Đan Thần

Chương 1421: Truy tung




Nhưng đến cảnh giới Đạo Tôn thì bất đồng, giống như phân thân của Thanh Trúc Đạo Tôn tại Cửu Châu đại địa làm cái gì, bản thân của hắn có thể cảm nhận được tất cả.

Thân ngoại hóa thân Hỏa Phượng Ma Long của Trình Cung người khác cũng biết, nhưng bọn họ không biết là, thần niệm của Trình Cung hiện giờ đã đạt tới cảnh giới nửa bước Đạo Tôn, cộng thêm chỗ đặc biệt của Luyện Thần Quyết, hắn tùy thời có thể khống chế tất cả tình huống của Hỏa Phượng Ma Long.

Hỏa Phượng Ma Long đang bay rất nhanh, chuẩn bị rời khỏi Linh Sơn, Trình Cung bên này thì cất bước tiến vào Phong Vũ Thạch Quật.

- Vèo!

Tiếng gió vang lên, một trận gió thổi qua. Nhanh đến kinh người, một ngọn gió bình thường cũng có được tốc độ công kích toàn lực của Thái Tôn.

Chớ đừng nói chi là, ở xa xa có lốc xoáy hình thành, vòi rồng, tốc độ, lực lượng càng khủng bố, mà trên thạch động có nước mưa nhỏ xuống không ngừng, vốn những giọt mưa này không thể né tránh. Nhưng bởi vì có gió nên nước mưa phiêu đãng, thậm chí bị thổi tan thành sương mù, mà những giọt mưa này có thể ăn mòn Tuyệt phẩm đạo khí, muốn ngăn cản rất khó khăn, có thể nghĩ nó có bao nhiêu khủng bố.

Bát đại cấm địa của Linh Sơn, mỗi một chỗ đều không giống, người bình thường muốn tiến vào Phong Vũ Thạch Quật này vô cùng khó khăn.

Nhưng Trình Cung là ai, Cửu Châu thập đại đan đạo đại sư là tồn tại trâu bò nhất, năm đó địa phương nào hắn không biết. Ít nhất bát đại cấm địa của Linh Sơn hắn từng đi điều tra qua, lợi dụng mưa ở nơi đây, nhỏ vào đan dược để nghiên cứu, huống chi những nơi khác.

Đi tới nơi cuối cùng trong Phong Vũ Thạch Quật, có một không gian cực lớn, gió ở đây khác với trước đó, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ, giọt mưa không ngừng từ trên trần động thẩm thấu rơi xuống, cơ hồ hình thành cơn mưa to, hoàn toàn không có biện pháp trốn tránh giọt mưa, chỉ có thể dùng lực lượng chèo chống vượt qua.

- Tư... Tư... Tư...

Giống như khói sắt nung đỏ, bỏ vào trên khối băng, cho dù pháp lực ngưng tụ phòng ngự tầng ngoài, trận mưa này nhỏ xuống cũng gây tổn thương. Trận mưa này mỗi một giọt có sức ăn mòn vô cùng mạnh mẽ, giống như Thái Tôn công kích điên cuồng vô cùng vô tận.

Nếu là Thiên Tôn, Ma Đế bình thường đi lại đây, không nói chiến đấu, cho dù đi qua nơi đây cũng khó, một khi lực lượng xâm nhập vào cơ thể một chút, vậy thì chết chắc. Tốc độ tiêu hao kinh người, nhưng pháp lực của Trình Cung hiện giờ vô cùng khủng bố, thực tế trogn thân thể vẫn còn Long Châu Đọa tôn bổ sung tiêu hao, cho nên không cần lo lắng vấn đề tiêu hao.

Có gió thỉnh thoảng thổi tới, gió này có tác dụng tổn thương thần niệm, nhưng thần niệm của Trình Cung không phải người bình thường có thể so, ở kiếp trước hắn chính là mượn nhờ gió ở đây để rèn luyện của mình. Ở kiếp này Trình Cung tuy chưa từng rèn luyện như thế, nhưng thần niệm của hắn trải qua đủ loại tôi luyện, rèn luyện, cộng thêm hắn hiểu được phương pháp rèn luyện thần niệm trong Luyện Thần Quyết, cho nên gió này hắn không thèm quan tâm.

- Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ đến.

Đúng ở tầng chót nhất, ở chỗ có gió mạnh nhất của Phong VŨ Thạch Quật, cũng là nơi nước mưa dày đặc nhất, Côn Bằng Đại Đế từ từ đứng lên, hai mắt ngưng mắt nhìn Trình Cung đang đi tới.

- Tự tin như vậy, xem ra người nhất định là bị ngươi bắt.

Trình Cung nhìn Côn Bằng Đại Đế, pháp lực của Côn Bằng Đại Đế tiêu hao rất nhanh, tầng ngoài của thân thể ẩn ẩn có hào quang bảo vệ, gió gặp được hắn cũng tránh qua.

Cái này có chút quan hệ tới công pháp tu luyện của hắn, hoặc là hắn có pháp bảo đặc thù gì?

Còn thật không biết Côn Bằng Đại Đế ở phương diện tin tức, xem ra hắn ước định chiến đấu trong Phong Vũ Thạch Quật này, đúng là không phải tùy ý định ra.

- Côn Bằng Đại Đế ta tung hoành thiên địa vạn năm, chuyện này chưa bao giờ làm, điểm này trong lòng của ngươi biết rõ. Sở dĩ ta lựa chọn nơi đây làm nơi chiến đấu cuối cùng, thứ nhất làm một lần cuối cùng, kết liễu ân oán giữa ta và ngươi, thứ hai cũng mượn cơ hội này đánh cược một lần.

Côn Bằng Đại Đế vào lúc này không nói thêm cái gì, lẳng lặng nói ra.

Hắn muốn bỏ qua Đạo Tôn chi lộ, nhưng không nhiều người biết Trình Cung là mượn nhờ Âm Dương Vạn Vật Quyết đột phá đến Đạo Tôn, gần ba vạn năm qua không có người nào đột phá nữa cả.

Côn Bằng Đại Đế tới giai đoạn này, từ lâu đã hiểu ra được, Đạo Tôn chi lộ cho dù tại Linh Sơn đã đoạn tuyệt, thậm chí hiện giờ muốn thành tựu Thiên Tôn cũng khó khăn, tại Cửu Châu đại địa thành tựu Thái Tôn cũng gian nan hơn trước kia.

Chỉnh thể xuống dốc đã không thể tránh né, vạn năm qua hắn dùng hết mọi biện pháp, kết quả vẫn như trước, không có tiến triển gì, đến bây giờ, hắn lựa chọn dùng tính mạng của mình đánh cược lần cuối cùng.

- Ngươi muốn đánh thì đánh ah, ngươi muốn ước chiến ta cũng không đồng ý.

Trình Cung cười nói: 

- Có phải ngươi làm hay không ai mà biết, chuyện này vừa vặn trùng hợp như vậy, bất kể là không phải ngươi làm ta cũng khẳng định là ngươi trước tiên. Về phần nói cái gì đoạn tuyệt, cái gì đánh cược sinh tử một lần, ngươi xem bản đại thiếu là ai, là ngươi muốn lão tử làm bia ngắm, ngươi cho rằng làm cái gì ta cũng phải phối hợp với ngươi sao?

Tỉnh táo lại, trước kia thất bại, nhi tử bị giết, chuyện chính mình đuổi giết thất bại, vào lúc này hắn đều có thể buông xuống.

Trình Cung có thể cảm nhận được, Côn Bằng Đại Đế không có trạng thái áp chế lửa giận như trước kia, hắn chân chính buông tất cả mọi việc, nói rõ tâm hắn đã chuyển biến cực lớn.

Nếu là mấy vạn năm trước, hắn có thể thành tựu Đạo Tôn, khả năng này rất lớn, nhưng bây giờ đã không còn khả năng đó.

- Vậy ngươi tới làm gì?

