- Ai cũng đừng tới đây! Một đám súc sinh, giở trò chơi đến nơi đây, chơi đến trên đầu Khương Phàm ta! Ta bất kể là ai!! Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì!! Đều nghe rõ cho ta!! Ta muốn các ngươi... Chôn cùng!!! Chôn cùng!
Khương Phàm gầm thét, sát khí cuồn cuộn, con mắt phiếm hồng căm tức nhìn tất cả mọi người.
- Khương Phàm, tỉnh táo!! Ta đi đến, để cho ta đi đến!
Đại hoàng tử vọt tới phía trước, chỉ vào Khương Phàm quát tháo.
- Cút!! Cút cho ta!!
Khương Phàm lên cơn giận dữ, gào thét như nổi điên.
- Phụ thân!! Phụ thân!!
Kiều Linh Vận đột nhiên đứng dậy, hướng phía cung điện xa xa hét thê lên đầy lương.
Bên trong Phong Nhã các, khi Kiều Vạn Niên đang cố gắng hòa hoãn, Nhân Hoàng rốt cuộc cũng bưng chén rượu lên với hắn, lộ ra mấy phần nụ cười.
Kết quả, bên ngoài đột nhiên truyền đến oanh minh kịch liệt, ngay sau đó là các tiếng vang hỗn loạn.
Khi Kiều Linh Vận tiếng hét lên, bọn người Kiều Vạn Niên vừa vặn vọt tới nơi này.
- Phụ thân, mau tới đây.
Kiều Linh Vận ôm thi thể rách rưới của Kiều Vi Nhi, sụp đổ gào thét.
Ầm ầm!
Kiều Vạn Niên phóng lên tận trời, đập xuống trong cánh rừng, nhìn thi hài đầy đất, như bị sét đánh.
Thiên Mạch?
Vô Song?
Vi Nhi?
Đây là thế nào?
- Ai làm!! Là ai làm!
Kiều Vạn Niên cuồng nộ gào thét, muốn rách cả mí mắt, trái tim hung hăng núp đập mạnh.
- Vĩnh Nghĩa! Con của ta, con của ta!
Kiều Vạn Sơn quỳ trên mặt đất, ôm lấy cái đầu trước mặt.
Đây là con của hắn, Kiều Vĩnh Nghĩa, chỉ còn một cái đầu rách rưới.
Tê...
Bọn người Hoàng Phủ Thừa Viễn liên tiếp đuổi tới, lại đều hít vào khí lạnh, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Ai làm, điên rồi sao??
Nhân Hoàng giáng lâm, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm.
Hắn thật vất vả mới trấn an cảm xúc của các tộc, vậy mà lại xuất hiện thảm kịch như vậy?
Ai to gan như vậy, dám ở hoàng cung giết người, dám trả thù cùng ngày kết thúc thi đấu bài vị, lại còn là ở ngay trước tất cả tân khách phương bắc.
Đây là muốn nhấc lên nội loạn sao?
Nhất định phải để các tộc các tộc Cổ Hoa bất hòa sao?
Là ai??
Nhân Hoàng đưa ánh mắt bén nhọn quét về phía tộc trưởng Hoàng Phủ, Tô gia, còn có Chung Ly.
- Chúng ta đi, đi mau!
- Linh Vận, đến đây cho ta, nhanh nhanh nhanh.
Khương Phàm lấy đi linh vũ, dùng thanh đồng tiểu tháp nhận lấy tất cả tàn chi mảnh vỡ, thu nạp lấy huyết đan tản mát.
Nơi này nguy hiểm!
Hắn xem ai cũng giống như hung thủ!
Rời khỏi nơi này trước, rời khỏi hoàng cung!
- Chúng ta đi!! Chuyện đêm nay, Kiều gia tuyệt đối không bỏ qua!!
- Kiều Vạn Niên ta lấy danh nghĩa Kiều gia thề, truy xét đến đáy!!
Kiều Vạn Niên dữ tợn, tức giận gào thét.
Toàn thân hắn dấy lên liệt diễm, mang theo Khương Phàm phóng lên tận trời.
Kiều Phương Hoa giữ chặt Kiều Vạn Sơn, cuốn đi mấy ngàn mét cánh rừng xung quanh, theo sát đại ca phóng tới không trung.
Thanh Bình uyển yên tĩnh, kiềm chế, tất cả mọi người vẫn còn đang nhíu mày.
