Đan Thần

Chương 1251: Hoan nghênh đi vào cạm bẫy




- Thiên địa đại thế, hủy diệt lại sinh, muôn vàn biến hóa, tất cả diễn biến, ta đều chưởng khống.

Không thể toàn lực liều lĩnh đề cao tốc độ truy kích, mắt thấy Trình Cung lại muốn chạy trốn, trong nháy mắt Côn Bằng Đại Đế bắt đầu tiến hành thôi diễn, hai tay của hắn biến hóa các loại ký tự huyền ảo, cuối cùng đột nhiên cho thấy một vài thứ.

Côn Bằng Đại Đế tự tin hừ lạnh một tiếng, trong lúc cất bước đó trực tiếp mở ra một cánh cửa không gian, vừa nãy trong quá trình bọn họ truy kích, bất luận nhanh bao nhiêu cũng không có biện pháp xé rách không gian hoặc là mở ra cánh cửa không gian, bởi vì không có vị trí chính xác, hơn nữa sắp tới cực hạn nhất định, ngươi xé rách không gian thậm chí mở ra cánh cửa không gian, đối phương liền biến hóa phương hướng thoát đi, ngược lại sẽ không tốt. Nhưng hắn dựa vào thuật số tính toán ra phương vị đại khái của đối phương, trước đó mở ra cánh cửa không gian, như vậy sẽ có khác nhau rất lớn.

Vừa sải bước đi ra, Côn Bằng Đại Đế phát hiện mình đã ở trên một tinh cầu to lớn, cực kỳ hoang vu tĩnh mịch, đột nhiên vừa ngẩng đầu đã phát hiện Trình Cung, nhưng không đợi hắn nói chuyện, Trình Cung đã mở miệng nói trước.

- Hoan nghênh đi vào cạm bẫy ta sớm bố trí!

Cạm bẫy sớm bố trí, nói đùa gì vậy?

Côn Bằng Thái tử lộ ra một tia xem thường, dùng những lời như vậy nói cùng mình. . .

- Ầm! !

Trình Cung vừa dứt lời, trong nháy mắt tinh cầu to lớn, cực kỳ hoang vu tĩnh mịch này đã đổ nát, vô số hỏa diễm dâng trào ra từ bên trong, nhất thời Côn Bằng Đại Đế cảm giác không tốt, trước tiên rất muốn rời khỏi, thân thể của hắn vừa muốn động, vô số trận pháp cũng hiển hiện ra chung quanh.

Trận pháp Không gian, tập trung không gian.

Trận pháp Hư Không, phong tỏa Hư Không.

Trận pháp Nguyên khí, hút sạch nguyên khí.

Trận pháp La Sát, kiếm khí Sát Lục.

Trận pháp Tinh không, tinh không mê trận.

Trong nháy mắt vô số trận pháp khởi động, mỗi một loại trận pháp đều có tác dụng đặc biệt, công kích, tập trung, phong tỏa, giết chóc, mê huyễn, trấn áp. . .

Đại trận biến ảo, tầng tầng lớp lớp, nhưng Côn Bằng Đại Đế không vì thế mà bị những trận pháp này lay động, chỉ là ánh mắt hắn nhìn Trình Cung đã xảy ra biến hóa lần thứ hai. Mình là lâm thời nảy lòng tham thôi diễn phương vị, muốn sớm ngăn đường đi của hắn, nhưng lại thật sự rơi vào bên trong bẫy rập của hắn.

Thật sự có một cái bẫy, này đã nói lên hắn sớm nghĩ đến một bước này, lẽ nào hắn cũng tinh thông dịch toán thôi diễn, lẽ nào hắn che dấu Thiên Cơ, cố ý làm cho mình suy tính đến phương vị của hắn, tất cả những thứ này đều là hắn cố ý.

