Đan Thần

Chương 591: Đạt thành hiệp nghị





Trình Cung nói xong nhìn về phía bọn người Vũ Thân Vương, nói:
- Hiểu không, chúng ta phải liên thủ với nhau tiêu diệt kẻ mạnh nhất, nếu không hắn hạ một mục tiêu là các ngươi, mà các ngươi không liên thủ với nhau, bị hắn đánh chết là chắc chắn, cóđúng không?
Không ai lên tiếng, nhưng đây lại là chứng minh tốt nhất, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, Vũ Thân Vương, Chu Dật Phàm, Nguyệt Minh thái tử, không ai trong bọn họ không muốn có Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, hơn nữa tất cảđều có chuẩn bị ở phía sau. Hơn nữa Trình Cung, Côn Bằng thái tử, tự hỏi mình không phải làđối thủ của tất cả mọi người liên thủ.
Vừa rồi Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh cùng Vũ Thân Vương ra tay cản trở hắn chính là chứng minh tốt nhất, Trình Cung nói cũng rất rõ ràng, một khi làm quá mức hắn sẽ nuốt Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, vừa rồi Trình Cung bày ra lực lượng, tuy còn chưa lọt vào mắt của Côn Bằng thái tử, nhưng hắn muốn trong một thời ba khắc chế phục Trình Cung là chuyện không thể nào. Kể từđó, tuyệt đối không thể bức Trình Cung hủy diệt Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, là ra chuyện ngọc thạch câu phần.
Về chuyện dùng thần niệm thông tri thân thủ, tất cả mọi người phát hiện nơi đây chính là tuyệt địa, thiên địa nguyên khí nơi đây, cộng thêm trận pháp cũng tạo thành hiện tượng thần niệm không cách nào truyền ra ngoài được. Bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao nếu Trình Cung không tìm được loại địa phương này, sao có thểđánh lén Vũ Thân Vương, hiện tại hết thảy đều phải nhờ vào chính mình.
Nếu như nói chiến đấu Côn Bằng thái tử cũng coi được, nhưng chuyện giải quyết vấn đề thế này hắn không am hiểu, nhíu mày, ánh mắt nhìn Chu Dật Phàm.
- Nghe nói bảo tàng của Càn Khôn Đan Tông vô cùng lớn, hiện giờ do cơ duyên xảo hợp chúng ta đã phát hiện ra, có thể nói chúng ta đều là người hữu duyên, bảo tàng to lớn như thế, một người không có khả năng độc chiếm. Ta thấy mọi người không cần tranh giành người sống ta chết, có cái gì có thể ngồi xuống từ từ trao đổi, chúng ta nhiều người như thế, đến lúc đó, tất cả mọi người tiến vào trong bảo tàng Càn Khôn Đan Tông, có thể lấy được bao nhiêu phải xem vận khí của mỗi người. Trên thế giới này không cóđịch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, hiện tại chúng ta tạm thời buông bỏ tất cả, liên thủ cộng đồng lấy bảo tàng, chư vị xem đề nghị của ta thế nào.
Chu Dật bình tĩnh nói xong, giải bày ýđịnh, làm cho mọi người từ từ suy nghĩ, cân nhắc, cũng đang giúp Côn Bằng thái tử hóa giải cục diện, nhưng một câu không có bằng hữu vĩnh viễn đã làm cho Côn Bằng thái tử buông bỏ hiềm khích, một câu không cóđịch nhân vĩnh viễn, hoặc là nói chuyện của Trình Cung có thể liên thủ với mọi người.
Cục diện lâm vào bế tắc, không thể không nói Chu Dật Phàm đưa ra đề nghị này chính là kết quả tốt nhất hiện giờ, mà trong nội tâm Chu Dật Phàm cũng rất nắm chắc, bằng lời nói này đủ để hóa giải cục diện khó xử của mọi người
- Móa, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ở đây ngươi không có quyền nói chuyện. Muốn nói liên thủ cũng là ta và Vũ Thân Vương bàn, dù sao đan dược cũng ở trong tay chúng ta, cho dù thêm một người cũng chỉ có Côn Bằng thái tử, bất kể nói thế nào hắn cũng có vũ lực áp chế hiện tại, về phần ngươi... Ngươi tính toán rễ hành, rễ tỏi gì thế, ngươi dựa vào cái gì màđòi chia bảo tàng.