Mặc dù trước khi đến đều mong mỏi có trò hay, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là ngoài ý muốn như thế này.
- Lôi Đình?
Đông Hoàng Như Ảnh cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc ấy, bởi vì khi đó nàng đang muốn đi qua, cũng chỉ có nàng ngay lúc ấy đối mặt với tòa thạch đình kia, thấy rõ ràng chuyện trải qua.
Một thị nữ đi tới nơi đó, bày xuống rượu trái cây.
Sau đó... Lôi triều nổ tung!
Trước tiên mặc kệ thị nữ là thật hay giả, tuy cảnh giới cũng không cao, nếu không rất dễ dàng khiến cho cuồng nhân chiến đấu như Khương Phàm kia cảnh giác.
Thị nữ cũng không thể nào là thả ra võ pháp, nếu không từ lúc kích hoạt linh văn đến diễn biến võ pháp, quá trình này cũng dễ dàng để cho Khương Phàm cảnh giác.
Chỉ có thể là dùng vũ khí nào đó.
Ví dụ như, "Lôi Đình Chi Nộ" Thiên Cung bọn hắn luyện chế.
Có thể uy hiếp được Linh Hồn cảnh, tất nhiên là chủng loại đẳng cấp cao như Lôi Đình Chi Nộ kia, giá cả vô cùng đắt đỏ, mà cấp cho số lượng có hạn.
Đông Hoàng Như Ảnh nhắm mắt, cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc ấy.
Không sai, rất có thể chính là Lôi Đình Chi Nộ cấp cao.
Thị nữ chỉ cần là Linh Nguyên cảnh sơ kỳ đã có thể kích hoạt nó trong thời gian rất ngắn.
Mà uy lực rất mạnh, ngay cả Linh Hồn cảnh nhị trọng thiên đều có thể oanh sát.
Từ tình huống lúc đó đến xem, mục tiêu hàng đầu là Khương Phàm.
Kết quả Khương Phàm không chết?
Hẳn là có vũ khí phòng hộ đặc biệt nào đó.
Nhưng cũng chính là có Khương Phàm đứng mũi sào ngăn cản, để Kiều Linh Vận vừa vặn đến phía sau hắn may mắn thoát khỏi, nếu không Kiều gia sẽ phải tuyệt hậu!
Thật ác độc.
Là ai nghĩ tới độc kế như thế này.
Là ai lại nghĩ tới sẽ động thủ hoàn cảnh đặc thù trong như thế.
- Trước khi chuyện chưa mất khống chế, có ai nguyện ý thừa nhận? Cũng hoan nghênh người trong tộc báo cáo tộc trưởng của mình. Tộc trưởng có thể nghĩ ra loại chủ ý ngu xuẩn này, ta thấy đã không cần thiết làm tộc trưởng nữa.
Nhân Hoàng ngữ khí coi như bình tĩnh, nhưng thanh âm có chút rung động, biểu hiện ra vị chủ nhân hoàng tộc này đang cực lực đè nén lửa giận đang muốn dâng lên.
Hết lần này đến lần khác, mặt mũi hắn đều mất hết, trong mắt các tộc có còn Nhân Hoàng hắn đây hay không.
Thật vất vả mới làm yên lòng Kiều gia, bây giờ...
Hắn đã có thể tiên đoán được một trận đại loạn.
- Nhân Hoàng, ta cam đoan, Hoàng Phủ gia tộc tuyệt đối không có bố trí loại hành động này.
Hoàng Phủ Thừa Viễn lập tức hướng về phía trước, cao giọng tỏ thái độ.
Đường gia, Tô gia, Chung Ly gia, cùng với các nhà khác, cũng đều nhao nhao tỏ thái độ, thậm chí lấy danh nghĩa tổ tông gia tộc ra mà thề.
Bọn hắn coi như tức giận đi chăng nữa, cũng không thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Vậy thì tốt! Xin mời tộc trưởng các tộc lập xuống huyết thư, cam đoan không liên quan với việc này. Nếu như Kiều gia không có chứng cứ, tự dưng chỉ trích trả thù, do ta ra mặt, tự mình trấn áp. Nhưng nếu như Kiều gia có chứng cứ, có thể xác định là do gia tộc nào đó làm. Như vậy... Mặc kệ Kiều gia làm chuyện gì, trả thù tới trình độ nào, hoàng thất tuyệt đối không nhúng tay.