Nếu như đúng là như vậy, người này thật quá đáng sợ. Côn Bằng Đại Đế cũng cảm giác được sau lưng lạnh cả người, luyện đan, trận pháp, dịch toán thôi diễn, hành quân bày trận, thậm chí căn cứ nhi tử nói trước đây, hắn ngay cả cầm kỳ thư họa cũng đều tinh thông.

Nếu như nói chỉ là hiểu rõ thì cũng thôi, nhưng lấy cái tuổi này của hắn, mỗi một dạng đều có thể đạt đến một độ cao khiến người ta không dám tưởng tượng, gia hoả này quả thực quá nghịch thiên.

Đồng thời cũng nói rõ một chuyện, trước đây gia hoả này ẩn giấu quá tốt, nếu như những bản lĩnh này của hắn toàn bộ bộc lộ ra, ở trước lúc hắn trưởng thành không cần mình phải động thủ, sớm có vô số thế lực muốn bóp chết hắn.

- Cho rằng dựa vào chút thủ đoạn nhỏ ấy thì có thể cứu ngươi sao, nằm mơ, một chiêu phá vạn pháp, một chiêu phá vạn trận, một chiêu hoành thiên hạ, phá!

Tuy thân thể vẫn là thân thể của Côn Bằng Thái tử, nhưng do một tia thần niệm của Côn Bằng Đại Đế điều khiển Kim Bằng kiếm, uy lực ở trong tay hắn đã hoàn toàn là một thiên một địa, uy thế của một kiếm này kinh thiên động địa, xuyên qua tất cả, từ thế kiếm này mở ra một đường hầm cùng khe hở, Côn Bằng Thái tử muốn lao ra đánh giết Trình Cung.

- Những thứ này là trò trẻ con không đáng chú ý, vậy thì cho ngươi cái lớn hơn nữa, lực lượng tinh không, Tru Tiên đại trận.

Hai tay Trình Cung biến hóa, vô số trận pháp kia không ngừng biến ảo, sau đó tổ hợp lại một lần nữa, cuối cùng hình thành một trận pháp to lớn khủng bố hơn, lấy thân thể Trình Cung dẫn động vô số tinh lực bay về phía tinh cầu vỡ vụn này, tạo thành một Tru Tiên đại trận cực kỳ to lớn.

Thời gian Tiên còn tồn tại, nhất niệm thống trị chúng sinh, nhưng người tu chân nào chịu mặc người xâu xé, đến thời điểm nhất định cho dù ngay cả Tiên cũng phải phản kháng.

Người luyện đan hi vọng luyện chế ra Tiên đan, phi thăng thành Tiên.

Luyện khí giả nỗ lực luyện chế ra Tiên khí ngang dọc vạn giới.

Người tu luyện trận pháp thì lại lấy Tru Tiên làm mục tiêu, bố trí đại trận tru diệt Tiên nhân, tuy lúc đó nhằm vào Tiên nhân kỳ thực chỉ là cảnh giới Thuần Dương, nhưng oai lực trận pháp này có thể tưởng tượng được.

Trọng yếu nhất là, Tru Tiên đại trận này từ thời đại viễn cổ lưu truyền tới nay, trải qua Trình Cung thay đổi, lấy lực lượng tinh không làm dẫn, uy lực tăng gấp bội. Cho dù Thuần Dương đỉnh phong chân chính tới, cũng chỉ có nuốt hận tại chỗ, trừ khi bản thể của Côn Bằng Đại Đế xuất hiện, bằng không muốn phá đại trận này, thì ít nhất ở trình độ trận pháp vượt qua Trình Cung rất nhiều mới được.

Tuy giờ khắc này là ở trong tinh không, nhưng tác dụng cấm chế, áp chế của Cửu Châu đại địa, kỳ thực chỉ chính là hết thảy các địa phương, bởi vì thiên địa vũ trụ, lấy Cửu Châu làm căn cơ, vì lẽ đó cấm chế của Cửu Châu đại địa chính là cấm chế của cả thiên địa. Chính vì như thế, căn bản không cần lo lắng người có cảnh giới Đại Đế xuất hiện.

