Đan Thần

Chương 327: Nam Hoang còn khủng bố hơn cả Yêu Thú Sâm Lâm





Một gã đại thúc tầm 40 tuổi hơn, cả người ăn vận như Liệp Yêu Giả, một bộ mặt xui xẻo, khóc lóc sưng cả mặt.
Vương Chấn Nam ta nói thế nào cũng là một Liệp Yêu Giả có chút tiếng tăm mà, đường đường là một Siêu Phàm Kỳ đỉnh phong tồn tại, bây giờ không ngờ lại bị một tiểu nữ bắt như bắt gà, quả là xấu mặt quá.
Nhưng cũng hết cách, tiểu nữ này rõ ràng ngang tàng hống hách, cả một đội của mình suýt nữa là bị yêu tu cường đại giết sạch, chỉ còn lại một mình mình liều mạng bỏ chạy, kết quả là nàng ta đi tới trực tiếp dùng một roi, quất cho con yêu tu kia phanh thây hai mảnh, cuộn cả yêu đan lại, sau đó mình lại bị bắt giữ.
- Ta…ta nào dám lừa dối người đâu, người cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám lừa dối người nữa, bọn ta thật sự ra ngoài rồi.
Trong lòng Vương Chấn Nam có chút sầu thảm, đường đường là một Siêu Phàm Kỳ đỉnh phong, pháp lực vô biên, thủ hạ dưới trướng mấy trăm người, thế mà giờ lại thảm hại thế này đây. Đừng nói là phong tỏa sức mạnh, xem qui mô của đám Liêm Yêu Trùng kia, cho dù là trực tiếp vứt mình qua đó, bản thân mình cũng không tài nào sống nỗi.
Gã cũng không ngờ, vừa dẫn các nàng ấy ra, liền gặp ngay đám Liêm Yêu Trùng này. Thấy đám Liêm Yêu Trùng kia chí ít phải có tới mấy chục ngàn con đang bay tới, dưới đất cũng có một số đang chuyển hướng về bên này, Vương Chấn Nam muốn phát khóc luôn.
- Ngươi còn dám nói không lừa ta, ngươi nói đây là cái gì, khắp nơi hoang vu, chung quanh mấy mươi dặm nơi nào cũng toàn là yêu thú, giờ còn cả đống thứ đồ chơi này, thế mà ngươi còn dám nói đã ra khỏi Yêu Thú Sâm Lâm….
Công chúa Tử Yên lúc này nôn nóng thật rồi, bản thân nàng cũng không biết nàng đã ở lại Yêu Thú Sâm Lâm bao lâu rồi. Nếu không phải tu luyện trong Động Phủ, chắc hẳn nàng đã phát điên lên rồi, sức mạnh trong người nàng được nâng cao càng nhanh, nàng ta càng muốn nhanh chóng đi tìm Trình Cung.
Nếu không phải cái động lực này thúc đẩy nàng, nàng ta đã sớm hóa điên rồi.
Giờ cái tên khốn kiếp này, không ngờ dám nói đã ra khỏi Yêu Thú Sâm Lâm rồi. Nói dối mà không chớp mắt, muốn chết. Tử Yên công chúa hiện giờ không còn là Tử Yên công chúa an nhàn thảnh thơi chốn hoàng cung nữa rồi, sát phạt quyết đoán như nàng trực tiếp vứt thẳng tay gã Vương Chấn Nam đi.
- Đừng, ngàn vạn lần xin đừng, Cô nải nải, thật sự đã ra khỏi Yêu Thú Sâm Lâm rồi, chỉ có điều ở đây là Nam Hoang Hành Tỉnh, Bách Chiến chi địa. Ở đây nơi nào cũng tràn ngập yêu thú, thật mà, đi về hướng Nam ba trăm dặm có chỗ tiếp tế của con người, ta tuyệt đối không dám nói xằng bậy.
Cơ thể của Vương Chấn Nam đã bay đi rồi, pháp lực trong cơ thể căn bản không tài nào vận chuyển được, gã đã nhấm tịt mắt, nhưng cuối cùng vẫn gào thét điên cuồng lên.
- Rít rít rít……
Đôi chân khổng lồ như dao liêm của Liêm Yêu Trùng phe phẫy múa lượn, phát ra tiếng kêu rít rít. Gã đã có thể cảm nhận được, vũ điệu dao liêm của bọn chúng sẽ cắt vụn cơ thể mình trong nháy mắt sau đó nuốt chửng.