Côn Bằng Đại Đế khó hiểu nhìn Trình Cung, không nghĩ tới vốn là một cuộc quyết đấu đỉnh phong, lại bị Trình Cung nói mấy câu thành ra thế này.

Cho dù hắn đã giết chết con mình, mình cũng xem hắn là đổi thủ đồng cấp mạnh nhất, thức anh hùng trọng anh hùng, kết quả Trình Cung lại nói ra lời này.

Làm cho cho Côn Bằng Đại Đế dở khóc dở cười, từng màn trước kia hiện ra, nếu như đổi lại là trước kia mình sẽ tức giận, thằng này làm gì có nửa điểm phong phạm Thiên Tôn, hoàn toàn là một đại thiếu quần là áo lượt của thế tục a.

- Đòi người!

Trình Cung nhìn Côn Bằng Đại Đế phi thường khẳng định, kiên định nói ra.

- Đòi... Đòi người?

Côn Bằng Đại Đế có chút không biết nên nói cái gì cho tốt, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: 

- Trình Cung, hiện tại chỗ này chỉ có ta và ngươi, ta không muốn nghe ngươi nói những lời càn quấy vô dụng này, Côn Bằng Đại Đế ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế, ta cũng không phải loại người không có đầu óc. Cho dù muốn bắt cóc người của ngươi, ta cũng chọn thời gian khác, vì cái gì trong thời gian khiêu chiến bắt người của ngươi, đây không phải lạy ông tôi ở bụi này sao. Côn Bằng Đại Đế ta chưa ngu tới trình độ như vậy, trong lòng ngươi có lẽ cũng hoàn toàn tinh tường điểm này, cho nên ta cũng không muốn dây dưa chuyện này với ngươi nữa.

- Ngươi cho rằng bản đại thiếu muốn dây dưa với ngươi sao, làm gì có người xấu nào tự khắc chữ lên mặt mình, ai thừa nhận chính mình là người xấu. Ngươi nói không có bắt cóc là được, hiện tại ta muốn đòi người, chuyện khác ta mặc kệ, ta chỉ muốn đòi người với ngươi.

Trình Cung con mắt nhìn chằm chằm vào Côn Bằng Đại Đế, vô cùng kiên định, kiên quyết, chỉ một câu, đòi người, chuyện khác hắn bỏ qua.

Thằng này là cố ý, trong nội tâm Côn Bằng Đại Đế có suy nghĩ như thế, ngươi nói đối phương kiên định đòi người với mình như thế, nhưng mình đi đâu tìm người cho hắn đây.

Tuy cũng phái người điều tra, nhưng căn bản không có kết quả gì, dám ngay vào lúc này mà gây sự thì không phải là người bình thường, đương nhiên không thể điều tra dễ dàng rồi.

- Đòi người đúng không, sau khi đánh với ta xong, ta sẽ phái toàn bộ Yêu tộc đi tìm người giúp ngươi.

Côn Bằng Đại Đế xem xét có chút nói không thông, lực lượng thân thể bộc phát, muốn động thủ.

- Đừng nhúc nhích, ngươi tốt nhất đừng đơn giản lộn xộn.

Trình Cung đưa tay ngăn cản Côn Bằng Đại Đế sắp động thủ, nói:

- Ngươi cũng biết tình huống bên ngoài rồi, chỉ cần ngươi hơi chút nhúc nhích một chút, ta sẽ ra lệnh hành động ngay bây giờ, kể cả trong Linh Sơn này. Đan sư liên minh, Tứ Phương Lâu, Luyện Khí Sư liên minh, Phượng Minh Cung, Cự Nhân Tộc và hơn mười cổ thế lực cường đại bên dưới động thủ, không chỉ Cửu Châu đại địa Yêu tộc, cho dù Yêu tộc ở Linh Sơn cũng bị tiêu diệt. Ngươi dám động một chút, ta hạ lệnh cho người động thủ, không tin ngươi có thể thử xem.

- Ngươi...

Côn Bằng Đại Đế lập tức khống chế sức bật của mình, sắc mặt rốt cục khẽ biến.