- Đáng ghét, tại sao lại như vậy!

Côn Bằng Đại Đế không thể bình tĩnh nữa, bởi vì hắn đã cảm nhận được uy hiếp, hắn chỉ là một tia phân thần còn không sợ cái gì, nhưng nhi tử không thể không quản.

Nếu như không phải sợ tổn thương đến thân thể nhi tử, vừa nãy hắn đã có thể thôi động lực lượng mạnh hơn nữa đuổi theo Trình Cung.

Uy lực Tru Tiên đại trận bạo phát, càng ngày càng mạnh, Côn Bằng Đại Đế chống cự cũng càng ngày càng khó, chớ đừng nói chi là muốn lao ra. Giờ khắc này tinh cầu hoang vu hoàn toàn vỡ vụn, vô số trận pháp hình thành một Tru Tiên đại trận khủng bố nhốt Côn Bằng Đại Đế ở bên trong, từ vừa mới bắt đầu bên trong tinh cầu này đã được hạ vô số trận pháp, chờ Côn Bằng Đại Đế đến, giống như là một cự thú mở miệng lớn chờ đồ ăn đưa tới cửa, rốt cục cũng chờ được đồ ăn.

- Ngươi chờ cho bản đế!

Rốt cục, Côn Bằng Đại Đế làm ra quyết định, đi. Nếu không đi thì thật phải nuốt hận ở đây, dù sao thân thể nhi tử có thể chịu đựng được lực lượng có hạn, căn bản không có biện pháp phát huy ra lực lượng của mình, chỉ có thể đi trước.

Chuyện này đối với Côn Bằng Đại Đế mà nói, gần như là chuyện không tồn tại, cuộc đời này của hắn cho tới bây giờ không có uất ức qua như vậy, đường đường Đại Đế đỉnh phong ra tay truy sát một tiểu tử Thiên Anh, lại bị đối phương tính toán, cuối cùng không thể không chạy đi, đây quả thực là thiên đại sỉ nhục, không thể tha thứ, sỉ nhục không thể tha thứ, người này tuyệt đối không thể tha thứ!

Thần niệm Côn Bằng Đại Đế chớp động, sau khi trở lại liền tàn sát đẫm máu tu chân giới của Nam Chiêm Bộ Châu, nếu không như thế, không đủ để bình cơn giận trong lòng Côn Bằng Đại Đế.

- Đạo môn, mở!

Trình Cung phong tỏa không gian, phong tỏa hư không, bất luận là cánh cửa không gian hay là xé rách hư không cũng không làm được, nhưng Côn Bằng Đại Đế là nhân vật cỡ nào, đã là tồn tại đỉnh phong của đại địa, Kim Bằng kiếm trong tay của hắn lại là pháp bảo theo hắn nhiều năm, ngay cả một tia thần niệm của hắn cũng dung nhập vào bên trong khí linh Kim Bằng kiếm này, trực tiếp lấy Kim Bằng kiếm này làm dẫn, lấy thần niệm Đạo kỳ thôi thúc mở ra Đạo môn chỉ có Đạo kỳ mới có thể làm được, có thể trực tiếp trở lại U Minh tuyệt vực, nơi có chân thân của Côn Bằng Đại Đế.

Lúc đầu Đạo môn được xưng là Tiên môn, sau đó Tiên nhân biến mất, không có người phi thăng, nên dần dần gọi là Đạo môn. Là tồn tại còn cường đại hơn cánh cửa không gian, là một loại lực lượng chỉ có Đạo kỳ mới có thể nắm giữ, có thể đi ngang qua vô tận hư không, vượt xa cánh cửa không gian.

Nhìn thấy Côn Bằng Đại Đế thi triển Đạo môn, Trình Cung cũng cười, tất cả đều ở trong khống chế, rốt cục làm cho gia hoả này muốn chạy trở về.

