Đan Thần

Chương 384: Cướp bóc





Lúc này Bạch Khải Nguyên cũng thúc ngựa chạy tới, hướng về phía Trình Cung chào theo nghi thức quân đội, không nói một lời chờ đợi quân lệnh của Trình Cung. Hắn biết rõ, Trình Cung phí lực lớn như vậy, cho Huyết Y Lão Tổ mang bọn họ chạy tới, tuyệt đối không phải tới du sơn ngoạn thủy .
- Hoàng Đế phong Nam Hoang cho bản Đai Thiếu, bản Đai Thiếu đã tới, nhưng hiện tại hắn lại phong tỏa tất cả tài nguyên của chúng ta. Kỳ thật nhịn một chút cũng không có việc gì, nếu bản Đai Thiếu muốn lén lút vận chuyển gì đó, ai có thể phát giác được. Nhưng ta là loại người làm việc lén lút sao? Không phải, bản Đai Thiếu tuyệt đối không phải loại người làm việc lén lút.
Thân thể Trình Cung chậm rãi bay lên, nhìn năm nghìn Hung Thần kì binh phía sau Bạch Khải Nguyên.
Đối với lời này của Trình Cung, Bạch Khải Nguyên cùng năm nghìn Hung Thần kì binh này rất rõ ràng, bởi vì lúc trước Huyết Y Lão Tổ dùng Huyết Y trực tiếp cho tám ngàn người phi hành, ở ngoài Song Long thành bỏ xuống ba nghìn người tiếp ứng những người khác, sau đó mang theo năm nghìn người bọn họ bay qua Song Long thành. Không cần phải nói sử dụng nhiều không gian giới chỉ, chỉ cần một mình Huyết Y Lão Tổ cũng có thể giải quyết hết thảy .
Lực lượng những người này mạnh một ít, đều là một ít Tướng quân năm đó đi theo Trình lão gia tử hai mươi mấy năm, sau khi thống nhất đất nước mới giải ngũ, tĩnh tu nhiều năm như vậy, nhưng kính ngưỡng đối với Trình lão gia tử vẫn là giống như thần. Cho nên sau khi Trình Cung được phong Bách Chiến Hầu, đều chủ động gia nhập quân đội Bạch Khải Nguyên, còn lại những người kia đều là đi theo Trình Cung diệt Trịnh Tam Nguyên, mười vạn đại quân vây hãm La Phù Kiếm Phái, tung hoành vạn dặm thảo nguyên, diệt qua mã tặc....
Mà sau khi bọn họ đi đến Nam Hoang, lại trải qua chém giết trăm vạn yêu thú, sau đó lại được rất nhiều đan dược của Trình Cung, nên mau chóng đột phá. Thậm chí trong quá trình Huyết Y Lão Tổ vận chuyển bọn họ chạy tới, rất nhiều người cũng tranh thủ đột phá, hiện tại bọn hắn đã sớm giao hết tính mạng của mình cho Trình Cung, buộc chặt một chỗ cùng Trình gia.
Nghe được Hoàng Đế đối đãi với Trình Cung như thế, mặc dù không có thanh âm, không mà có một cổ sát khí tràn ngập trong nháy mắt.
Giờ phút này những chiến mã kia cảm nhận được sát khí, rốt cục cũng phát ra một ít thanh âm, bốn vó dùng sức trên mặt đất, tùy thời chuẩn bị bộc phát. Sát khí năm ngàn người bay thẳng lên trời. Giờ phút này, cho dù Trình Cung hô lớn một tiếng, giết về Hoàng thành diệt Hoàng Đế, bọn họ cũng không chút do dự giết ra ngoài.
