Đan Đại Chí Tôn

Chương 955: Một trận chiến mà chết




- Nếu Kiều gia tiến tới vị trí thứ tư, còn đến mức nào? Có thể đặt ở thứ năm.
Tiếng người người huyên náo trên diễn võ trường, là Linh Hồn cảnh luận võ, là đề tài về nhân vật Khương Phàm này, hôm nay rất kí.ch thích.
Cường giả trấn thủ diễn võ trường cao giọng thét lên ra lệnh.
- Mời!
Khương Phàm đạp trên thềm đá, đi đến lôi đài.
- Khương Phàm?
Xa xôi, trên khán đài Thiên Cung, bọn người Lan Nặc, Lan Dận khó có thể tin được mà nhìn tinh bia treo cao trên không trung, phía trên rõ ràng là Khương Phàm.
- Hắn chính là Khương Phàm sao.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt ha ha cười khẽ, lắc đầu nói:
- Nhìn rất tiều tụy. Liên tiếp sáu ngày đều không có đi ra, xem ra trốn ở Kiều gia làm chút chuyện không tốt, ha ha.
- Các ngươi sao thế?
Đông Hoàng Lăng Mộng quái dị nhìn bọn người Lan Nặc bên cạnh.
- Không có gì... Không có gì...
Bọn người Lan Nặc cố gắng trấn định, nhưng sắc mặt vô cùng cổ quái.
Hắn không phải là Khương Phàm của Vô Hồi thánh địa sao?
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Sao hắn lại trở thành con rể Kiều gia?
Không phải thánh địa không thể nhúng tay vào sự vụ hoàng tộc sao?
- Giết hắn?
Lan Nguyệt nhỏ giọng hỏi Lan Dận.
- Xem trước một chút!
Sắc mặt Lan Dận căng cứng, khống chế cảm xúc.
- Sắp bắt đầu, sắp bắt đầu rồi.
Đông Hoàng Như Yên mang theo mặt nạ, kích động nắm tay tỷ tỷ.
- Chỉ là cùng lục phẩm luận bàn mà thôi.
Đông Hoàng Như Ảnh rất bất đắc dĩ, có thể thận trọng chút hay không.
- Khương Phàm...
Ác Nhân Vương ngồi ở chỗ cao, không để ý đến tinh bia treo cao, ánh mắt lợi hại trực tiếp nhìn đến lôi đài.
- Hắn có thể muốn làm gì thì làm tại Kiều gia, hẳn là được lão tổ cho phép, hắn có liên quan gì cùng "Thần Chủ" mà lão tổ nói đến?
Nữ tử yêu mị rúc vào trong ngực hắn, tò mò nhìn Khương Phàm trên lôi đài.
- Điều tra thêm Linh văn của hắn.
Ác Nhân Vương không muốn biết Khương Phàm liên quan thế nào với Thần Chủ, chỉ muốn biết có liên quan gì với mình không.
Trên lôi đài, Tô Tử Tấn hùng tráng uy mãnh ngạo nghễ lên đài, lộ ra nụ cười lạnh lẽo đối với Khương Phàm.
- Khương Phàm, nhìn sắc mặt ngươi không tốt lắm nhỉ, chuẩn bị xong chưa?
Tô Tử Tấn nắm chặt nắm đấm, không sợ hãi chút nào.
Mặc dù hắn là lục phẩm linh văn, đối đầu với Khương Phàm có chút chênh lệch, nhưng hai tay của hắn đã dung hợp áo giáp đặc biệt. Là dùng móng vuốt một con Bạo Phong Cự Hổ cường đại luyện chế thành, có thể dung hợp hoàn mỹ cùng da thịt hắn.
Tộc trưởng nói, chỉ cần hắn có thể để lại huyết ngấn trên người Khương Phàm, dù là vết tích rất nhạt, khôi giáp này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
- Hẳn là ta nên hỏi ngươi, chuẩn bị xong chưa?
Khương Phàm lạnh lùng đứng tại đó, nhìn rất tiều tụy.
- Ta đương nhiên đã chuẩn bị xong.
- Chuẩn bị xong chưa?
Khương Phàm hỏi lại.
- Chết tiệt, ngươi bị điếc sao, ta đã chuẩn bị xong.
- Ta hỏi lại, ngươi, chuẩn bị xong chưa.
Khương Phàm đặt câu hỏi lần thứ ba, mỗi một lần lại cao hơn lần trước.
