Đan Đại Chí Tôn

Chương 913: Không Chịu Nhường Nhịn




Thao Thiết Thánh Pháp là Thánh pháp luyện thể, rõ ràng càng thích hợp với Chung Ly Dịch, nhưng hoàng thất hết lần này tới lần khác lấy ra làm phần thưởng, rất có thể là cố ý kích thích hai đại gia tộc cạnh tranh.
- Chúng ta có hi vọng không?
Khương Phàm thấp giọng hỏi Kiều Linh Vận.
Hình như Thao Thiết Thánh Pháp rất thích hợp với hắn, theo Chu Tước Quy Nguyên Thuật cũng rất tốt.
Nếu có hi vọng, vẫn có thể tranh thủ một chút.
- Cái này...
Kiều Linh Vận hơi xấu hổ.
- Phốc! Ha ha, có hi vọng, các ngươi rất có hi vọng.
Một vị con em thế gia bên cạnh đem rượu trong miệng đều phun ra ngoài.
- Thế nào?
Người bên cạnh hỏi.
- Ha ha, Khương Phàm hỏi Kiều gia có thể đến thứ nhất hay không, ha ha.
Người kia không chút kiêng kỵ cười to.
- Kiều gia muốn tranh đệ nhất? Là đợi ở cuối không thoải mái sao, ha ha...
- Có hi vọng là tốt, nhưng đừng nên si tâm vọng tưởng.
- Chí Tôn Thánh văn là rất mạnh, nhưng đừng quên thân phận của mình, bất quá chỉ là một tên thôn phu hoang dại mà thôi. Chí Tôn Thánh văn hoang dại, thậm chí kém xa Đại Thừa Thánh văn cường tộc chúng ta dùng toàn lực chế tạo.
- Sở dĩ Đường Nguyên Bá thua là bởi vì không có chuẩn bị, không hiểu rõ ngọn nguồn của ngươi, nếu lại đấu một lần nữa, thắng thua chưa định được.
Tử đệ các tộc vô tình châm biếm.
Khương Phàm không quan tâm, thấp giọng hỏi Kiều Linh Vận:
- Như thế nào mới có thể thắng được vị trí thứ nhất.
Kiều Linh Vận tiến đến bên tai Khương Phàm, khẽ nói:
- Nếu như bài vị có thể đi vào năm vị trí đầu thì có quyền lợi khởi xướng khiêu chiến vị trí thứ nhất. Tổng cộng hai trận khiêu chiến, Linh Nguyên Cảnh một trận, khiêu chiến ba vị đồng cấp, Linh Hồn cảnh một trận, cũng là đánh thắng ba vị đồng cấp. Nếu như toàn bộ đều chiến thắng, lại được các tộc tán thành liền có thể thay thế thứ nhất. Loại khiêu chiến thi đấu bài vị này từ khi bắt đầu đến nay đã dùng không đến mười lần, không có một lần thành công qua.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu, không nhiều lời.
Sau đó không lâu, Đại hoàng tử tuyên bố yến hội kết thúc, đứng dậy muốn rời khỏi, tuy nhiên lại nhìn thấy Khương Phàm đối mặt cùng Hoàng Phủ gia, thuận miệng điều giải nói:
- Khương Phàm, ngươi đã đến nhận sư đệ, tóm lại nên có chứng cứ. Ngươi lấy ra, Hoàng Phủ gia mới có thể cùng ngươi đàm phán, nếu như ngươi không có chứng cứ, cũng không cần dây dưa nữa.
- Hắn có thể có chứng cớ gì, ta cũng hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền cố ý kéo cánh tay Lý Tịch lại, đi theo Đại hoàng tử muốn rời khỏi.
Khương Phàm hô to:
- Ta có chứng cứ! Chỉ là không tiện nói ra, nhưng ta tin tưởng người của Hoàng Phủ gia rất rõ ràng bí mật này, cũng chính bởi vì bí mật này, bọn hắn từ đầu đến cuối luôn giấu diếm tình huống thật của Lý Tịch.
Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền và Hoàng Phủ Chính Thiên hơi đổi một chút, không hẹn mà cùng đụng ánh mắt nhau.
Ngay cả Lý Tịch lạnh lùng ngạo đều có chút thay đổi.
- Bí mật gì?
