Đan Thần

Chương 1402: Cơ duyên




Sau đó người có lực lượng hỗ trợ, có cơ hội tiến vào Linh Sơn, đồng thời cũng sẽ nhận được một số lợi ích, đây là tồn tại của cơ duyên.

Chỉ là hơn mười vạn năm qua, những khí tức bản nguyên này càng ngày càng ít, thỉnh thoảng một số bản nguyên đạo khí bên trong thời không biến động niêm phong xuất hiện, cùng với đạo, nguyên khí, quy tắc xung quanh dung hợp, một lần nữa hiển hiện, sẽ tiếp tục xuất hiện một số người có duyên.

Còn trong ngoại đỉnh không gian của Hư Không Âm Dương Đỉnh có bản nguyên đạo khí, đó là khí chân chính sáng tạo, giống như mối quan hệ giữa mảnh vỡ ngoại đỉnh và nội đỉnh của Hư Không Âm Dương Đỉnh, cho nên mới có thể cảm thụ được.

Điều khiến Trình Cung cảm giác bất ngờ chính là, tia khí tức bản nguyên này hiển hiện ra ngọn núi mà hắn quá quen thuộc, năm đó hắn chính là bế quan luyện chế tiên đan phía dưới ngọn núi này. Thật sự rất thú vị, thiên địa to lớn, lời nói cơ duyên thực sự thần diệu khó lường, khiến trong lòng Trình Cung không khỏi có cảm xúc đặc biệt, loại cảm xúc này thậm chí còn lớn hơn cảm ngộ hắn có được từ bên trên, đó là một loại cảm xúc kỳ diệu, thăng hoa trong nội tâm.

Tâm hồn thăng hoa, là thần kỳ, ảo diệu nhất.

- Mau nhìn, Linh Sơn đã muốn tiêu tán.

- Tiền bối thần thông quảng đại, xin cho chúng ta một ít cơ hội, ở đây ta có một pháp bảo vô danh trong di tích.

- Ở đây ta có một bộ công pháp tu luyện hiếm có, thần kỳ không gì sánh được, chỉ có tiền bối mới có cơ hội hưởng thụ.

- Ở đây ta có một mần non, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng sở hữu công hiệu kỳ lạ.

- Tiền bối xin cho chúng ta một cơ hội, ta có một quả trứng viễn cổ, rất có thể nở ra thần thú...

Đám tán tu trước đó vẫn không dám lên tiếng, lúc này rốt cuộc không kiềm chế được, sau khi có người bắt đầu mở miệng, những người khác cũng tranh nhau thi lễ, đồng thời lấy ra thứ gì đó quý giá của mình. Bọn họ biết, với tồn tại của đối phương, những thứ rất bình thường của họ rất khó khiến đối phương động lòng, chỉ có một số thứ đặc biệt, thần bí chưa giải mà bọn họ không biết là thứ gì, có lẽ sẽ khiến đối phương để ý.

Tán tu có thể đạt được thành tựu này, cũng đều là những người có cơ duyên đạt được một số truyền thừa, phần lớn đều từng tiến vào một số di tích nên mới có được một số thứ đặc biệt.

Nếu như trước đây loại Linh Sơn này xuất hiện, khẳng định sẽ là một phen liều mạng chém giết, ai cũng muốn xông lên trước. Nhưng lúc này Linh Sơn lại bị Trình Cung dựa vào lực lượng cường ngạch lôi ra, cho dù những người này còn muốn tiến vào Linh Sơn, cũng không dám xông lên phía trước tìm cái chết.

Mặc dù khí tức bản nguyên này rất trân quý, nhưng bản thân chính là một tia dấu vết hiếm có, cùng với khí tức núi non nguyên bản, hơn nữa vừa xuất hiện đã cùng với đạo, quy tắc, nguyên khí xung quanh dung hợp. Trình Cung sở hữu bản nguyên đạo khí, cảm giác đối với khí tức bản nguyên này cũng không lớn, nhất là khí tức bản nguyên này còn rất khó làm của riêng.

