Đan Đại Chí Tôn

Chương 927: Bá thế




- Là Hoàng Phủ gia tộc an bài ta tới.
Một Luyện Đan sư đi tới, khẩn trương nhìn Khương Phàm, khí tức lộn xộn, sợ cái tên điên này sẽ đột nhiên giết hắn.
- Xin lỗi Kiều gia.
Khương Phàm chỉ là liếc mắt.
- Là ta mạo phạm!
Vị Luyện Đan sư kia liên tục hành lễ, cũng không dám lại có nửa điểm cao ngạo.
- Cút!
Khương Phàm phất tay.
Vị Luyện Đan sư kia như nhặt được đại xá, cuống quít chạy đi.
Khương Phàm đưa ánh mắt bén nhọn đảo qua các Luyện Đan sư trước mặt, trong tay giơ lên Thánh Viêm.
- Còn ai nữa không? Cơ hội chỉ có một lần. Nếu như chờ ta tự mình tìm ra, ngươi ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ đều không có.
- Thật có lỗi! Thật sự là thật có lỗi! Ta là bị Chung Ly gia tộc chỉ điểm!
Một vị Luyện Đan sư khác theo sát chạy đến, sau khi nói xin lỗi với Kiều gia, hắn cũng vô cùng hốt hoảng chạy đi.
Càng có thêm nhiều Luyện Đan sư liên tiếp đi tới, lại là xin lỗi lại là hành lễ, sau một khắc báo lên tên gia tộc đã không dám ở lâu, cứ thế mà kéo nhau chạy.
Bắt đầu từ Đường gia, lại đến Chung Ly gia, Mục gia, Tô gia, Hoàng Phủ gia các loại, không chỉ dính đến các đại gia tộc Cổ Hoa, mà cũng có liên lụy đến rất nhiều thế tộc cùng tông môn khác.
Trước trước sau sau chạy ra hơn năm mươi người.
Sắc mặt tử đệ các tộc đều vô cùng khó coi, ngay cả người của hoàng thất ở đó cũng nhíu mày.
Sự tình xác thực đã không kiểm soát được!
Đây nào chỉ là đang đánh người của Đường gia, là đang đánh vào mặt tất cả gia tộc và thế lực Cổ Hoa hoàng thành, càng là đang đánh vào mặt hoàng thất.
Ảnh hưởng quá ác liệt!
Khương Phàm cười lạnh hai tiếng, trực tiếp nhìn đội ngũ hoàng gia xem chiến nơi xa:
- Kiều gia tổ chức Trường Sinh đại điển đến bây giờ đã có ngàn năm, nó đối với Kiều gia mà nói là quan trọng bao nhiêu, chắc hẳn hoàng thất vô cùng rõ ràng. Thế nhưng, đại điển còn chưa bắt đầu, các đại gia tộc đã tùy ý quấy rối, phong tỏa, thậm chí còn an bài Luyện Đan sư trực tiếp tiến đến phá hư. Chẳng lẽ Hoàng thất thật không biết? Hay là cảm thấy không quan trọng? Lại hoặc là, vì Kiều gia nằm ở vị trí thứ chín, có cũng được mà không có cũng không sao, tùy tiện ức hiếp?
- Nếu như vậy chuyện phát sinh ở Hoàng Phủ gia, ta đã phải để hoàng thất sớm ra mặt điều hòa, Hoàng Phủ gia càng có thể huyên náo cho mọi người đều biết. Đến Kiều gia, chúng ta không oán giận, hoàng thất cũng không để ý tới?
Ngôn ngữ Khương Phàm nói ra sắc bén, trực chỉ hoàng thất, chỉ trích chất vấn rất có ý tứ.
Toàn trường yên tĩnh, mấy ngàn người hai mặt nhìn nhau, đủ hung ác, thật sự là dám nói ra.
- Hoàng thất không cần phải giải thích, hôm nay Kiều gia chỉ tỏ thái độ. Chúng ta cũng là một trong cửu đại gia, chúng ta có nội tình, có thực lực, càng có tôn nghiêm. Ai dám làm loạn, chúng ta tuyệt không nuông chiều. Hôm nay giết mấy kẻ cho các ngươi thấy chút máu. Ngày mai... Ha ha... Kiều gia chúng ta làm việc, hoàn toàn là theo Đường gia, theo Hoàng Phủ gia làm chuẩn. Tất cả hành động, đều là tham khảo án lệ những năm gần đây của Đường gia, Hoàng Phủ gia.