- Chết tiệt, ta đã chuẩn bị xong.
- Ngươi, chuẩn bị xong chưa?
Giọng Khương Phàm vang dội, đặt câu hỏi lần thứ tư.
- Hỗn đản, ngươi đùa bỡn ta?
Tô Tử Tấn phát ra tiếng gầm thét uy nghiêm, toàn thân cuồn cuộn yêu khí, da thịt kịch liệt nhúc nhích, bên trong tiếng răng rắc giòn vang hóa thành một con đại hổ uy mãnh, thân dài ba mét, hùng tráng thần tuấn, miệng đầy răng nanh.
Khương Phàm thờ ơ, lần nữa quát lớn:
- Chuẩn bị xong chưa?
Rống!!
Tô Tử Tấn gào thét, thanh chấn giữa không trung, da thịt toàn thân lại lần nữa nhúc nhích, từ ba mét thẳng tới mười mét, yêu khí tăng vọt phía sau, chấn mở hai cánh khổng lồ.
Diễn võ trường xao động, bầu không khí chợt nóng lên.
Bạo Phong Cự Hổ, đây là Bạo Phong Cự Hổ, có được khan hiếm huyết mạch Yêu Vương Bạch Hổ cường đại.
Rống!
Tô Tử Tấn liên tục gầm thét, phóng tới phía trước, sát khí cuồn cuộn.
Hắn huy động hai cánh, phóng lên tận trời, hai cái móng vuốt nổi lên ánh sáng màu hồng, khuấy động uy thế cường đại phá núi liệt địa.
- Chú ý vuốt hổ của hắn!
Khuôn mặt bọn người Kiều Linh Vận có chút động, lập tức ý thức được đây hẳn là vũ khí.
Thì ra Tô gia có chuẩn bị mà đến!
- Tô Tử Tấn, lên đi, lên đi.
- Xé nát hắn, xé nát hắn!
Tô gia nơi đó xúc động, cao giọng gào thét.
Nếu như có thể lấy lục phẩm linh văn để lại vết thương cho Chí Tôn thánh văn Khương Phàm này, vậy coi như quá kíc.h thích, tương đương với đùng đùng đánh vào mặt Kiều gia.
Tô Tử Tấn nhấc lên gió lốc, từ trên trời giáng xuống, hung tợn nhào về phía Khương Phàm.
Mắt hổ trừng trừng, hung quang lấp lóe, miệng đầy răng nanh, dữ tợn đến đáng sợ, hắn điên cuồng huy động năng lượng, đánh thẳng vào hai cái móng vuốt, móng vuốt ánh sáng lên, phóng thích uy thế cường đại, cũng đánh thẳng vào khí huyết Tô Tử Tấn.
Rốt cuộc, Khương Phàm cũng động đậy, trong chớp mắt phóng lên tận trời, giống như thiểm điện xuất hiện ở trước mặt Tô Tử Tấn.
Tốc độ quá nhanh, tránh khỏi móng vuốt, trực diện với đầu hổ.
- Ngươi chuẩn bị xong?
Khương Phàm lạnh lùng nói, kéo căng nắm đấm đánh tới.
Cánh tay phồng lên, huyết khí cuồn cuộn, lực lượng cường thế vượt qua sáu trăm ngàn cực cảnh, thẳng bức tới bảy trăm ngàn!
Răng rắc!
Khương Phàm nâng nắm đấm đánh vào trên đầu Tô Tử Tấn, lực bộc phát kinh khủng, nương theo cương khí gào thét, giống như là cây giáo, trực tiếp xuyên qua toàn bộ đầu.
Thân thể Tô Tử Tấn run rẩy mãnh liệt, thân hổ uy mãnh dài đến mười mét ngửa mặt nhấc lên, huyết thủy phun ra, rơi vào trên lôi đài, liên tiếp nảy lên vài chục lần, bật ra hơn ba trăm mét.
Tứ chi thoáng run rẩy, rất nhanh đã không còn động tĩnh.
Diễn võ trường đang kịch liệt reo hò, người xem chờ đợi chém giết, liên tiếp cứng lại ở đó.
Diễn võ trường náo nhiệt liên miên an tĩnh lại.
Xảy ra chuyện gì?
Một quyền đánh phế?
Tại sao lại bất động?
Đã chết rồi sao?
Chết!!
Tô Tử Tấn chết!!
Tô gia nơi đó đều trừng to mắt, đầu ông ông, khó có thể tin được mà nhìn Tô Tử Tấn không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.