Nhìn khí tức bản nguyên sắp tiêu tán, lại nhìn dáng vẻ sốt ruột của những người xung quanh, Trình Cung đưa mắt nhìn về phía người có mảnh vỡ ngoại đỉnh mà mình vừa mới cảm nhận được.

Lúc này trong tay hắn đang cầm một khối thiết đặc thù, ngay cả bọn hắn cũng không biết là cái gì, nhưng Trình Cung liếc mắt đã nhìn ra đó là thiên viêm cương, mặc dù cũng rất trân quý, nhưng Trình Cung cũng không có bất cứ ý tứ gì, trước kia khi Đan Sư liên minh luyện chế Tiểu Hư Đỉnh, đã dùng hơn một nghìn cân món đồ chơi này.

- Ngươi...

Trình Cung lấy tay chỉ về phía người nam tử trung niên đang cầm thiên viêm cương.

Người đó tên là Sa Ấn, đầu tiên rất sửng sốt, hắn đứng ở phía sau vốn cũng không ôm hi vọng quá lớn, dù sao tu vi của hắn chỉ là thiên anh tầng thứ năm, bình thường ở đây chờ cơ duyên tiến vào Linh Sơn, cũng vì hắn tu luyện công pháp tương đối đặc biệt, không cần bế quan tĩnh tọa chậm rãi tu luyện, trong chiến đấu, vận động đều có thể tu luyện. Hắn không có căn cơ, ở đây nguyên khí cũng đủ sung túc, hắn đã chờ đợi ở đây trăm năm, những người chờ đợi ở đây một thời gian đều quen biết hắn, không ai biết hắn lại được nhìn trúng.

- Vâng... vâng.

Sa Ấn sửng sốt, sau đó thân thể run lên, thanh âm lắp bắp tiến lên phía trước, hai tay cung kính dâng thiên viêm cương.

- Đây là thiên viêm cương, sau này tìm được người luyện khí tốt có thể dùng, nhưng ta thấy tác dụng không lớn, ta muốn một mảnh vỡ trong không gian nguyên giới của ngươi.

Trình Cung cũng không nói nhiều, khoát tay áo để hắn thu hồi thiên viêm cương.

- A... Vâng, được, được...

Sa Ấn liên tục gật đầu, đầu óc u mê, vội vàng lấy từ trong không gian nguyên giới ra một mảnh vỡ có vẻ rất bình thường.

- Ông!

Mảnh vỡ vừa rời khỏi không gian nguyên giới, Hư Không Âm Dương Đỉnh lập tức phát sinh minh động. Trình Cung mỉm cười, khoát tay thu nhập mảnh vỡ vào trong ngoại đỉnh không gian của Hư Không Âm Dương Đỉnh.

- Đây là vật gì, chẳng lẽ là mảnh vỡ tuyệt phẩm đạo khí?

- Không thể nào, ngươi xem đại nhân vật như vậy, mảnh vỡ tuyệt phẩm đạo khí, bọn họ cũng chưa chắc có hứng thú.

- Trời ạ, chẳng lẽ là tiên khí... mảnh vỡ tiên khí?

- Ai biết, Sa Ấn đúng là quá may mắn.

- Các ngươi có chú ý hay không, vừa rồi hắn nói là không gian nguyên giới, hắn... vì sao hắn có thể biết được trong không gian nguyên giới của Sa Ấn có cái gì?

- Không sai, không gian nguyên giới... Có người có thể biết được trong không gian nguyên giới của người khác có gì đó, quá... quá kinh khủng!

...

Người xung quanh thấy Trình Cung gọi Sa Ấn, không ít người biết hắn, cảm thán hắn quá may mắn. Nhưng đột nhiên có người ý thức được một vấn đề, mọi người vừa nghe đều cảm giác lạnh người, phải biết rằng, cho dù là Thiên Tôn cũng chưa từng nghe nói có thể biết được trong không gian nguyên giới của người khác có thứ gì.

