Đan Thần

Chương 439: Hải ngoại,Thành Thiên Vũ





- Đại Thiếu, lão nô không hiểu, sao người không nghĩ cách để nhanh chóng đột phá Nhân Anh Kỳ? Với sức mạnh hiện giờ của người chỉ cần đột phá Nhân Anh Kỳ là có thể trở thành Lục Địa Thần Tiên, chắc chắn càng quét tất cả tồn tại Nhân Anh Kỳ.
Huyết Y Lão Tổ thấy Trình Cung không ngừng nâng cao sức mạnh, nhưng cứ chậm trễ chẳng chịu nghiên cứu cách đột phá, điều này khiến lão thật khó hiểu.
- Nếu đều biết ta đã quét ngang tồn tại Nhân Anh Kỳ, thế thì lúc bọn họ muốn ám hại ta, há chẳng phải sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn à? Huống hồ, đạt tới Nhân Anh Kỳ trở thành Lục Địa Thần Tiên, càng quét Nhân Anh Kỳ cùng cảnh giới tồn tại, thế thì nói làm gì, nếu với trạng thái của Vạn tượng nhất long, chưa đột phá thành Nhân Anh Kỳ mà có thể càng quét tất cả Lục Địa Thần Tiên Nhân Anh Kỳ, thế mới thích thú.
- Vả lại Bách niên yêu thú triều sắp đến, tất cả mọi người đều khiếp đảm như vậy, không cần nghĩ cũng biết nó khủng bố như thế nào. Nếu ta dẫn đầu đột phá rồi, đến chừng há chẳng phải bó chân bó tay à, giờ tốt biết bao nhiêu, muốn thế nào thì thế ấy, chẳng cần chịu sự gò bó của cái gọi là quy tắc gì đó. Hổ danh lão trước kia tự xưng là Lão Tổ, việc giả làm heo để bắt được hổ mà cũng không biết, trạng thái bây giờ khá nhiều lợi thế, cái vừa rồi ta nói chỉ là một phần nhỏ thôi. Về phần đột phá trở thành Lục Địa Thần Tiên, chẳng phải muốn đột phá lúc nào thì đột phá sao, muốn ngưng tụ Nguyên anh lúc nào thì cứ ngưng tụ sao, ta thấy sức mạnh của ngươi gần đây có tộc độ tăng trưởng khá ổn, đừng tiếc Chuyển sinh đan, cho dù số ở đây dùng hết, chúng ta có thể nghĩ cách khác để luyện chế đan dược Thiên Cấp, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, toàn lực nâng cao sức mạnh cho bổn Đại Thiếu.
Trình Cung vốn không thích nói nhiều, thuận miệng nói vài câu, người đã trực tiếp rời khỏi không gian ngoại đỉnh của Hư Không Âm Dương đỉnh, tiếp đó hóa thành một luồng sáng rời khỏi địa bàn của Man Thần Giáo, trực tiếp bay đến hải ngoại.
Mọi lúc mọi nơi, muốn đột phá lúc nào thì đột phá, muốn ngưng tụ nguyên anh khi nào thì ngưng tụ khi ấy. Huênh hoang, thật quá huênh hoang kiêu ngạo, lời này nếu để người khổ công tu luyện trăm năm, đối diện với việc đột phá Nhân Anh Kỳ trở thành Lục Địa Thần Tiên cũng lo sợ khiếp đảm nghe thấy, chắc người đó đâm đầu tự vững cũng nên.
Mà Huyết Y Lão Tổ cũng đi theo con đường đó mà ra, đừng nói là lão ta, ngay cả đám người trở thành Lục Địa Thần Tiên của Phong Vân Kiếm Tông, Nguyên Thủy Ma Tông, Man Thần Giáo...người nào mà không phải khổ công tu luyện nhiều năm, cẩn thận từng li từng tí hoặc giả mượn sức mạnh của môn phái, lại hoặc là có cơ duyên nào khác mà thành tựu Nhân Anh Kỳ, tuyệt đối chẳng một ai dám huênh hoang láo lếu như Trình Cung dám nói những lời này.