- Nam Hoang, Bách Chiến chi địa…
Tử Yên công chúa ngẩn người một lúc, cảm giác thần niệm đang quan sát xung quanh, quả thật không giống với Yêu Thú Sâm Lâm, hơn nữa còn có một số nơi từng có chiến tranh khốc liệt đi qua, cảm giác mùi máu tanh còn nồng hậu hơn cả Yêu Thú Sâm Lâm. Mặc dù Yêu Thú Sâm Lâm luôn có chém giết tàn sát lẫn nhau. Nhưng bên trong nó lại cảm giác được rừng rậm nồng hậu. Bất luận là yêu thú hay là con người, cũng chỉ là một bộ phận trong đó, còn ở đây thì khác.
- Về đây.
Sợi roi trong tay Tử Yên công chúa khẽ run lên, chính lúc Vương Chấn Nam cảm giác được cơ thể mình sắp bị xé xác tới nơi rồi, thì đột nhiên Tử Yên công chúa cuộn roi trở về.
- Tin ngươi thêm lần nữa, vẫn là câu nói đó, bổn công chúa cứu mạng ngươi, ngươi ngoan ngoãn dẫn ta rời khỏi Yêu Thú Sâm Lâm xem như chúng ta huề, bằng không nếu ngươi gạt ta. Ngươi biết hậu quả rồi đấy.
Tử Yên công chúa lộ ra vẻ mặt nếu lừa ta thì ngươi chết chắc.
- Biết rồi, biết rồi…
Vương Chấn Nam gật đầu lia lịa, nhưng lập tiếng há hốc mồm, giơ ta chỉ về phía xa, mịa, Liêm Yêu Trùng ập tới rồi, chạy mau đi, còn không chạy nữa thì chết chắc.
Nhiều Liêm Yêu Trùng như vậy, cho dù có hai ba người Thoát Tục Kỳ đỉnh phong thần thông quảng đại, cũng không đỡ nỗi đâu, tiêu rồi, tiêu rồi.
Vừa rồi còn tưởng nhặt lại một mạng, lần này thì tiêu thật rồi.
- Kêu cái gì mà kêu, Long Phệ.
Tử Yên công chúa nói dứt lời. Trường roi màu tím bị thương đã cuộn tròn xông thẳng lên phía trước, tít tốc hóa thành một con Giao Long mở to mồm nuốt chửng vô vàn Liêm Yêu Trùng. Sức mạnh của Tử Yên công chúa lúc này đã lớn mạnh hơn nhiều so với lúc cứu Tiểu Tuyết và Đông Phương Thanh Mai. Mà chiêu Long Phệ này tuy rằng là thần thông nàng vừa mới học được. Nhưng mượn sức mạnh đặc thù trong Động Phủ kết hợp với khả năng nuốt chửng của trường roi này, uy lực còn kinh người hơn cả thần thông khổ luyện trên trăm năm của Thoát Tục Kỳ thông thường.
Vô số tiếng kêu thảm thiết,thoáng chốc mấy trăm con Liêm Yêu Trùng ở gần Tử Yên công chúa đều bị nuốt chửng, phạm vi cách nàng ta mấy dặm đều khoáng đãng trống rỗng. Hơn nữa linh khí trường roi sau khi cắn nuốt Liêm Yêu Trùng liền phát ra uy thế kinh người. Trên đó có luồng uy thế hồng hoang thượng cổ của Giao Long, lập tức khiến cho đám Liêm Yêu Trùng còn lại cảm thấy kinh sợ vô cùng, tức thì nhao nhao tránh xa bọn họ ra.
- Móa!
Ả đàn bà này cũng quá dữ dội rồi, trông thì cao quý, trên người còn có khí chất của một công chúa, nhưng lại thật hung hãn, cương liệt quả quyết, bản lĩnh giao đấu với yêu thú của nàng trong Yêu Thú Sâm Lâm, ngay cả Vương Chấn Nam một Liệp Yêu Giả như gã cũng phải hổ thẹn không bằng.
Hiện giờ chỉ trong vòng một chiêu, không ngờ giết sạch mấy trăm ngàn Liêm Yêu Trùng, còn dọa cho cả đại quân Liêm Yêu Trùng không dám bén mảng đến gần, nhao nhao tháo chạy.
Hung hãn, ả này quá hung hãn.