Tử đệ các gia tộc đang chuẩn bị rời đi đều hứng thú.
Khương Phàm để ý ánh mắt của bọn hắn, trịnh trọng một câu:
- Bí mật Linh văn! Bí mật là Kiếm linh văn của hắn!
Ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền hơi rung nhẹ, thần sắc rốt cục cũng nghiêm trọng lên.
Người ngoài không rõ ràng tình huống của Lý Tịch, nàng lại biết rõ rành rành.
Ban đầu lúc đụng phải hắn, trên trán Lý Tịch vốn không nhìn thấy linh văn, còn tưởng rằng là tên phế vật, nhưng sau khi ở chung được một thời gian ngắn, vậy mà lại không thể tưởng tượng nổi, Lý Tịch xuất hiện Kiếm linh văn.
Là Thánh phẩm Kiếm linh văn!
Kiếm văn đặc biệt, hoàn toàn giống gia tộc Hoàng Phủ bọn hắn!
Đừng nói là nàng, ngay cả các lão tổ trong gia tộc đều chưa nghe nói qua tình huống như vậy.
Bọn hắn đều tin tưởng trên người Lý Tịch có bí mật lớn nào dó, cho nên toàn lực bồi dưỡng, cũng nghĩ biện pháp che giấu tình huống linh văn của hắn.
Khương Phàm làm sao mà biết được? Chẳng lẽ Lý Tịch thật sự là sư đệ Khương Phàm?
- Ta không biết ngươi. Ta dám khẳng định, ta tuyệt đối không biết ngươi.
Lý Tịch rất bất ngờ khi Khương Phàm có thể biết bí mật của mình, nhưng vẫn rất cảnh giác.
Nếu như hai người thật sự là sư huynh đệ, khẳng định là sớm chiều ở chung mười mấy năm nay. Coi như hắn có mất trí nhớ, nhưng sau khi gặp mặt cũng sẽ có xúc động sơ qua.
Thế nhưng, không có!
Không chỉ có trong ấn tượng không có, trên cảm giác càng không có.
- Ngươi ngược lại là nói ra đi, bí mật gì!
Mục Vân Hải cố ý cao giọng thúc giục, nhìn sắc mặt Hoàng Phủ gia, giống như thật bị Khương Phàm nói trúng tim đen.
Đại hoàng tử đều ngừng lại.
Bí mật linh văn của Lý Tịch?
Bọn hắn chỉ biết Lý Tịch là thiên tài luyện kiếm, các loại võ pháp đều có thể dung hội quán thông, thể hiện ra thực lực siêu cường.
Đây cũng là điều để các thế gia hoàng thành tán thành hắn, tự mình gọi hắn là con rể Cổ Hoa đầu tiên.
Nhưng, bọn hắn đều không nghĩ tới linh văn của Lý Tịch có cái gì không bình thường.
Khương Phàm nhìn thẳng ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền:
- Vì để bảo vệ sư đệ ta, ta không nói rõ, các ngươi hiểu rõ là tốt.
Ánh mắt cảnh giác của Hoàng Phủ Nguyệt Thiền thoáng hòa hoãn, nhưng lại ôm lấy cánh tay Lý Tịch chặt hơn.
Nàng mặc kệ Lý Tịch có phải sư đệ Khương Phàm hay không, nàng chỉ biết là mình không thể mất Lý Tịch được, Hoàng Phủ gia càng không thể mất Lý Tịch được.
Khương Phàm lại nói:
- Cô cứu được hắn, ta cảm kích cô. Hắn có thể tìm tới nữ tử như ngươi đây, cũng là phúc khí của hắn. Ta không phải đến chia rẽ các ngươi, ta chỉ đến nhận lại sư đệ ta, còn xin Hoàng Phủ cô nương có thể hiểu được.
- Lý Tịch, ta tôn trọng ý kiến của huynh.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền không quan tâm.
Lý Tịch âm trầm sắc mặt, lạnh lùng nhìn Khương Phàm:
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi đang có ý đồ gì. Nhưng, ngươi đừng mơ tưởng!
- Khương Phàm, ngươi nghe được thái độ của Lý Tịch chưa?
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền hừ một tiếng, kéo Lý Tịch đi ra ngoài.
Khương Phàm cười:
- Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, cô nhất định phải như thế này?
- Ta thế nào?
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền cũng không quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.