- Cho nên bản Đai Thiếu quyết định, đoạt hết của bọn hắn, không phải các ngươi phong tỏa sao, không phải lũng đoạn tất cả các nhu yếu phẩm sao, bản Đai Thiếu liền cướp năm tỉnh Tây Nam một lần, vận chuyển tất cả tới chỗ của ta. Móa, thực mẹ nó khi ta là lương dân, tưởng bản Đai Thiếu dễ khi dễ, ta không khi dễ người khác, bọn họ nên ở trong nhà thắp hương, lại dám tính toán ta, lần này cho bọn hắn đau một lần, đoạt đám vương bát đản này, mọi người nói có đúng hay không, hô lên cho bản Đai Thiếu, ta cũng không phải là loại người làm việc lén lút.
Thần niệm Trình Cung bao phủ hơn mười dặm chung quanh, tự nhiên không sợ có người khác phát hiện.
- Đoạt, đoạt đám vương bát đản này......
- Đoạt, đoạt đám vương bát đản này .....
Nguyên vốn năm nghìn Hung Thần kì binh đã bị đè nén đến đỉnh phong, trong nháy mắt bộc phát, tiếng la rung trời.
- A rống......
Biểu hiện trên mặt của Sắc Quỷ vô cùng quỷ dị, cười rất đặc sắc, con mẹ nó, cũng chỉ có Đai Thiếu mới có thể nói ra loại lời này. Không lén lút vận chuyển gì đó, muốn cướp bóc người khác còn chính khí lăng nhiên như thế, được rồi, chỉ là chính khí lăng nhiên hô muốn đi cướp bóc, chỉ sợ cũng chỉ có Đai Thiếu mới có thể làm ra.
- Kháo!
Hung Thần Bạch Khải Nguyên ngồi ở trên ngựa nguyên bản khí thế rất đủ, ở hắn xem ra Trình Cung hao phí lực lượng lớn như vậy, này nhất định là cho bọn hắn đánh một hồi ác liệt. Hắn thậm chí nghĩ tới, có phải là trực tiếp giết chết Tổng đốc năm tỉnh Tây Nam Đoan Mộc Nhất Phong hay không? Hay là trực tiếp tiêu diệt một gia tộc, hay là sát nhập Tây Chu hành tỉnh, tiêu diệt căn cơ Chu gia, những chuyện này hắn đều nghĩ qua, ngay cả tạo phản hắn cũng nghĩ qua, nhưng thời điểm Trình Cung nói hắn không thể lén lút, hô lên đoạt đám vương bát đản kia. Bạch Khải Nguyên thiếu chút nữa té từ trên lưng ngựa xuống, trong miệng nhịn không được nhẹ giọng nói một câu: Bàn Tử, Sắc Quỷ, những người trẻ tuổi này rất đáng yêu.
Đây cũng quá giật gân a, cướp bóc, dĩ nhiên là đi cướp bóc.
Cho dù đi cướp bóc cũng chưa tính, nhưng mà không cần phải nói chính khí lăng nhiên như vậy a, dù nói thế nào cũng là đi ăn cướp a. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Cái này cũng chưa tính, mấu chốt là câu kia của Trình Cung, quả thực làm cho Bạch Khải Nguyên có một cảm giác hỏng mất, ta là loại người lén lút sao! Cái này giống như một người đang nói, ta không phải là loại ăn cắp vặt trên đường, ta là ăn cướp, hơn nữa cảm giác còn rất đắc ý.
- Bạch thúc, ngươi làm sao vậy?
- A...... không có việc gì...... không có việc gì.
- Không có việc gì là tốt rồi, chia người ra làm năm đội, Sắc Quỷ sẽ cho mỗi đoàn người một lộ tuyến, cố định nên cướp bóc ở đâu, chung quanh sẽ có phòng ngự dạng gì, còn có một chút đang vận chuyển hàng hóa lưu động, mọi người tùy thời giữ liên lạc.
Trình Cung nói xong, lập tức cho Sắc Quỷ phân bố, sau đó Bạch Khải Nguyên chia làm năm đội rời đi, Trình Cung thì mang theo Sắc Quỷ, Trình Trảm cùng năm mươi thành viên Huyết Chiến rời đi, sáu đạo nhân mã đồng thời hành động, hắn muốn cướp năm tỉnh Tây Nam.