Trong lòng mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết, đột nhiên có một ngày, có người có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác, cảm giác này thật sự khủng khiếp.

- Ngươi có thể qua đó.

Trình Cung chỉ về phía Linh Sơn lúc ẩn lúc hiện.

- Vâng, cảm tạ tiền bối, tạ ơn đại ân đại đức của tiền bối.

Sa Ấn liên tục thi lễ, kích động không thôi, đối với rất nhiều người mà nói ra vào Linh Sơn là chuyện rất đơn giản tùy ý, nhưng đối với càng nhiều người mà nói, tiến vào Linh Sơn còn khó hơn lên trời.

Sa Ấn rất nhanh, hưng phấn, kích động lao về phía ngọn núi lúc ẩn lúc hiện, nhưng sau một khắc vẻ mặt hắn trở nên ngưng đọng, bởi vì hắn trực tiếp xuyên qua ngọn núi giống như xuyên qua không khí bình thường.

Hắn sửng sốt một lát, không cam lòng vọt trở lại, nhưng ngọn núi lúc ẩn lúc hiện này giống như bức tranh ảo ảnh, hư vô mờ mịt, cho dù hắn có xuyên qua như thế nào cũng không đụng vào được cái gì.

Lần này không ít người tiếc hận, loại tình huống này cũng có rất nhiều, đây chính là không có cơ duyên.

Còn bản thân Sa Ấn thì ngây người đứng đó, trog hơn một trăm qua, hắn từng thấy năm lần ngọn núi này xuất hiện, tham gia ba lần chém giết sinh tử, một lần không có cơ hội trùng kích, lần này tưởng rằng gặp được vận may, nào ngờ... kết quả lại không có cơ duyên.

Loại cảm giác này giống như từ trên chín tầng mây, đột nhiên rơi xuống U Minh Luyện Ngục, thay đổi rất nhanh, hi vọng tan biến.

- Sa Án cũng quá xui xẻo, không có… cơ duyên.

- Còn tưởng rằng hắn gặp may mắn, kết quả lại như thế này, sớm biết đem cơ hội đó cho ta thì tốt hơn rồi.

- Không biết tiền bối còn cần thứ gì khác không, ở đây ta cũng có rất nhiều mảnh vỡ.

... ... ...

- Sa Ấn vô phúc, vô duyên, phụ tiền bối ban ân.

Sa Ấn có vẻ thất thần, đi đến trước người Trình Cung, miễn cưỡng ổn định tinh thần, lần thứ khom người thi lễ chuẩn bị rời đi.

- Vô phúc vô duyên gì chứ, bản đại thiếu cho ngươi tiến vào Linh Sơn, Thiên Vương lão tử cũng không ngăn cản được, đi thôi.

Trình Cung nói xong, trong nháy mắt lực lượng tăng vọt, trực tiếp bao phủ Sa Ấn, khi lực lượng của Trình Cung cường đại đến Thái Tôn cảnh giới, trước mắt bọn họ lập tức xuất hiện một con đường, hai bên là bờ bến cao vút. Con đường này hướng về phía trước giống như lên trời, sau đó Trình Cung mang theo Sa Ấn bay về bên trong.

Trước khi Đông Phương Kim Đan rời đi, lại nghiêng đầu nhìn Linh Sơn được Trình Cung mạnh mẽ lấy thần niệm lôi ra, sau đó mới đi theo, Tiểu Phong Điên ở bên cạnh rất hứng thú nhìn biến hóa kỳ lạ xung quanh.

- Xông vào…. 

- Cái này là của ta.

- Ai dám cướp của lão tử, muốn chết, cút ngay.

- Linh Sơn, ta muốn tiến vào Linh Sơn.

... ...

Đối với con đường mà bọn người Trình Cung lấy lực lượng trùng kích hiển hiện ra, những người này không hề chú ý, sau khi bọn người Trình Cung rời khỏi, những người này lại điên cuống xông vào trong Linh Sơn lúc ẩn lúc hiện có vẻ sắp tiêu tán, chém giết lẫn nhau, tranh đoạt xông vào.