- Bên kia, chính là bên kia kìa!
Do đó lúc Tử Yên công chúa sắc mặt trắng bệch quay lại nhìn Vương Chấn Nam, Vương Chấn Nam lậ tức thì hô to chỉ về phía xa.
Tử Yên công chúa vừa định nhấc bước, bỗng cảm giác sau lưng có mối nguy hiểm, thoáng chốc sợi roi vừa nuốt chửng lượng lớn Liêm Yêu Trùng, khí thế đang lớn mạnh bỗng chốc quay về bên nàng ta, bắt đầu xoay chuyển trên đầu nàng, vòng vòng bao vậy nàng lại.
- Bành bành….
Lưỡng đạo ánh sáng, va chạm vào sợi roi, lập tức bị hất bay đi.
- Hai con điêu khốn kiếp, không ngờ dám tập kích bổn công chúa, các ngươi muốn chết…
Lúc này Tử Yên công chúa tức giận thật rồi, giơ tay chấm một cái, biến trường roi thành một con Giao Long trông nhỏ hơn vừa rồi, bay vút lên trời.
Ánh sáng lúc va chạm với trường roi của Tử Yên công chúa, lúc bắn lên trời mới nhìn rõ, không ngờ lại là hai con điêu to tầm nửa mét. Nói là điêu, nhưng thân hình nó lại giống rắn, có trảo, lưng mọc đôi cánh, rất là kỳ dị, ánh sáng màu đen thần kỳ bóng bảy đang phát sáng, cả hai con điêu đều nhìn chằm chằm Tử Yên công chúa tỏ vẻ không phục. Bọn chúng căn bản không sợ uy lực con Giao Long trên sợi roi kia, nhưng dù sao bọn chúng vẫn còn nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đại Hắc, Tiểu Hắc, mau trở về…
Tiểu Tuyết cùng Đông Phương Thanh Mai lớn tiếng hô hào, đây là điêu nở ra từ năm quả trứng Hắc Điêu mà bọn họ trộm được lúc đầu, hơn nửa bên hồ trong Động Phủ đặc biệt thích hợp ấp trứng, nhưng chỉ có hai trứng ấp thành công, ba trứng còn lại thì phát ra tia sáng vàng trong lúc ấp, cuối cùng tự nổ mà chết. Lúc đó Tiểu Tuyết và Đông Phương Thanh Mai đều rất đau lòng, nhất là Tiểu Tuyết, lúc đó vừa hay có được vũ y kia, bất chấp tất cả muốn cứu sống ba con Hắc Điêu màu vàng kia, không ngờ lông vũ của ba con Hắc Điêu này bị hòa nhập vào vũ y của nàng, trở thành Kim Vũ Y.
Mà hai con còn sống sót, được Tiểu Tuyết và Đông Phương Thanh Mai đặt cho cái tên Đại Hắc, Tiểu Hắc. Nguyên nhân là do trong nhà đã có hai Đại Bạch Hùng tên là Đại Bạch và Tiểu Bạch .
Gần như hóa thành một luồng sáng đen, hai con điêu này đã quay vào trong Kim Vũ Y của Tiểu Tuyết, làm cho roi dài quất vào chân không. Lúc roi dài quất qua lần nữa, hai con vật này một con đứng trên vai Tiểu Tuyết, một con đứng trên vai Đông Phương Thanh Mai, có thể thấy bọn chúng đang không ngừng ngưng tụ nguyên khí, đem pháp lực thuần chính đưa vào trong cơ thể Tiểu Tuyết , Đông Phương Thanh Mai cũng dùng tay đỡ lấy sau lưng Tiểu Tuyết, cả hai cùng chống đỡ chừng Kim Vũ Y, bất luận Tử Yên công chúa có tấn công thế nào cũng không phá vỡ được.
Mà Tử Yên công chúa vừa dừng tấn công đang muốn bước đi, Đại Hắc và Tiểu Hắc lại đuổi theo, bọn chúng dùng tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi Tử Yên công chúa căn bản không tài nào bỏ rơi chúng được.
Tử Yên công chúa tức giận tấn công, Đại Hắc, Tiểu Hắc lại phe phẫy đuôi, ngoe nguẩy cái miệng nhọn nhọn, cái đầu tròn tròn, cái mình đen huyền, thoáng chốc đã vào lại trong Kim Vũ Y.
- Đáng ghét, đáng ghét…..
