Đan Đại Chí Tôn

Chương 846: Phong vân dành dụm




Bọn hắn đi đến Thánh Sơn chính là tìm kiếm cơ duyên, càng là nơi oanh động, càng có khả năng ẩn giấu đại cơ duyên.
- Đi! Lão tử đã đến đây thì chính là liều mạng!
Trong rừng rậm phía đông, một đệ tử thánh địa Nam Bộ cắn răng xông đến.
- Đều giữ vững tinh thần, vào xem tình huống, có sức lực bất thường tranh thủ thời gian rút lui.
Những đồng bạn khác liên tiếp theo vào.
Trong rừng rậm phía nam, đệ tử Thánh Sơn đang lúc nơi đó chần chờ có nên đi đến hay không, một người cả người đầy máu từ phía trước lao ra, chật vật nhào vào trên mặt đất.
- Lữ Lương Nhân? Ngươi làm sao?
Các đệ tử thánh địa quá sợ hãi, ai đánh gia hỏa này thành như thế này rồi?
- Vĩnh Hằng Chi Linh!
- Cái gì?
- Vĩnh Hằng Chi Linh xuất hiện! Thời điểm chúng ta đuổi tới, xông đến một hầm đá, sau đó liền... Liền... Như thế này!
Lữ Lương Nhân tóc tai bù xù, kịch liệt thở d.ốc, quay đầu quan sát hồn khí ngập trời khủng bố sơn lâm, cố ý thể hiện ra vẻ mặt sợ hãi.
- Vĩnh Hằng Chi Linh?
Đám người kinh hô.
- Các ngươi muốn đi đến sao? Ngàn vạn lần phải coi chừng, trong này có oán niệm rất mạnh, rất dễ bị lạc, trở nên điên cuồng táo bạo, nghiêm trọng sẽ là bạo thể mà chết.
Tô Triệt đều ở bên trong điên rồi.
- Ngươi muốn đi đâu?
- Tìm Thẩm Minh Thu! Để hắn cứu người!
Lữ Lương Nhân chật vật chạy trốn.
- Vĩnh Hằng Chi Linh!
Bọn hắn trao đổi ánh mắt vui mừng, tiến đến đã hơn hai tháng, rốt cuộc cũng đụng phải tin tức về Vĩnh Hằng Chi Linh.
- Tô Triệt đều điên rồi?
Có đệ tử nhìn qua phương hướng Lữ Lương Nhân rời khỏi, có một số khó có thể tin, đây chính là Thánh Chủ mà Đại Diễn thánh địa khâm định hạ nhiệm sao.
- Oán niệm bên trong có thể khiến người ta nổi điên? Lữ Lương Nhân nói cho chúng ta biết những này, còn tính là nghĩa khí!
Có đệ tử kích động nhìn qua rừng rậm hỗn loạn phía trước.
- Chúng ta đi đến không?
Đệ tử bên cạnh kích động.
- Đi, đương nhiên phải đi, ta còn không biết Vĩnh Hằng Chi Linh là dạng gì đâu.
Một đệ tử hít sâu một hơi, tiến vào bên trong hồn vụ hỗn loạn.
- Đuổi theo, nhanh nhanh nhanh, giữ vững tinh thần, nếu có một cảm giác không đúng sức lực liền lập tức rút về tới.
Các đệ tử khác cũng không do dự nữa, có bảo bối, có Vĩnh Hằng Chi Linh, vậy còn thất thần làm gì?
Cùng lúc đó, các đệ tử Đại Diễn thánh địa khác đều từ các phương vị khác nhau xuất hiện, giả dáng vẻ chật vật trốn ra tới, để lộ tin tức Vĩnh Hằng Chi Linh, cũng nhắc nhở bọn hắn phải chú ý oán niệm.
Mục tiêu của bọn hắn là Huyền Nguyệt hoàng triều, không thể để cho những đệ tử thánh địa này hi sinh vô ích.
Bất luận là đệ tử thánh địa hay là đám tán tu, đều kích động.
Có một số ở lại tại chỗ, đa số đều đã vọt vào.
- Đi đến không?
Bọn người Triệu Thắng chạy tới nơi này, cũng bị tràng diện khủng bố trước mặt kinh đến.
Mây mù cuồn cuộn khắp bầu trời, như con sông mênh mông.
Bóng tối bao trùm dãy núi rừng già, âm khí âm u.
