Đan Thần

Chương 1292: Đánh mặt hay là đánh mông




Trình Cung rất chăm chú nói.

- Làm càn!

Tống Thạch vừa nghe xong, cũng nhịn không được nữa, giơ tay run lên, quần áo rộng lớn trên người trong nháy mắt lớn lên, ngay cả bản thân y phục này cũng là một Đạo khí hạ phẩm, trực tiếp bao phủ về phía Trình Cung, hoàn toàn là thần thông tụ lý càn khôn, muốn trực tiếp thu Trình Cung vào trong này.

- Làm càn chính là các ngươi, một đám ngu ngốc, một đời một đời truyền thừa đều là ngu ngốc, xem ra Đan sư liên minh thật cần người như Uyển Uyển quản một chút, chỉ bằng các ngươi cũng muốn chưởng khống bản đại thiếu, cút sang một bên.

Nhìn thấy Tống Thạch bị làm tức giận, rốt cục Trình Cung cũng chân chính đối đãi, Phá Kiếp Thương trong tay nháy mắt hóa thành một đạo hào quang đen kịt.

Trước đó vừa lĩnh ngộ Hủy Diệt, lần thứ hai thông qua Phá Kiếp Thương thi triển ra, hỏa diễm trong Phá Kiếp Thương bạo phát, trong nháy mắt Phá Kiếp Thương bùng nổ ra tư thế hủy diệt không gì sánh kịp.

- Ầm ầm ầm. . .

Ngàn vạn lần va chạm, Đạo khí hạ phẩm to lớn kia của Tống Thạch không những không thể bọc Trình Cung lại, ở dưới thương pháp hủy diệt của Trình Cung, Phá Kiếp Thương mạnh mẽ oanh kích, rốt cục cũng bị đánh xuyên, thời điểm Tống Thạch cảm nhận được không đúng muốn thu trở về, Trình Cung đã đánh bản mạng chân hỏa vào trong đó.

- Ầm!

Không ngờ y phục kia giống như quần áo thế tục gặp phải hỏa diễm, trong nháy mắt bốc cháy lên.

- A. . .

Cả người Tống Thạch đều ngây dại, sau đó kinh hô: 

- Vạn Bảo Thần Y của ta. . .

Vạn Bảo Thần Y vẫn là đồ vật đắc ý nhất của Tống Thạch, bởi vì có thể đem một bộ quần áo chế tạo thành Đạo khí hạ phẩm, có thể tưởng tượng được phải bỏ ra bao nhiêu tài nguyên. Hơn nữa trong bộ y phục này hắn dung nhập rất nhiều Hàn Ti, các loại bảo vật, không ngừng tế luyện.

Có thể nói là thủy hỏa bất xâm, vạn độc không vào, này so với Đạo khí trung phẩm mà hắn thường sử dụng còn thích hợp hơn, tuy tác dụng cũng không phải rất lớn, nhưng mỗi lần ra tay hoặc là cho thấy Vạn Bảo Thần Y, vô số người khiếp sợ, kinh thán làm hắn rất sảng khoái.

Có thể luyện chế một bộ quần áo thành Đạo khí hạ phẩm, trừ thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của Đan sư liên minh hắn ra, Cửu Châu đại địa đúng là không có mấy người có năng lực, tài lực này.

Thế nhưng bây giờ, bảo bối này lại như quần áo thế tục. . . cháy.

Chuyện này. . . điều này sao có thể, coi như mình toàn lực luyện hóa, không có có mười ngày tám ngày cũng không thể nào hủy diệt Vạn Bảo Thần Y này, đây là hắn tốn hao mấy trăm năm thời gian luyện chế thành, nhưng hiện tại trong nháy mắt này giống như là giấy vậy, gặp lửa liền cháy, chuyện này. . . điều này sao có thể.

- Chỉ có người tẻ nhạt mới làm loại chuyện nhàm chán này, oanh. . .

Trong vòng một chiêu Trình Cung hủy diệt Vạn Bảo Thần Y, sau một khắc thân thể lớn lên, một quyền đánh về phía Tống Thạch.

- Ầm!

Dù sao Tống Thạch cũng là Thuần Dương sơ kỳ, nhưng trên thực tế kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng không phong phú, bằng không cũng sẽ không luyện chế loại pháp bảo vô dụng như Vạn Bảo Thần Y, người Đan sư liên minh tu vi cao rất nhiều, có chính là đan dược, hơn nữa người có thể trở thành Đan Đạo đại sư nhất định đều không ngu ngốc, nhưng thực chiến liền kém quá xa.

Hắn đột nhiên phản ứng lại, nhìn thấy Trình Cung lớn lên, nắm đấm kia so với thân thể của mình còn lớn hơn mấy lần, giống như một ngọn núi nhỏ oanh kích xuống, thân là Thuần Dương hắn nghĩ cũng không nghĩ nhiều, bản năng đưa hai tay vận thần thông, biến ảo ra một bản mạng đan đỉnh đi chống đối.