Một đêm này, mười thành thị chung quanh Song Long thành đều bị cướp một lượt, mà một ít thương đoàn vật tư vận chuyển tới Song Long thành cũng đều bị cướp, cái này cũng chưa tính, xu thế này còn đang không ngừng mở rộng. Sáu đạo nhân mã, một đường quét ngang đoạt lấy hết thảy.
Lúc này lượng công việc của Sắc Quỷ vô cùng nặng nề, hắn khởi động tất cả mạng lưới tình báo, các tin tức đều được xử lý cùng phân bố ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.
Mục tiêu đánh cướp của những người này toàn bộ đều là thế lực của Đoan Mộc Nhất Phong cùng hai tỉnh vùng duyên hải do Vũ Thân Vương điều khiển,còn có Tây Chu hành tỉnh của Chu gia.
Sáng sớm, hừng đông vừa ló dạng, sương mù không tính quá dày, trên đường một đội binh lính đang áp tải mấy trăm xe vật tư, hình thành một đội ngũ thật dài chạy trên đường. Đội ngũ này là của quan phủ phái áp tải, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, trong đó cũng có không ít Thương gia lẫn vào. Nhưng cái này cũng không có lạ lẫm gì, Thương gia vì an toàn, giao một khoản tiền cho quan quân áp giải, có thể một đường đi theo được bảo vệ.
Đương nhiên, cũng có một chút có bối cảnh, không tốn một phân tiền cũng có thể đi theo ăn tàn, tỷ như vài chục xe hàng hóa của Đổng gia. Dù sao Đổng gia ở Song Long thành nhiều năm như vậy, tuy chuyện lũng đoạn mua bán còn đang bàn cùng Đoan Mộc Nhất Lâm, nhưng mà quan viên phía dưới thì bọn hắn rất quen thuộc.
- Lão Tống, trăm năm Thú triều sắp tới, ngươi nói những hàng hóa này có thể tăng bao nhiêu lần?
Lúc này, một người mặc y phục Tướng quân, vẻ mặt tiếu dung nói.
- Khởi bẩm Hải Tướng quân, ít nhất gấp ba lần trở lên, đây là ít nhất. Năm mươi xe hàng hóa này của Tướng quân ngài, Đổng gia chúng ta nói, ngài có thể được bốn lần lợi nhuận, Hải Tướng quân đợi lấy tiền đi. Hơn nữa lần này Đổng gia chúng ta nói qua, lần này sau khi hắn bàn tính xong xuôi cùng tuần phủ và Tổng đốc đại nhân thỏa, thời điểm chiến đấu, nhân mã ngài có thể chỉ huy vượt qua sáu vạn, nhưng bản thân ngài sẽ không đến địa phương nguy hiểm. Ngài chỉ cần phái một ít người chán ghét không hợp tác cùng chúng ta đi chịu chết, sau đó công lao chắc chắn sẽ không ít. Đến lúc đó cho dù không thể độc dẫn một quân, nhưng làm Đại Tướng quân khẳng định không có vấn đề.
Lão Tống là Đại quản gia Đổng gia, cũng là tâm phúc của gia chủ, lời này hắn đã sớm muốn tìm cơ hội nói, hôm nay rốt cuộc tìm được cơ hội.
Hải Tướng quân này là người Đổng gia bọn hắn tân tân khổ khổ bồi dưỡng lên, quan hệ không thể bình thường.
- Hảo, thay ta cảm tạ Đổng gia, Hải mỗ không phải loại người vong ân phụ nghĩa, Đổng gia an bài những nhân viên kia, ta đều nâng bọn họ đến vị trí trọng yếu. Chỉ cần trong phạm vi quyền hạn của ta, ta sẽ đưa bọn hắn đến vị trí cao nhất, chỉ cần về sau ta tăng lên, nhất định bọn họ sẽ tăng lên cùng ta, hơn nữa lần này trong Thú triều thu được gì đó, ta cũng sẽ có phần cho Đổng gia.
Hải Tướng quân cùng lão Tống cười cười nói nói, Hải Tướng quân này cũng là tồn tại Thoát Tục Kỳ, bố trí lực lượng chung quanh, tự nhiên không sợ có người nghe lén.