Vong linh trong rừng rậm gào thét kinh khủng, điên cuồng chém giết.
Vô số mãnh cầm ác thú bạo tẩu gào thét ở bên trong.
Hỗn loạn lại táo bạo, âm trầm vừa kinh khủng, phạm vi đạt tới mấy chục hơn trăm dặm.
- Đi không?
Nghiêm Sâm đều có một chút do dự.
- Đều đã đi tới nơi này, đương nhiên phải vào.
Thời điểm nên dũng mãnh Thái Long tuyệt đối không mập mờ, hắn là kẻ đầu tiên vọt vào.
- Đuổi theo! Đừng tách rời! Mặc kệ gặp được cái gì, phải liên thủ ứng phó!
Triệu Thắng hô to, mang theo các đệ tử khác xông vào Cuồng Nhân đạo tràng.
Sau đó không lâu, Thương Thiên Tước cuốn lên lôi triều đầy trời, từ phương xa bay tới nơi này, dừng ở trên một ngọn núi cao.
- Ở đâu nhiều tử linh như vậy?
Tiêu Lạc Sư âm thầm hít một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Các ngươi chú ý ngọn núi kia!
Ánh mắt Tiêu Lạc Lê nhìn sáng tỏ thiên địa mờ tối, chỉ vào ngọn núi đá bên ngoài mấy chục dặm kia.
Núi đá tương tự như người khổng lồ, cúi đầu ngồi xếp bằng, trang trọng nghiêm túc.
Nhưng, giờ phút này từ trong ra ngoài nơi đó đều tỏa ra u quang quỷ dị, để bộ dáng trang trọng còn mang theo âm khí bức người.
Lục Bình Yên kiêng kị:
- Dưới ngọn núi kia chôn giấu bảo bối, hay là đang trấn áp một phong ấn nào đó?
Một vị tán tu Huyền Nguyệt hoàng triều chú ý tới bọn hắn, vội vàng xông lên đỉnh núi:
- Công chúa điện hạ! Phía trước có Vĩnh Hằng Chi Linh!
- Vĩnh Hằng Chi Linh?
Sắc mặt đám người Tiêu Lạc Lê đột nhiên biến đổi, đồng loạt trông qua.
Người kia tranh công hô to:
- Người của Đại Diễn thánh địa truy đuổi Vĩnh Hằng Chi Linh, kết quả đã động cấm chế gì đó, đánh thức vong linh ngủ say.
- Người của Đại Diễn thánh địa đâu?
- Chết rất nhiều, ngay cả Tô Triệt cũng đều điên rồi!
- Ngươi xác định?
- Ngàn lần chính xác!
Người kia vừa mới hô xong, Tiêu Lạc Lê đã cùng bảy vị tán tu trước tiên liền xông ra ngoài.
Linh Bảo không quan trọng, nhưng Vĩnh Hằng Chi Linh, Linh Bảo quý giá nhất bên trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn, có thể trực tiếp thay đổi vận mệnh.
- Dừng lại! Tất cả đứng lại cho ta!
Không đợi Tiêu Lạc Sư hô xong, bọn hắn đều đã xông vào rừng rậm.
Vô cùng dứt khoát!
Ngay cả đầu cũng không quay lại!
- Vĩnh Hằng Chi Linh!
Đáy mắt Lăng Thất Tung bùng lên tinh mang, hắn nhảy xuống đỉnh núi, xông về rừng rậm.
Tiêu Lạc Sư hô to:
- Lăng Thất Tung, ai bảo ngươi tự tiện hành động, trở lại cho ta.
- Đại Diễn thánh địa đều đã phế đi, còn ở lại chỗ này làm gì! Các ngươi từ từ thương lượng đi, ta không lãng phí thời gian!
Lăng Thất Tung biến mất trong sương mù.
Tuy nhiên, sau khi xông vào mê vụ không lâu, hắn liền ngừng lại, khóe miệng hiện lên đường cong tàn nhẫn, nhìn hai bên một chút, dọc theo biên giới hỗn loạn chạy đi.
Tâm tư hắn kín đáo, thời điểm hắn nghe "Tô Triệt điên rồi" cũng cảm giác có vấn đề.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện này nhất định là Đại Diễn thánh địa cùng Vô Hồi thánh địa liên hợp hành động, mục tiêu chính là Huyền Nguyệt hoàng triều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.