Một tiếng nổ vang Ầm ầm, cả người Tống Thạch bị nổ đến vỡ vụn, bản mạng đan đỉnh biến ảo ra kia cũng trực tiếp vỡ vụn.

- Phốc. . .

Sau một khắc, thân thể vỡ vụn được một cỗ thần niệm cùng một cỗ hỏa diễm khổng lồ duy trì, ở bên ngoài vạn mét lập tức ngưng tụ, nhưng sau đó phun ra một ngụm máu. Ngụm máu này không phải là máu phổ thông, là bản mạng tinh huyết, lần này hắn trọng thương không phải bình thường, tu vi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, khí thế cả người uể oải xuống.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, một quyền này của Trình Cung vẻn vẹn là lực lượng thân thể liền cường hãn như vậy, càng không nghĩ tới Trình Cung hung hãn như vậy, không nói hai lời liền ra sát thủ.

Dựa vào thân phận thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của Đan sư liên minh, chưa từng có người dám như thế. Tuy sớm biết chuyện của Trình Cung ở Nam Chiêm Bộ Châu, biết hắn có lực lượng đánh một trận cùng Thuần Dương sơ kỳ, nhưng mà cũng không có quá để ý, dù sao chính bọn hắn đều là nhân vật Thuần Dương sơ kỳ, ở cảnh giới này đều dừng lại ngàn năm trở lên.

- Ầm!

Sau đó Trình Cung không dừng lại chút nào, lại là một quyền oanh kích về phía Công Dương Thứ, thấy thân thể Tống Thạch bị nổ nát, tổn hại tu vi ngưng tụ thân thể, Công Dương Thứ cũng không dám bất cẩn nữa.

Đạo khí trung phẩm trong tay trực tiếp đánh ra, đối đầu cùng nắm đấm của Trình Cung, mặc dù mượn Đạo khí trung phẩm đánh bay Trình Cung ra ngoài, nhưng Công Dương Thứ cũng bị chấn động đến mức pháp lực trong cơ thể hỗn loạn, cộng với Trình Cung hung hãn, Tống Thạch thảm trạng, sau một khắc hắn dĩ nhiên không có đuổi bắt, ngược lại là bay đến bên cạnh Tống Thạch.

- Phát động trận pháp, giam cầm hắn.

Tống Thạch nổi giận gầm lên một tiếng, thông báo người chung quanh.

- Trận pháp sao, bản đại thiếu rành hơn các ngươi.

Trình Cung nói xong, hai tay biến hóa, dồn dập nghiền nát mấy cái trận pháp cùng cấm chế chung quanh, mấy trưởng lão của Đan sư liên minh trực tiếp xuất hiện.

Bây giờ đối mặt với những trưởng lão Thiên Anh này, Trình Cung lăng không oanh kích liền trực tiếp chấn bọn hắn đến mức hôn mê, ngay cả thần niệm cũng nằm ở trạng thái mê muội.

Sau đó Trình Cung càng nhanh, càng thêm hiểu rõ hơn so với bọn hắn, rơi xuống vị trí của mấy tên trưởng lão vừa nãy kia, ở những người khác thôi thúc trận pháp, đồng thời hắn cũng nhanh chóng biến hóa, trong một sát na trăm nghìn trận pháp biến hóa bị hắn ảnh hưởng.

- Oanh. . . Oanh...

Nguyên bản hẳn là trận pháp phát động quay về phía Trình Cung, trong nháy mắt dời mục tiêu đi, lao về phía Tống Thạch cùng Công Dương Thứ.

- Phế vật, các ngươi muốn làm gì...

Tống Thạch kinh hãi đến biến sắc, vội vàng muốn tránh tránh, nhưng trong này vốn chính là vị trí trung tâm của một trận pháp to lớn, giờ khắc này trận pháp bị thôi động, hắn muốn tránh cũng không có biện pháp.

Trận pháp nơi này là có thể nhốt lại Thuần Dương hậu kỳ bình thường, khốn mà không giết, có thể tưởng tượng được trận pháp này lợi hại đến mức nào.

Đan sư liên minh có đầy đủ tài nguyên, dựa vào năng lực luyện đan, tự nhiên có biện pháp học hỏi một ít tạo nghệ ở lĩnh vực khác, giống như trận pháp to lớn này chính là một vị Thuần Dương đỉnh phong cường đại, ở phương diện trận pháp có năng lực hỗ trợ bố trí không gì sánh kịp.

Chỉ là bọn hắn là hiểu được phương pháp sử dụng, không biết rõ ràng tình huống cụ thể của trận pháp này, bây giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngược lại bị Trình Cung lợi dụng.