Tử Yên công chúa vô cùng phẫn nộ, dở hết những gì đã học ra, uy lực tấn công càng lúc càng mạnh, nhưng không tài nào bỏ qua sự đeo bám của Tiểu Tuyết và Đông Phương Thanh Mai.
- Ai da, lại nữa rồi.
Vương Chấn Nam khổ than một tiếng, quan hệ của mấy nàng ấy rốt cục là thế nào, dọc đường đi lúc gặp phải yêu thú cường đại thì bọn họ liên thủ với nhau, ai cũng cứu mạng cho đối phương rất nhiều lần rồi, nhưng chỉ cần ả đàn bà ngang ngược này đòi rời khỏi Sâm Lâm, hai người kia cùng hai con điêu quái dị điêu chẳng ra điêu, rồng chẳng ra rồng kia liền liều mạng đeo bám, thật không hiểu nỗi bọn họ rốt cục có quan hệ thế nào nữa.
… … … … … … … …
Hồng Diệp Thành cũng vì khắp núi đồi xung quanh thành phố đều là cây lá đỏ, hễ mùa thu tới là lá đỏ rụng đầy núi đồi nên mới có tên gọi như vậy. Vô số người nghe tin mà đến. Danh nhân, nhã sĩ, văn nhân, mạc khách…ngoài trừ Vân Ca Thành ra, nơi này dần dần trở thành thành phố du lịch nổi tiếng nhất cách Đế Đô tầm ba ngàn dặm đường.
Thoặt đầu chỉ là thành phố nhỏ với trăm ngàn dân sinh sống, do mười mấy năm gần đây hòa bình không chiến tranh, nên nó đã phát triển thành đại đô thị có số dân vượt quá tám trăm ngàn người, phồn hoa vô cùng.
Bên trong Thành Chủ Phủ, giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng vui mừng náo nhiệt, những quan viên dưới trướng Phủ huyện vàphú thương khắp thành đều tụ tập về Thành Chủ phủ, chúc mừng thành chủ cưới được tiểu thiếp thứ sáu.
- Tên Nhan Văn Hiên này con mịa nó còn xưng là Tam bảng tiến sĩ , đệ tử của Thái phó đương triều, từ khi làm chủ Hồng Diệp Thành này, mười mấy năm nay mỗi năm lại cưới thêm một tiểu thiếp, năm nào cũng tặng lễ vật một lần. Tặng ít đi một chút cũng không được, như vậy chẳng khác nào tặng cả 20% lợi nhuận cho gã rồi. Chuyện làm ăn của gia tộc gần đầy không được suông sẻ, tính ra tiền lễ vật tặng gã mấy năm gần đây cộng lại cũng đủ đứng vào hàng ngũ 20 gia tộc giàu có nhất Hồng Diệp Thành này rồi.
- Xì…nhỏ tiếng chút, lời này cho dù truyền âm cũng phải cẩn thận chút, dựa vào tu hành Phạt Mạch Kỳ của ngươi, người khác muốn nghe được truyền âm của ngươi vốn không khó. Ngươi đúng là ngu, ngươi không nhìn thấy Vương gia, Mạc gia bọn họ quật khởi như thế nào ư? Bọn họ hiện giờ mỗi nắm ít nhất đem 40% lợi nhuận dâng tặng cho thành chủ, nói là thành chủ cưới tiểu thiếp,chi bằng nói là công khai mua chuộc quan viên cùng việc chia chat tài nguyên chúng ta sang năm đi, chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không phát hiện ra, chẳng trách nhà ngươi mỗi năm một xuống dốc. Nếu ngươi thẳng tay chút, đem sáu phần lợi nhuận dâng tặng, ta đảm bảo sang năm ngươi sẽ có phần lợi nhuận nhiều gấp mười lần bây giờ.
- Thật sao?
- Ngươi tự suy nghĩ đi.
- Ta cứ thắc mắc tại sao Vương gia và Mạc gia có gì hơn bọn ta, sao mấy năm nay đã ngôi lên hàng ngũ thứ mười của Huyết Diệp Thành rồi, chẳng trách mà, Nhan Văn Hiên thế này, sao không ai thu thập gã vậy?
- Thầy của gã là Thái Phó đương triều, bản thân gã cũng khá hiểu chuyện,ngay cả Hoàng thượng khi hai lần đến Hồng Diệp Thành này, đều khen ngợi qua gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.