới vào học không bao lâu, tôi đã tìm người đến tìm hiểu tình hình của Lương chi.” Kỷ Liễm bình tĩnh nói.
“Nhưng khi đó, bạn tôi có về nói với tôi cô ấy đã có bạn trai rồi, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã.”
Sau đó, anh ngước mắt lên nhìn Trì Tư Tự, nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu: “Là cậu nói đúng chứ?”
Trì Tư Tự không nói không rằng, anh ta không thể vênh váo trả lời anh giống như trước đây được nữa.
Bởi, người đang đứng trước mặt anh ta mới là bạn trai chân chính của Lương chi.
Khi ấy anh ta vẫn chưa hiểu được tình cảm của mình dành cho Lương Chi, chỉ biết có người có ý với cô, muốn theo đuổi cô lại thấy khó chịu trong lòng nên mới vô thức làm như thế.
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả những việc anh ta đã làm đều vô nghĩa, Kỷ Liễm vẫn trở thành bạn trai của cô, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Anh ta mỉm cười tự giễu, cụp mắt xuống: “Tôi biết rồi.”
Nói rồi, anh ta quay người bỏ đi.
Bóng dáng lẻ loi.
Trì Tư Tự bay về Mỹ ngay trong đêm, cho đến khi tốt nghiệp, anh ta cũng không quay lại đây nữa.

Kỷ Liễm đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh ta, anh đang nghĩ.
Hồi năm nhất, vào cái ngày đăng ký tham gia CLB, là chủ tịch hội sinh viên nên anh cũng tới xem xét thế nào.
Cạnh tranh giữa các CLB với nhau rất khốc liệt, một CLB nọ cầm loa hô to: “Tham gia vào CLB của chúng tôi, ngày nào bạn cũng có trà sữa uống.”
Thường thì các câu lạc bộ khác sẽ lấy việc được cộng điểm học phần ra để thu hút tân sinh viên.
Phần lớn tân sinh viên đều rất lý trí, họ lựa chọn CLB khác.
Còn Lương Chi lại là thiểu số.
Khi đó, lúc Kỷ Liễm đến thì vừa khéo thấy được cảnh tượng như thế này.
Chỗ cô đang đứng người ta xếp thành hàng dài đăng ký, còn đối diện lại vắng tanh vắng ngắt.
Có một cô nhóc mặc yếm bò, búi tóc đi sang quầy đối diện, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Một lúc sau cô mới ngại ngùng hỏi.
“Có thật là ngày nào cũng được uống trà sữa không?”
Kỷ Liễm đứng cách đó không xa nhìn cô, anh cúi đầu bật cười.
Sau đó, hình bóng đáng yêu ấy đã khắc sâu vào tâm trí anh đến hiện tại.
Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.