Sau đó Côn Bằng Đại Đế sắc mặt trầm thấp:

- Trình Cung, ngươi thật sự nghĩ tới những thế lực ủng hộ ngươi hiện giờ ngươi có thể uy hiếp được ta, muốn làm gì thì làm à. Trong Linh Sơn có Yêu Tôn tồn tại, cho dù tất cả thế lực khác ủng hộ ngươi, bọn họ cũng phải lo lo lắng lắng. Huống chi còn có Chính Khí Đạo Tôn, Nguyên Thủy Ma Tôn, Thiên Ma tôn ở đây, ngươi thực nghĩ rằng mình có thể khống chế tất cả sao?

- Ngươi gọi bọn họ ra đi!

Trình Cung vươn tay ra, ngoắc ngoắc mấy cái, sau đó lại làm thủ thế.

- Có bản lĩnh ngươi nên gọi tên Đạo Tôn còn lại ra tay, nếu hắn có thể ra tay được mới nói được.

Trình Cung rất hung hăng càn quấy, khiêu khích nhìn Côn Bằng Đại Đế nói:

- Ngươi làm không được a. Nhưng ta có thể làm cho Thanh Trúc Đạo Tôn và mấy Đạo Tôn khác đồng thời ra tay.

Sắc mặt Côn Bằng Đại Đế càng ngày càng khó coi, đây chính là bí mật cao tầng nhất. Cả Yêu tộc kể cả hắn cũng chỉ có ba người biết được. Một người trong đó đã chết đi, một người khác hiện giờ đang tọa trấn Yêu tộc, cũng là một Yêu tộc Đạo Tôn khác.

Tại Yêu tộc. Yêu Tôn là xưng hô chí cao vô thượng, chỉ có một người thống lĩnh Yêu tộc suốt mấy mươi vạn năm qua mới được tôn xưng là Yêu Tôn. Cho nên về sau cho dù có người đạt được cảnh giới này, cũng dựa theo xưng hô của Tu Chân Giới, dùng Đạo Tôn xưng hô.

Người trong Yêu tộc bình thường suy nghĩ trong lòng, đột phá cảnh giới Yêu Đế có thể trở thành Yêu Tôn của Yêu tộc, nhưng trên thực tế mười mấy vạn năm qua. Trước kia có vài người đột phá Yêu Đế, đều dùng Đạo Tôn xưng hô, Yêu Tôn vốn là một cảnh giới trong Yêu tộc, nhưng bởi vì lão tổ tông Yêu Tôn của Yêu tộc vẫn còn tồn tại, cho nên tên của hắn không người nào nhớ rõ. Yêu Tôn đã trở thành xưng hô duy nhất của hắn.

Yêu Tôn kỳ thật đã không còn ở Linh Sơn, làm sao Trình Cung lại biết.

- Để cho ta nói trúng a, cho nên ngươi tốt nhất trung thực ở lại đó, ngươi nhúc nhích ta sẽ hạ lệnh.

Trình Cung nhìn thấy thần sắc Côn Bằng Đại Đế không còn bảo trì bình tĩnh được nữa, nhàn nhạt cười nói, sau đó trực tiếp đi đến bên cạnh Côn Bằng Đại Đế, đi đến vị trí nhiều gió mưa nhất trong hang động.

Hắn không quan tâm Côn Bằng Đại Đế trước mặt, ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

Côn Bằng Đại Đế hai đấm nắm chặt, mới phát hiện, tâm tình của mình tăng lên. Chuyện trước kia đã buông ra, nhưng bây giờ nghe Trình Cung nói mấy câu, không ngờ mình lại lần nữa nổi giận đùng đùng.

Hết lần này tới lần khác, hắn sợ ném chuột vỡ bình, đúng là không dám động thủ.

Trình Cung ngồi xuống, vận chuyển thần niệm, thi triển Luyện Thần Quyết tu luyện... Tinh lực vùi đầu vào trên người Hỏa Phượng Ma Long. Hoàn toàn xem Côn Bằng Đại Đế không tồn tại, Côn Bằng Đại Đế thì ở bên cạnh giương mắt nhìn, nhưng không thể tránh được.