Như vậy tốt nhất, bằng không muốn giải quyết nó đúng là khó, nếu như hắn không tiếc tổn thương thân thể Côn Bằng Thái tử, bạo phát ra lực lượng mạnh nhất, không chừng Tru Tiên đại trận lâm thời này vẫn không giữ nổi hắn.

Đạo môn mở ra, thần cùng đạo hợp, mới có thể đến vài chỗ bất cứ lúc nào.

- Bành!

Thời điểm Côn Bằng Đại Đế mở ra Đạo môn, cuối cùng nhìn về phía Trình Cung, không cam lòng rời đi, nhưng thấy nụ cười hài lòng của Trình Cung. Cười đến rất hài lòng, gia hoả này đang cười cái gì, chẳng lẽ là bởi vì thoát khỏi tay mình, nhưng không giống a, sao cảm giác xấu xa như vậy, thật giống có cái gì đó không đúng. . .

Sau đó là một tiếng nổ vang, Côn Bằng Đại Đế không dám tin nhìn thân thể của mình, lại bị một cây gậy trúc trong ảo cảnh đánh nát. . . đánh nát. . .

Chuyện này. . . điều này sao có thể, không. . . không thể nào, mình đã đi vào bên trong Đạo môn.

Trong nháy mắt này, tựa hồ Côn Bằng Đại Đế ý thức được không đúng, nụ cười kia của Trình Cung rất cổ quái, tựa hồ đã sớm biết sẽ như vậy. Đáng ghét, giết con trai Côn Bằng Đại Đế ta, trời cũng không bảo vệ được ngươi. . .

Là ai đang giúp hắn, bằng không không thể nào mình muốn liên lạc bản thể truyền đạt tình huống của nơi này cũng làm không được, gậy trúc, chẳng lẽ là. . .

Côn Bằng Đại Đế cùng Kim Bằng kiếm kia điên cuồng run rẩy, muốn nhảy vào bên trong cánh cửa kia, lại phát hiện Đạo môn cũng đã vỡ vụn, hắn muốn truyền tất cả chuyện ở nơi này trở về, cho bản thể của mình hoặc là người yêu tộc biết, nhưng phát hiện đại trận này đã biến hóa, hoàn toàn ngăn trở tất cả.

Lúc này thần niệm của Trình Cung hình thành từng đạo từng đạo trận pháp, triệt để trấn áp tia thần niệm của Côn Bằng Đại Đế trong Kim Bằng kiếm kia, làm cho Kim Bằng kiếm yên tĩnh trở lại.

- Đáng tiếc, Côn Bằng Thái tử này trực tiếp bị đánh giết, ngay cả không gian nguyên giới cùng với các vật trên người hắn đều bị hủy diệt, chỉ còn lại một cây Kim Bằng kiếm này.

Côn Bằng Đại Đế bị giết, Trình Cung lập tức chấm dứt vận chuyển Tru Tiên đại trận, cất bước đã xuất hiện ở bên trong đại trận, tay cầm Kim Bằng kiếm lên.

Kim Bằng kiếm này là đồ vật của Côn Bằng Đại Đế, đã tiếp cận Đạo khí thượng phẩm, hơn nữa bên trong còn có một tia lực lượng của Côn Bằng Đại Đế, nguyên bản là Côn Bằng Đại Đế muốn cho Côn Bằng Thái tử tự mình tế luyện Kim Bằng kiếm này thành Đạo khí thượng phẩm, lại không nghĩ rằng làm lợi cho mình.