Trận pháp có thể nhốt lại Thuần Dương hậu kỳ. Mặc dù bọn họ chỉ có thể phát huy ra ba phần mười lực lượng, cũng đủ làm cho Thuần Dương trung kỳ bình thường khó có thể thoát vây đào tẩu, hai người Công Dương Thứ cùng Tống Thạch liều mạng né tránh chống đối, nhưng vẫn bị từng đạo từng đạo lực lượng cường ngạnh áp chế. Cuối cùng bị định ở trên không, không thể động đậy.

- Ngu xuẩn, mau thả chúng ta đi ra ngoài!

Tống Thạch giận dữ, bị trận pháp nhà mình giam cầm, nhốt lại, này nếu như truyền đi, thanh danh một đời hủy hoại trong một ngày a.

- Nhanh, cho người ngăn Trình Cung kia lại. Hình như hắn hiểu được khống chế trận pháp...

Công Dương Thứ vội vàng hô.

Tống Thạch cùng những Thái Thượng trưởng lão đang khống chế trận pháp kia đều giật mình, bọn họ quá rõ ràng trận pháp này lợi hại, ban đầu là lấy cái giá lớn mới để cho người kia bố trí trận pháp này, làm sao Trình Cung có khả năng biết.

Đúng rồi, trong tư liệu có biểu hiện nói hắn đã từng biểu hiện qua năng lực trận pháp, bố trí trận pháp Song Long thành, còn dùng trận pháp đại chiến cùng yêu tộc.

Nhưng ở lúc đó Tống Thạch cùng Công Dương Thứ chỉ là đơn giản nhìn thoáng qua, căn bản không có đi suy nghĩ nhiều. Bởi vì ở trong tiềm thức bọn hắn, trực tiếp phân công lao này cho Vũ Châu Lý gia.

Bọn họ hợp tác cùng Vũ Châu Lý gia, phương diện trận pháp bọn họ lợi hại tự nhiên rất bình thường. Hiện tại hai người mới có một cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Trận pháp này lợi hại không phải của Vũ Châu Lý gia, dĩ nhiên là tên tiểu tử này, hắn mới bao nhiêu tuổi a, làm sao có khả năng cải biến loại trận pháp này...

Hơn nữa coi như cải biến, đồ vật này không có một năm hai năm cũng không được a, năm đó tu vi cường giả trận pháp kia đã là Thuần Dương đỉnh phong, bố trí trận pháp này vẫn hao tốn ròng rã ba năm thời gian, bởi vì đây là một trận pháp siêu cấp đặc biệt, phức tạp huyền ảo cực kỳ.

Mà bây giờ, Trình Cung nhấc tay giơ chân đã tiếp quản được trận pháp này.

- Chuyện này. . . Nhanh. . . Nhanh mở ra...

Một Thái Thượng trưởng lão khác thôi thúc trận pháp vừa nhìn thấy cái này liền giật mình. Không ngờ nhốt hai vị thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của mình lại, vội vàng muốn thôi thúc trận pháp này phóng thích bọn hắn.

- Đùng đùng đùng!

Trình Cung khoát tay, trong nháy mắt tay không ngừng biến hóa, ở trên toàn bộ đại trận cấp tốc làm mấy chỗ cải biến, những người kia đột nhiên phát hiện, nguyên bản pháp môn điều khiển trận pháp mà bọn họ nắm giữ lại mất đi hiệu dụng.

Chuyện này. . . Chuyện này...

Tên Thái Thượng trưởng lão khống chế trận pháp kia cũng có một loại xúc động muốn khóc, hắn dùng mười lăm năm học tập khống chế trận pháp. Nhưng mà vẻn vẹn là có thể khống chế mà thôi, bây giờ lại phát hiện mười lăm năm sở học bị Trình Cung biến động mấy lần liền trở nên không có một chút tác dụng nào.

Hơn nữa bây giờ còn là tình huống như thế, tên Thái Thượng trưởng lão này vẫn tính phản ứng không chậm.

- Bắt lại hắn!

Bắt Trình Cung lại, buộc hắn thả thủ tịch Thái Thượng trưởng lão, đây là phản ứng theo bản năng trong đầu của hắn.

Chỉ tiếc, chính hắn cũng chỉ là vừa đạt đến cảnh giới Thuần Dương, hơn nữa cũng là cái loại bởi vì luyện đan, dựa vào đan dược cùng mấy ngàn năm khổ tu đạt đến, bọn họ một lòng với đan, phương diện lực lượng, cảm ngộ đều sẽ không có vấn đề, chỉ là phương diện chiến đấu còn kém nhiều lắm.

Trình Cung không có phí khí lực gì liền đánh đổ toàn bộ bọn họ, hắn cũng không có thương tổn những người này, chỉ là trực tiếp ném những người này tới chỗ Công Dương Thứ, Tống Thạch đang bị giam cầm ở giữa không trung kia.