Nhưng hiện giờ Trình Cung cũng đích thật sự có khả năng đó, hắn đã sớm trải qua kiếp sinh tử, khí Anh nguyên trong cơ thể hắn còn tràn đầy hơn cả Nhân Anh Kỳ đỉnh phong, thậm chí đã dung hợp pháp lực bản thân, mà cơ thể và thần niệm của hắn đã sớm đạt tới cảnh giới khá cao của Lục Địa Thần Tiên, có thể nói là, hiện giờ Trình Cung muốn ngưng tụ Nguyên Anh thì thật sự chỉ cần trong một ý niệm mà thôi.
Càng nghĩ Huyết Y Lão Tổ càng cảm thấy kinh khủng, ngay cả tu luyện đột phá đại cảnh giới mà có thể đạt tới bước đường huênh hoang như vậy, e rằng từ cổ chí kim cũng chỉ có mỗi mình Đại Thiếu thôi.
- Móa nó, lão tử bà mẹ nó tiêu rồi.
- Ngươi đây là đang tu luyện hay là đang mẹ nó chơi người ta hả?
- Phong tử (điên), má, thật đúng là con mẹ nó điên mà.
- Tên Phong Tử chết bầm kia, thả ta ra. Aaaaa......
- Bà mẹ ngươi muốn đánh gãy tay đánh gãy chân ta cũng không nói, nếu ngươi dám đánh gãy tiểu đệ đệ của ta, *** mẹ ta sẽ liều mạng với ngươi.
- Đây má nó chẳng phải ức hiếp người ư, còn gọi gì là huấn luyện nữa!
Trong vùng cấm địa của Man Thần Giáo, giọng nói của ba người Bàn Tử, Sắc Quỷ, Túy Miêu trở nên vô cùng thê lương. Cuộc huấn luyện tàn khốc đã bắt đầu, cuối cùng cả ba đã hiểu được cái gì gọi là sự điên loạn. Chỉ có điều lúc này bọn họ có kêu la thế nào đi nữa, cuộc huấn luyện này cũng sẽ không bị dừng lại.
............................................. .............
Sơn mạch Nam Long, ven biển hai tỉnh, hải vực rộng lớn vô biên, Trình Cung dọc đường bay tới, cho dù với tốc độ của hắn cũng vẻn vẹn mất hết năm ngày đường mới triệt để rời khỏi hải vực của Lam Vân Đế Quốc, tiến vào thế lực quốc đảo hải ngoại do Vũ Thân Vương thu phục.
Vũ Thân Vương được xưng là người đã thu phục được cả trăm quốc đảo, có thể xưng là "quốc" nói thế nào cũng phải có một qui mô nhất định, ít nhất cũng phải có đội quân mấy chục ngàn người, mấy chục ngàn người mới có thể gọi là quốc đảo. Nếu không, chỉ riêng Trình Cung rời khỏi hải vực Lam Vân Đế Quốc lại bay hết cả ngày trời, dọc đường ngang qua cả trăm cái đảo con chứ chẳng chơi. Nhưng đại đa số những ốc đảo đó đều là tiểu đảo hoang vu. Ngẫu nhiên có một số nơi còn bị yêu thú chiếm giữ, ngoài ra trong số đó chỉ có ba bốn cái đảo là có người ở, dân số cũng chỉ từ vài trăm đến vài ngàn là cùng.
Vì thế dọc đường Trình Cung cẳn bản chẳng chút ngơi nghỉ, chỉ dùng thần niệm lướt qua là thôi, sau khi bay thêm hai ngày nữa, Trình Cung rút một tấm bản đồ hải vực ra xem.
Bản hải đồ này tương đối chi tiết, đây là tấm bản đồ do Vũ Thân Vương hiến tặng Hoàng đế khi gã vừa mới thu phục được quốc đảo ven biển. Nhờ Trình Cung bày mưu lập kế, Sắc Quỷ đã sớm bảo người chế tác một bản đồ y như vậy. Có được phần bản đồ này, Sắc Quỷ cũng dần dần bắt đầu phái lực lượng tiến vào quốc đảo ven biển, chỉ là trước mắt thì người của y vẫn chưa nên hình nên dạng, cho nên công dụng chưa lớn lắm.