- Tiền bối...

Biến hóa đột nhiên này khiến Sa Ấn nhất thời có chút kinh hãi, cảm giác hụt hẫng, buồn bã vừa rồi còn chưa kịp nổi lên đã bị dẫn vào Linh Sơn.

Phải biết rằng dẫn người khác tiến vào Linh Sơn cũng không phải chuyện dễ dàng, bằng không những người này đã cùng nhau mời một gã Thái Tôn dẫn bọn hắn tiến vào là được. Nếu dẫn người tiến vào, là phải chịu đựng áp lực gấp đôi, thậm chí gấp mấy lần, nghiêm trọng còn có thể gặp phải một số biến cố khác, thậm chí đã từng cóThái Tôn vì lực lượng bản thân chịu tổn hao quá lớn mà khó khôi phục.

Cảnh giới Thái Tôn vốn ở trên cao, có loại nguy hiểm này đương nhiên sẽ không đơn giản dẫn người tiến vào, trừ phi một số thế lực lớn dẫn một số tiểu bối có thiên tư bất phàm tiến vào thì lại là chuyện khác.

Theo lý thuyết, vừa rồi Trình Cung kêu hắn thử tiến vào, không vào dược là bản thân hắn không có phúc phần, Sa Ấn thật sự không ngờ còn có chuyện tốt này.

- Ầm ầm...

Lúc này, lực áp bách trên bầu trời không ngừng tăng cường, khiến cho bức tường tinh thể vô hình hai bên tựa hồ muốn dung hợp, áp bách bọn họ.

Trên thực tế bọn hắn càng chạy khe hở càng chật hẹp, nhưng lực lượng áp bách cũng không ngừng tăng cường, mặc dù Sa Ấn không cảm thụ được, nhưng cũng toát mồ hôi.

- Áp lực tăng cường, đến thiên anh bình thường cũng không chịu nổi.

Đông Phương Kim Đan vừa chạy theo Trình Cung, vừa nói.

- Đúng.

Trình Cung gật đầu, sau đó cười nói:

- Ta đang suy nghĩ, nếu như ngươi chỉ sử dụng thiên anh đỉnh phong, có thể truyền qua hay không. 

- Cũng có một chút cơ hội, nhưng không cần phải mạo hiểm như vậy, dù sao hiện tại tổn thất một phân thân, ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Đông Phương Kim Đan rất tùy ý nói.

- Ta cảm giác nếu là lực lượng của thiên anh đỉnh phong, sử dụng cự linh biến, cũng có tam, ngũ thành cơ hội.

Tiểu Phong Tử cảm thụ lực lượng áp bách xung quanh, rất chăm chú nói.

- Vậy chúng ta thử xem?

Trình Cung vừa nghe, lập tức tinh thần tỉnh táo.

- Không được, ngươi còn phải dẫn theo một người, ta thật ra cũng không có gì, cùng lắm thì tổn thất một phân thân, tiêu tốn một ít thời gian và lực lượng một lần nữa ngưng tụ, còn ngươi ít nhất phải gánh vác gấp hai.

Đông Phương Kim Đan nói, chỉ Sa Ấn.

- Hiện tại ta càng lúc càng thích đánh vỡ cấm chế, thiết luật, nào, chúng ta áp chế lực lượng đến thiên anh đỉnh phong, nhiều nhất là bán bộ Thái Tôn cảnh giới, sau đó tiếp tục tiến vào bên trong.

Trình Cung cảm thấy rất hứng thú, nói xong bắt đầu thu liễm lực lượng bản thân, phong ấn lực lượng thân thể, pháp lực, thần niệm.

Đông Phương Kim Đan nghe Trình Cung nói như vậy, cũng không phản đối, bắt đầu áp chế lực lượng của mình.

- Vậy thì cùng chơi!

Tiểu Phong Tử hưng phấn nói, sau khi khống chế lực lượng, thân thể dần dần biến lớn.