- Kháo, ta không quen nhìn loại người giả nhân giả nghĩa như thế nhất, cho rằng động chút mồm mép là có thểđạt được chỗ tốt, ngươi cho rằng mình là ai chứ, ba hoa chích choèà, miệng phun hoa sen à, cút sang một bên, nơi này là tuyệt địa, lại có trận pháp, không thể liên hệ với ngoại nhân ở bên ngoài, giết ngươi thì mọi người cũng nhiều hơn một phần đấy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trình đại thiếu nói xong, vào lúc này, hắn muốn tạo ra một loại biểu hiện giả dối, chỉ có thể làm cho Chu Dật Phàm chủ động xông tới, thằng này mới không hoài nghi, nếu không với tính cách của hắn, có thể sẽ nhìn ra vấn đề ở nơi này.
Đối mặt với những người khác, chuyện khác Chu Dật Phàm có thể rất lạnh nhạt, bình tĩnh xử lý, nhưng đối mặt với Trình Cung, áp chế trong nội làm cho hắn nóng tính.
- Trình Cung, Trình đại thiếu, loại thủ đoạn này của ngươi quá trẻ con nha, thực sự cho rằng có thể làm cho chúng ta tự giết lẫn nhau sao? Tuy Chu Dật Phàm ta tăng lực lượng không quá nhanh, nhưng thủ đoạn tự bảo vệ mình vẫn có, hơn nữa trước khi lên đường ta đã thông tri cho thủ hạ trong thời gian nhất định mà ta chưa về, phải đi tìm kiếm. Về phần hai vị này, một vị là truyền nhân Phù Văn Tông, trước khi đột phá ngươi cũng không thể làm gìđược hắn, hiện giờ càng không thể, còn có hai vịđại đương gia cũng có uy năng quỷ thần khó lường, ngươi thực sự cho rằng bằng vào mấy câu của mình có thể phân hóa chúng ta sao?
Chu Dật Phàm tức giận cho nên âm thanh lãnh đạm càng lúc càng lớn.
Đương nhiên, Trình Cung và Vũ Thân Vương cóđược Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, Côn Bằng thái tử quá hung mãnh, lực lượng mạnh nhất. Loại thời điểm này, Chu Dật Phàm rất thông minh, đem Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh hai vịđại đương gia và Nguyệt Minh thái tử buộc chặt cùng một chỗ.
- Dù sao chúng ta không có Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, nếu như bảo tàng không có phần chúng ta, ba người chúng ta liên thủ sẽ tiêu diệt một người, tín niệm của mã tặc, chúng ta không chiếm được, sẽ hủy diệt.
Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh đột nhiên mở miệng, trong âm thanh khàn khàn nặng nề mang theo ngữ khí kiên định.
- Oanh!
Nguyệt Minh thái tử biết rõ mình đang ở trong thế yếu, nhưng thực sựđem lực lượng tăng lên, mượn nhờ một ít thứ trong cơ thể, lại có thểđêm khí thế tăng lên tới Địa Anh tầng sáu, thậm chí có thể tiếp cận Địa Anh tầng bảy, hắn trực tiếp bay tới bên cạnh Chu Dật Phàm.
Đến lúc này, thế cục đã cải biến, Trình Cung và Vũ Thân Vương cóđược Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, Côn Bằng thái tử có lực lượng cường đại, Chu Dật Phàm, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh và Nguyệt Minh thái tử liên thủ, hình thành bốn cổ lực lượng, mỗi người mỗi vẻ, có lực lượng cũng cóđiều cố kỵ, không dám xằng bậy.
- Tốt, tốt.
Trình Cung liên tục gật đầu nói:
- Các ngươi miễn cưỡng tính toán một phần, nhưng bất luận thế nào, trong tay của ta có khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan thứ chín, trong tay Vũ Thân Vương có tám khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan hao tổn đã rất lớn, chèo chống thời gian mở bảo tàng cũng có hạn, cửa không gian mở ra không thể chèo chống người quá mạnh đi vào, nếu không tất cả mọi người sẽ bị khốn chết ở bên trong, cho nên tuyệt đối không cho phép người trên Địa Anh đỉnh phong tiến vào, mỗi người có thể dẫn người theo cũng có hạn chế, đương nhiên, bản đại thiếu nắm giữ Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, đương nhiên được phép mang theo nhiều người hơn đi vào.
- Hừ, ngươi mang nhiều, ta cũng cóđược tám khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan đấy.
Đã không có biện pháp đá kẻ nào ra ngoài, vậy thì phải may chóng quyết định, nghe Trình Cung vừa nói như vậy Vũ Thân Vương cũng không thoải mái, phản bác lại.
- Tám khỏa của ngươi không có khỏa thứ chín của ta cũng chẳng làm được gì, cho nên tám khỏa của ngươi không khác gì một khỏa. Đương nhiên, dù sao chúng ta có Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, nó chính là chìa khóa đi vào bảo tàng của Càn Khôn Đan Tông, chúng ta mang nhiều một ít cũng đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.