- Đùng đùng!

Trình Cung vỗ vỗ tay, thật giống như sợ ô uế tay vậy, vừa cười vừa nhìn Công Dương Thứ cùng Tống Thạch nói: 

- Hiện tại ta cũng phải thương lượng cùng hai vị đây, ngươi nói trước tiên ta nên đánh mặt trái hay là má phải của các ngươi?

- Trình Cung. . . Ngươi. . . Ngươi dám, nơi này là Đan sư liên minh...

Tống Thạch vừa nghe, cũng sợ hãi đến thân thể run lên, chết hắn ngược lại là không sợ, nhưng nếu như bị Trình đại thiếu chơi như vậy, kia sẽ rất thảm.

Lúc này đột nhiên hắn nghĩ đến các loại ghi chép của Trình đại thiếu trước đây, cũng chính bởi vì nhìn thấy những tư liệu kia, trong lòng bọn họ liền không thích Trình Cung, cho là hắn không xứng với Nhạc Uyển Uyển.

Hiện tại không nghĩ tới, đường đường thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của Đan sư liên minh, dĩ nhiên cũng sẽ có một ngày này.

- Không làm mất mặt cũng được...

Trình Cung một tay nâng cằm rất chăm chú suy tư nói: 

- Được rồi, các ngươi không nghe lời như thế, vậy thì cỡi quần đánh mông đi.

- Phốc...

Bản thân Tống Thạch thương thế không nhẹ, vừa nãy thân thể cũng bị Trình Cung đánh nát một lần, tuy rằng thần niệm bị thương không nặng, cho dù ngưng tụ thân thể một lần nữa cũng không có vấn đề, nhưng điều này cũng tiêu hao khá lớn, giờ khắc này Trình Cung nói một câu trực tiếp làm hắn khí huyết sôi trào, phun ra một ngụm máu.

Công Dương Thứ vĩnh viễn là nụ cười trên mặt, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt sắp khóc: 

- Đại thiếu, Trình đại thiếu, xin hãy nể mặt minh chủ, ngươi ngàn vạn lần. . . tuyệt đối đừng kích động...

- Aii!

Trình Cung thật bất ngờ nói:

- Loại thời điểm này các ngươi lại nghĩ đến nhìn mặt mũi Nhạc minh chủ các ngươi, vừa nãy sao không nghĩ tới đi, không được, phạm sai lầm vẫn là phải giáo huấn, ta cho mặt mũi Nhạc minh chủ không làm mất mặt các ngươi, nhưng mông vẫn phải đánh.

- Phốc. . .

Tống Thạch lại phun ra một ngụm máu, miệng đầy máu giận dữ hét: 

- Trình Cung, ngươi. . . ngươi dám, ngươi giết ta. . . nếu ngươi dám. . . dám. . . Ta… ta không để yên cho ngươi.

Tống Thạch cũng nói không ra tiếng, mở miệng như thế nào a, đường đường thủ tịch Thái Thượng trưởng lão của Đan sư liên minh bị người giam cầm, muốn sống không được, muốn chết không thể, sau đó còn bị cỡi quần đánh mông, này so với chết còn khó qua hơn.

Chết thì không có gì, nhưng nếu như chuyện này truyền ra, e rằng sẽ trở thành chuyện cười trong thiên hạ, đường đường Thuần Dương bị cỡi quần đánh đòn...

- Trình. . . Trình đại thiếu. . . Đại thiếu... Ngươi phát… phát từ bi, chuyện này chúng ta cũng là vì tốt cho minh chủ, chúng ta thật không phải là... van cầu ngươi, tuyệt đối đừng. . . biệt...

Nếu như đổi thành một người khác, Công Dương Thứ còn có thể nói những thứ khác, nhưng quang huy của Trình đại thiếu bọn họ đều biết.

Thiếu chủ Thất Âm Cầm Cung bị hắn giết, người thừa kế Phù Văn Tông hắn cũng giết, ngay cả con trai Côn Bằng Đại Đế cũng giết, hiện tại tuy không biết Đường Hạo Nhiên có phải bị hắn giết hay không, nhưng hiển nhiên hắn cũng không để ý nữa.

Người như vậy còn có chuyện gì làm không được, sợ mới là lạ chứ.

Loại trận pháp giam cầm này rất lợi hại, Tống Thạch muốn hủy cũng làm không được, giờ khắc này cả người hắn run rẩy, nhìn thấy Công Dương Thứ cầu tình hắn cũng không dám nói kiên cường nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ hai người này, trong lòng Trình Cung cố nén cười, dựa vào, hai lão già nầy, không trị được ngươi bản đại thiếu liền sống uổng phí hai đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.