Chỉ tiếc vừa nãy mình vì liên hệ ông ngoại, lãng phí một ít lực lượng, nếu không thì có thể trực tiếp đánh nát tia thần niệm này của Côn Bằng Đại Đế. Lời thì như vậy, nhưng sau này thời điểm mình luyện hóa Kim Bằng kiếm này, nhất định cũng phải phí một ít khí lực, hơn nữa còn phải cẩn thận tránh bị Côn Bằng Đại Đế phát hiện, nhưng Trình Cung cũng không hối hận, khoát tay thu cây gậy trúc mà lúc nãy đánh nát thân thể của Côn Bằng Thái tử tan kia, lúc này nó đã hóa thành một lệnh bài bằng trúc xanh, chỉ là trên lệnh bài này có thêm rất nhiều vết rạn, hiển nhiên đã không thể dùng lại.

Cùng một thời gian ở Cửu Châu đại địa, Nam Chiêm Bộ Châu, bầu trời Nam Hoang, bên trên Cửu Thiên cương phong, vốn phân thân của Côn Bằng Đại Đế đang mang theo nụ cười đắc ý, trêu chọc nhìn Lô Quân Hạo, đột nhiên thần tình kịch biến.

Lực lượng hắn dung nhập vào khí linh của Kim Bằng kiếm, lúc này đã mất đi liên lạc cùng bản thể, bản thể lại bị trấn áp.

Hơn nữa cũng mất đi cảm giác tồn tại của Côn Bằng Thái tử, không có biện pháp cảm ứng được bất luận thứ gì, không biết xảy ra bất luận chuyện gì, nhưng đến loại cảnh giới như hắn, đã có thể cảm giác được, Côn Bằng Thái tử... chết rồi! !

Làm sao có khả năng như vậy, đến cùng có chuyện gì xảy ra, rõ ràng là một tia thần niệm của mình đang điều khiển thân thể nhi tử, còn có Kim Bằng kiếm, coi như gặp phải nhiều tên Thuần Dương đỉnh phong vây công cũng có thể tự vệ, vì sao lại như vậy.

Có Kim Bằng kiếm, hẳn là bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra Đạo môn, tại sao lại như vậy!

Người phương nào, người phương nào có thể làm cho thần niệm của mình cùng Kim Bằng kiếm không có cách nào truyền tin tức về, coi như là Thiên Tôn cũng chưa chắc có thể làm được, chẳng lẽ là tồn tại đỉnh phong nào đó ở Linh Sơn?

Không thể nào, Cửu Châu đại địa có quy tắc áp chế, sẽ không vì người mà thay đổi, lực lượng của bọn họ xuất hiện sẽ gặp thiên phạt.

Côn Bằng Đại Đế không tin đây là Trình Cung làm, nhất định là có âm mưu gì, có một số lực lượng mà mình không thể tính toán đến.

Giờ khắc này Côn Bằng Đại Đế chưa từng có mê man, khổ sở như thế, nhi tử chết đi, mình gần như tiêu hao một phân thân, đến đây lại còn để nhi tử chết đi, Kim Bằng kiếm bị đoạt, lực lượng phân thân bị diệt. Làm hắn khiếp sợ, không dám tin tưởng nhất chính là, thậm chí ngay cả là ai làm cũng không biết.

- Ai. . . Là ai. . .

Côn Bằng Đại Đế đè nén đến cực hạn nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm này vang vọng toàn bộ Nam Hoang, thậm chí nửa Nam Chiêm Bộ Châu cũng có thể nghe được, vô số người lực lượng yếu bị thanh âm này chấn động đến mức hôn mê.

- Đến cùng có chuyện gì xảy ra, Côn Bằng Đại Đế bị sao vậy?

- Sao Côn Bằng Đại Đế lại mất khống chế như vậy, khẳng định xảy ra chuyện lớn!

- Thật không nghĩ tới, chuyện vẫn còn có khúc chiết, lẽ nào có người làm cái gì.

- Có thể làm cho Côn Bằng Đại Đế cũng không đoán được là ai, tức giận như thế, chỉ sợ cũng là một vị...

- Hư! Chớ nói lung tung, tồn tại kia há là ngươi ta có thể nói lung tung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.