Hiện giờ Trình Cung đang rất gấp rút, trong nhà còn rất nhiều chuyện phải lo, sau khi trở về nhất định phải quay về Vân Ca Thành một lần, còn phải dẫn Tiểu Phong Tử đi đến Nam Cương một chuyến, chưa hết còn phải đi cùng Linh Lung về nhà, huống hồ chi còn có cả Bách niên yêu thú triều nữa. Cũng may thay những việc đó đều là chuyện tốt lành, chí ít thì Trình Cung vẫn chưa xét về mặt xấu của nó. Dù sao bên phía Phong Vân Kiếm Tông và Nam Cương Thần Giáo khi nào có động tĩnh vẫn chưa nói trước được, tên Chu Dật Phàm có được sự ủng hộ của Thất Âm Cầm Cung rồi cũng khó lòng đảm bảo gã sẽ không làm ra động thái gì. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trong nhà có vô số việc đang chờ, cho nên Trình Cung căn bản không có thời gian lãng phí ở ngoài biển, một đường dùng hết tốc lực bay đi, cuối cùng đến ngày thứ tám hắn đến được một cái ốc đảo tạm thời được cho là to lớn nhất trong số quần đảo hải ngoại. Hòn đảo này vốn có tên gọi là Thương Vượn Cổ Đảo, giờ đây nó là hạt nhân trung tâm nhất của cả trăm quốc đảo tại hải ngoại, nên được đổi tên là đảo Thiên Vũ.
Dân số trên đảo này vốn dĩ đã vượt quá mười triệu người, tổng cộng có ba quốc gia cùng mười mấy bộ tộc, thường xuyên xảy ra chiến tranh liên miên. Sau khi bị Vũ Thân Vương thống trị, trở thành trung tâm quốc đảo hải ngoại, vẻn vẹn trong thời gian ba năm ròng, dân số ở đây đã vượt quá hai mươi triệu người. Cái mà Vũ Thân Vương hiến cho Hoàng đế chính là chinh phục trên trăm quốc đảo hải ngoại, trên thực tế tại hải ngoại hiện giờ, chỉ cần là quốc đảo có người cư trú có tài nguyên căn bản đều đã bị gã nắm giữ, cũng chính vì vậy, đảo Thiên Vũ đóng vai trò là trung tâm quốc đảo hải ngoại này mới có thể nhanh chóng gia tăng dân số lên thành hai mươi triệu người chỉ trong thời gian vẻn vẹn có vài năm. Đầy sức sống như một tiểu Đại lục.
Lại cộng thêm chuyện hiện giờ Vũ Thân Vương đang cai quản hai tỉnh ven biển, lại có mối quan hệ mật thiết với phía Bà La Đa Châu, giờ ở đây gã đã gầy dựng nên một thế lực tương đối hùng hậu rồi.
Cho nên Trình Cung rời khỏi Lam Vân Đế Quốc liền bay một lèo đến đảo Thiên Vũ, thân ở trên không nhìn xuống cái đảo Thiên Vũ này, quả là không thể phóng tầm nhìn đến đường biên cuối cùng được. Ngoài trừ bay đến chục ngàn mét trên cao, hoặc giả mới có thể trông thấy toàn cảnh của đảo Thiên Vũ được. Lúc này đảo Thiên Vũ có tàu thuyền xuyên suốt, tại bến cảng có đủ loại người đến từ bốn phương tám hướng.
Đảo Thiên Vũ này vô cùng rộng lớn, trong đó có hai mươi triệu người, Trình Cũng cũng chẳng tài nào sử dụng thần niệm để rà soát. Hơn nữa chỉ mới bay lên không trung thôi, Trình Cung đã có thể cảm nhận được mấy luồng khí chất cường hoành trên đảo này, nhất là luồng khí đen ở giữa nhất kia, hoàn toàn quán triệt thế thiên địa.
- Ma khí mạnh thật, loại ma khí này rất giống với ma khí do Kim Sư Huynh thi triển ra, nhưng nó còn cường hoành hơn gấp triệu ngàn lần, tinh túy hơn gấp triệu ngàn lần.
Trình Cung vừa đến đã phát hiện ra vài nơi kì quái tại nơi này, nhất là luồng ma khí xông thẳng lên mây xanh kia, chỉ cần là người đạt tới Siêu Phàm Kỳ thì ít nhiều đều có thể cảm nhận được một ít, hơn nữa luồng ma khí này lại không giống với luồng ma khí của Nguyên Thủy Ma Tông, ma khí xung thiên, liên tiếp ngoại vực, chẳng lẽ đây là Thiên Ma Tông năm xưa trong Ma Môn cũng ngang ngửa với Nguyên Thủy Ma Tông nhưng rồi sau đó dần dần xuống dốc.