Thu liễm lực lượng bản thân, chỉ khống chế đến thiên anh đỉnh phong, nhiều nhất là bán bộ Thái Tôn!

Nói đùa gì chứ?

Đây không phải vui đùa, mà là liều mạng!

Sa Ấn bị lực lượng của Trình Cung bao vây, lúc này đã khóc không ra nước mắt , tâm tình vừa mới kích động hưng phấn, lúc này đã lạnh đến băng điểm, bởi vì hắn phát hiện ba người này căn bản không phải đang nói đùa, bọn họ thật sự bắt đầu khống chế lực lượng.

Hiện nay đã tiến lên, con đường phía sau đã biến mất, giống như tiến vào một không gian bình thường, đây là con đường tiến vào Linh Sơn.

Hiện tại ba người này chơi chiêu này đúng là chết người.

Lẽ nào mình gặp phải ba tên điên Thái Tôn sao? Quá không bình thường, muốn chết cũng đừng kéo mình vào chứ.

Vừa rồi được lựa chọn, cảm giác sung sướng như bay lên chín tầng mây, sau đó mình không có cơ duyên, lại giống như rơi xuống U Minh Luyện Ngục, tiếp theo người này lại dẫn mình trực tiếp tiến vào, cảm giác hưng phấn kích động còn chưa đã ghiền, lại gặp phải chuyện này….

Sa Ấn muốn ngăn cản, nhưng hắn căn bản không dám mở miệng, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn, ba người này mau chóng khôi phục bình thường. Một người điên còn chưa tính, hai người này cũng điên theo, nhất là người tuổi tác lớn nhất, tại sao cũng như vậy!

Nếu như với lực lượng của bọn người Trình Cung, muốn tiến vào Linh Sơn quả thực quá dễ, bắt đầu chỗ khe hở từ từ thâm nhập, dựa vào lực lượng mở bức tường tinh thể hùng hậu trong không gian, chống cự lực áp bách là có thể tiến vào.

Nhưng bọn hắn vừa thu liễm lực lượng, tình hình lập tức bất đồng, ngoại giới vốn không cảm giác có lực lượng áp bách gì, lập tức giống như trời long đất lở.

- A. . . Cự linh biến.

Tiểu Phong Tử trước hết cảm thụ được lực áp bách cường đại, trong nháy mắt thân thể biến lớn, đồng thời thi triển ra một bộ quyền pháp, oanh kích về phía trước.

Đông Phương Kim Đan không lên tiếng, nhưng hai tay biến động không ngừng vận chuyển pháp quyết kỳ diệu, lực lượng bản thân đang dùng một loại phương thức kỳ diệu tăng cường, không ngừng tăng cường, giống như một loại trận pháp đang vận chuyển trong cơ thể hắn.

Hắn chính là lấy biến hóa như vậy, không ngừng trung hoà áp lực khổng lồ xung quanh.

- Ầm!

So với hai người bọn hắn, áp lực của Trình Cung lớn hơn rất nhiều, bởi vì hắn mang theo Sa Ấn, áp lực đến từ xung quanh cực lớn, cộng thêm phải giúp đỡ Sa Ấn, tựa hồ phải chịu đựng lực lượng cực hạn.

Xong đời rồi! Sa Ấn nhất thời nhắm mắt, trong lòng chỉ có một ý niệm, xong đời rồi, hoàn toàn xong đời rồi.

- Thần niệm chiến giáp.

Nhưng vào lúc này, thần niệm của Trình Cung khẽ động, dựa vào điều khiển của hắn với thần niệm, thần niệm dùng một loại phương thức vô cùng kỳ lạ ngưng tụ thành thần niệm chiến giáp, chỉ có điều chiến giáp này không phải bảo hộ chính hắn, mà là trực tiếp ngưng tụ trên người Sa Ấn, trong nháy mắt trung hòa lực áp bách thẩm thấu tới lực lượng bảo hộ của Trình Cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.