- Người nào?
- Lập tức tránh ra?
- Ngừng!
Thời điểm hai người bọn họ nói chuyện, binh sĩ mở đường phía trước đột nhiên hô ngừng, tuy cả đoàn xe dừng lại, nhưng đoàn xe quá dài, ít nhiều cũng có chút loạn một chút.
- Vì sao hô ngừng, muốn chết sao?
Hải Tướng quân trừng mắt.
- Báo...... Tướng quân, phía trước có người muốn đánh...... cướp?
Lúc này, có một binh lính rất nhanh tới nói.
Cái gì, mình không nghe lầm chứ, cướp bóc, con mẹ nó nói giỡn sao. Mình có ba nghìn quân chính quy, hơn trăm Phạt Mạch kỳ, ba mươi Siêu Phàm Kỳ, mình cùng lão Tống này là tồn tại Thoát Tục Kỳ, hơn nữa nơi này cách Song Long thành gần như vậy, gần đây còn có một tòa thành thị, bên trong cũng có đóng quân, người nào điên cuồng đến mức dám đến cướp bóc?
Lão Tống cũng ngẩn người, cho tới bây giờ còn không có nghe nói có người dám đánh cướp hàng hóa do quân chính quy áp tải, hơn nữa nơi này còn ở trong nước.
- Tất cả mọi người chú ý phòng bị, chuẩn bị chiến đấu, các ngươi theo ta xông lên.
Tuy hiện tại Hải Tướng quân rất ham tiền, thậm chí không tiếc dựa vào Đổng Hiền Minh, nhưng dù sao hắn cũng là Tướng quân Song Long thành, cũng đã gặp một ít đại chiến, cho người cảnh giới chuẩn bị chiến đấu, hắn thì mang người xông về phía trước. Lão Tống nghĩ nghĩ, cũng mang theo vài người lao lên.
Vừa mới vượt qua một chỗ ngoặt, Hải Tướng quân thoáng cái trợn tròn mắt, nguyên bản trên đại lộ rộng lớn, đủ có thể cho hơn mười con tuấn mã đồng thời đi qua, đã bị một tảng đá cao tới mấy chục mét, rộng hơn năm mét, mà bên cạch thì có đuốc sáng cùng hương thương thoang thoảng, binh sĩ phía dưới đều chú ý, kinh hãi nhìn tảng đá này.
Hải Tướng quân cũng mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa, lập tức cũng ngốc tại đó, đỉnh núi mà hắn nhìn là nơi ngắm cảnh nổi tiếng của Song Long thành, tên là Tịch Tà Sơn, trên đỉnh núi này có một tảng đá cực lớn tên là Tịch Tà Thạch, mỗi khi mặt trời lặn, ánh nắng chiếu xuống tảng đá này, một ít hoa văn trên đó giống như là một vị lão nhân đang cười, vì thế còn có tên gọi khác là Tiếu Ông Thạch. Tảng đá này ở trên đỉnh núi, mỗi lần đi qua nơi này đều có thể chứng kiến, nhưng lúc này lại không thấy.
Mà lúc này, trên tảng đá có khắc hai chữ to, "Cướp Bóc".
Con mẹ nó, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua kiêu ngạo như vậy, nhưng mà trong nội tâm Hải Tướng quân cũng cảm giác được có chút không có rõ, loại phương thức này xác thực rất kiêu ngạo, mà những người ngồi trên tảng đá nướng đồ ăn càng không ai bì nổi. Nhưng trong lòng Hải Tướng quân liền nghĩ, nếu là mình có thể mang tảng đá này từ đỉnh núi xuống không, đáp án của hắn rất dứt khoát, không. Nếu như nói muốn di động, hoặc là mang đi thì có thể tiến hành, nhưng nếu như nói trực tiếp cầm lên là không thể nào, bởi vì tảng đá này quá lớn, di động nó chẳng khác gì di chuyển một tòa núi nhỏ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.