Với tầm hiếu biết và tri thức uyên bác của mình, Trình Cung vừa nhìn qua đã đoán ra được tám chín phần. Đồng thời Trình Cung cũng hiểu ra, sư phụ của Vũ Thân Vương là Lão Ma, vốn chỉ cho rằng đây chẳng qua là môn phái lẻ tẻ tu luyện ma công có chút thành tựu mà thôi, không ngờ lại có lai lịch đến vậy. Tuy Thiên Ma Tông xuống dốc, nhưng năm xưa đã từng tranh hùng với Nguyên Thủy Ma Tông, hai đại Ma Tông cùng chống lại tồn tại của Thập Đại Môn Phái, từ đây có thể thấy sự lợi hại của Nguyên Thủy Ma Tông.
Thì ra Vũ Thân Vương đang dựa vào cây đại thụ này, chẳng trách gã có thể thu phục được nhiều hòn đảo như vậy, nếu không thì cao nhân ẩn cư ở hải ngoại nhiều vô số kể, trong số nhiều hòn đảo như vậy cũng phải có một số nhân vật lợi hại chứ. Nếu chỉ dựa vào quân đội, chiến hạm để thống nhất số quốc đảo này, thì năm xưa Thái Tổ của Lam Vân Đế Quốc đâu dễ dàng bỏ qua vô số hòn đảo ở hải ngoại này.
Lúc này Trình Cung đã sớm sử dụng công pháp thiên biến vạn hóa, biến thành một bộ dạng khác, ăn mặc như con nhà giàu có đi du lịch thiên hạ, sau lưng còn vác theo một thanh gươm, trực tiếp vòng qua màn phòng ngự vòng ngoài của đảo Thiên Vũ, trực tiếp vào trong thành chính to lớn nhất của đảo này, thành Thiên Vũ.
Quy mô của thành Thiên Vũ đương nhiên còn kém xa thành Vân Ca, nhưng từ nhiều chỗ còn đang xây dựng dang dở có thể thấy được, chẳng bao nhiêu năm sau, nó sẽ khuếch trương còn to lớn khổng lồ hơn cả thành Vân Ca nữa. Cứ tính hiện giờ đi, dân số trong thành Thiên Vũ đã vượt quá một triệu năm trăm nghìn người, quân đội thì có mấy trăm nghìn người. Quy mô này, đừng nói là quốc đảo hải ngoại, cho dù là ở Nam Diêm Bộ Châu cũng tuyệt đối có thể lập ra một cõi trời riêng rồi.
Khi thấy trong thành có quan viên dẫn theo trên trăm gã lính đi tuần tra, người nào người nấy đều không hề tầm thường, nhất là một tên Bách phu trưởng không ngờ lại có thực lực của Siêu Phàm Kỳ, vừa trông thấy thì trong lòng Trình Cung liền cảm thấy không vui. Mịa nó, đây rõ ràng là đã lợi dụng đan dược cấp thấp của mình để bồi dưỡng ra đây mà, móa, đồ của bổn Đại Thiếu không có dễ ăn như vậy đâu, ở thành Vân Ca làm gãy vài cái răng của ngươi đó chỉ là khởi đầu thôi, sau này bổn Đại Thiếu phải bắt ngươi đền bù gấp triệu ngàn lần cho ta.
Nếu không phải cảm nhận được luồng ma khí thông thiên kia có mối nguy hiểm vô cùng, thì Trình Cung đã trực tiếp tẩy gọt ý niệm của nơi này rồi. Tuy rằng hiện giờ hắn phải kiềm nén ý định này lại, nhưng trong lòng thề độc, tuyệt đối sẽ dẫn người triệt để tẩy rửa nơi này, nếu không thì triệt để thống trị nơi này, bà mẹ, xài đồ của bổn Đại Thiếu à, không bỏ chút lời lãi ra coi sao được. Kinh doanh cho tốt vào, đến chừng bổn Đại Thiếu sẽ không khách khí với ngươi đâu, những thứ ở đây đều sẽ thuộc về bổn Đại Thiếu ta.
Trong lòng nghĩ ngợi, Trình Cung đã đi hết một vòng trong thành Thiên Vũ, cũng nắm bắt sơ lược về tình hình của cả thành Thiên Vũ này rồi, đại khái xem qua rồi Trình Cung trực tiếp tiến vào một tồn tại mà bất cứ nơi nào lớn hơn một chút đều phải có, Tứ Phương lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.