- Ai từng trêu chọc bọn hắn, bị diệt môn. Ai từng khiêu khích bọn hắn, bị xử tử. Ai có ngôn ngữ bất kính, bị trừng phạt.
- Nếu như Kiều gia chúng ta gặp phải tình huống tương tự, cách làm cũng sẽ giống các gia tộc như đúc! Đến lúc đó xin hoàng thất không nên nhúng tay, dù sao trước đó các ngươi cũng không hề nhúng tay! Đều là cửu đại gia, tư thái hẳn là đều như thế, hoàng thất càng hẳn nên đối xử như nhau!
Khương Phàm nói xong, giơ tay lên, trực chỉ đội ngũ hoàng thất.
Bầu không khí toàn trường tiếp tục an tĩnh, tất cả mọi người nghe được thì hãi hùng khiếp vía.
Đây là đang đại biểu tuyên ngôn của Kiều gia sao?
Đây quả thực là đang trần trụi khiêu khích hoàng thất.
Khương Phàm dùng sức chỉ điểm đến hoàng thất, cười lạnh hai tiếng, sau đó quay người trở về Kiều phủ.
Đám người Kiều gia liên tiếp tránh ra, đưa mắt nhìn Khương Phàm vào cửa.
- Thật là khí phách!
Trong mắt Kiều Vô Song đều đầy ánh sáng, bỗng nhiên cảm giác nam nhân này có mị lực thật đặc biệt.
Kiều Vi Nhi cũng hơi mở môi đỏ ra, nhìn bóng lưng Khương Phàm đang lên núi.
Những mâu thuẫn và bất đắc dĩ trước đó giống như trong lúc bất chợt đã tan thành mây khói.
Kiều Thiên Mạch liên tục hít hơi, bỗng nhiên có kích động cùng phấn khởi khó có thể dùng lời để diễn tả được.
Các đệ tử và chi thứ Kiều gia cũng đều không tự chủ được mà ưỡn ngực.
Trước đó bởi vì tổ huấn, Kiều gia bọn hắn từ ngàn năm trước đã bắt đầu lo liệu điệu thấp xử sự gia phong, rất ít chủ động gây chuyện, mà lại gặp sự tình thu nhỏ, nhất là đến thế hệ này, lại còn âm thịnh dương suy.
Mặc dù Kiều Linh Vận rất cường thế, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhi, điều này cũng làm cho bọn hắn có lực lượng gì để nói chuyện ở bên ngoài, càng không nguyện ý biểu hiện cường thế.
Không nghĩ tới, vậy mà Kiều gia lại nghênh đón một tên gia hỏa hung hãn như thế này.
Thật giống như bên trong bầy dê đột nhiên ném vào một con sói, không, đây quả thực là con mãnh hổ, hùng sư.
- Ai...
Đan Hoàng lại nhẹ giọng thở dài trong đầu Khương Phàm.
Đứa nhỏ này đã thay đổi.
Từ sau khi đi về Kiều gia liền có thay đổi rất rõ ràng.
Nguyên nhân đương nhiên là nhận lấy kí.ch thích mãnh liệt từ Kiều Hinh.
Phần kíc.h thích này để Khương Phàm lần nữa ôn lại trí nhớ của kiếp trước, càng cường liệt, càng triệt để hơn, trong lúc vô hình lại tìm về khí khái cùng tư thái đã từng làm Thần Hoàng.
Phần kíc.h thích này, cũng mang cho hắn phẫn nộ cùng sát ý mãnh liệt, để tâm tình hắn thật vất vả bởi vì Hỏa Diễm Huyễn Điểu sáng sủa lại lần nữa kiềm chế.
Đan Hoàng bỗng nhiên có chút bận tâm, hiện tại đã là Linh Hồn cảnh, nếu như từ vừa mới bắt đầu trên lưng đã đeo áp lực cực lớn, đè nén sát ý thấu xương, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến Sinh Tử cảnh phía sau.
Đan Hoàng đau lòng cho Khương Phàm.
Hắn vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Hắn không nên sớm biết bí mật thần triều, hiện tại cũng không nên gặp được Kiều Hinh.
Nhưng, vận mệnh chính là cấp bách như vậy, giống như những anh linh thần triều từ nơi sâu xa kia đang triệu hoán hắn, để hắn lại nhanh... Lại nhanh... Lại nhanh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.