Cửu Châu đại địa, chỗ cực bắc, Hỏa Phượng Ma Long đã đi tới địa phương trong lời của đối phương. Hỏa Phượng Ma Long là thân ngoại hóa thân của Trình Cung, hiện giờ không còn là bí mật.

Nhục nhục giấu trong lỗ tai Hỏa Phượng Ma Long, đang dùng mắt nhỏ nhìn khắp bốn phía.

- Phía trước có một hanh động trong khe hở băng nguyên bên dưới ba ngàn mét, trong băng động có Truyền Tống Trận, lập tức đem không gian giới chỉ chứa đồ vật bỏ vào trong đó.

Lúc này, đối phương đang nói chuyện vào trong tinh thạch, trong âm thanh không có chút cảm xúc nào.

Âm thanh này Trình Cung cũng chẳng muốn đi để ý tới, bởi vì đồ chơi này là khôi lỗi a, ai cũng không có biện pháp tra ra, trừ phi đạt tới cảnh giới Đạo Tổ trong truyền thuyết, lúc đó mới có thể tùy tâm sở dục, khai thiên tích địa.

Trình Cung khống chế thân ngoại hóa thân Hỏa Phượng Ma Long bay nhanh tới chỗ Truyền Tống Trận, bỏ mai không gian giới chỉ kia vào trong đó.

Chiếc nhẫn vừa bỏ vào trong, hào quang đã lóe lên, một khắc sau chiếc nhẫn đã biến mất.

- Oanh!

Thời điểm chiếc nhẫn biến mất, Truyền Tống Trận truyền tới lực lượng chấn động vô cùng khổng lồ, sau đó nổ tung. Ngàn dặm băng nguyên lập tức hóa thành hư vô, dấu vết trước đó, đã biến mất không còn bóng dáng.

Hỏa Phượng Ma Long ở ngay bên cạnh nơi nổ tung, nhẹ nhàng thở ra, bạo tạc nổ tung tạo thành một dòng khí xoáy cực lớn, mà khe hỡ băng nguyên vừa rồi đã sớm biến mất, dưới mặt đất xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.

Thần niệm của Trình Cung dò xét tất cả chung quanh, đối phương hiển nhiên phi thường cẩn thận, cũng không quan tâm có người giám sát hay không. Bởi vì có người giám sát càng dễ bị lộ, nếu như nói tại Linh Sơn, thần niệm của Trình Cung tuy cường đại, nhưng không dám xưng là đệ nhất. Nhưng tại Cửu Châu đại địa có lực lượng áp chế, chỉ có thể thi triển thần niệm gần vô hạn Thiên Tôn, Trình Cung tuyệt đối không sợ bất luận kẻ nào. Hắn tra xét rõ ràng, không có người khác, thần niệm khẽđoộng, thông tri nhục nhục hành động.

- Xem ta.

Nhục nhục từ trong lỗ tai Hỏa Phượng Ma Long bay ra, phân thân Hỏa Phượng Ma Long của Trình Cung nắm chặt hai đấm, biểu lộ vô cùng tự tin, sau đó ánh mắt bắt đầu nhìn chung quanh.

Dưới ánh mắt của nhục nhục, băng nguyên vừa rồi bị hủy diệt, khe hở, trận pháp đã khôi phục hoàn toàn. Vừa rồi Trình Cung bỏ không gian giới chỉ vào, trận pháp bị phá hủy đã khôi phục, Trình Cung xem một hồi hoàn toàn hiểu được, sau đó gật đầu bảo nhục nhục tiếp tục.

Thời gian không ngắn, đi về phía trước, trận pháp này không phải mới bố trí gần đây, thời gian cứ như thế mà quay về bảy nă trước, mới nhìn ra một tồn tại, đó là khôi lỗi.

Trình Cung lần đầu tiên đã nhìn ra, đây là một khôi lỗi có cảnh giới đạt tới Thiên Anh đỉnh phong, là khống chế bố trí Truyền Tống Trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.