Tiêu Phượng Ngô khoanh tay, cười hắc hắc nói:
- Thái Bình ngồi xuống trước, Tịch Nhan của chúng ta hơn rồi. Tịch Nhan của chúng ta, hơi tốt một chút như vậy.
Có Đại Diễn đệ tử khinh thường nói:
- Ngu xuẩn! Sớm ngồi xuống, nói rõ đã sớm tỉnh ngộ, Thái Bình tốt hơn.
- Không phục sao? Tịch Nhan của chúng ta là Đại Thừa thánh văn!
- Ha ha, còn Đại Thừa thánh văn, uống thuốc thăng lên Thánh linh văn, lại uống thuốc thăng lên Đại Thừa thánh văn, có gì đáng tự hào.
Tô Triệt cảnh cáo:
- Quên lời ta nói rồi sao? Chớ ồn ào!
Thẩm Minh Thu ngồi cách đó không xa, yết hầu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thanh âm khàn khàn trầm thấp.
- Đại Thừa thánh văn thì sao? Ta nghe nói mệnh của nàng long đong đau khổ, đầu tiên là bị tông môn phế bỏ kinh mạch, từ bỏ đuổi đi, lại là bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi, nhận hết lăng nhục. Người như vậy, coi như lực lượng linh hồn có mạnh hơn, ý chí cũng rất khó kiên định. Ta không có nhao nhao, ta luận sự! Ta đoán chừng khả năng nàng đều không kiên trì được một nén nhang!
Dạ An Nhiên thản nhiên lườm Thẩm Minh Thu một chút:
- Nàng không kiên trì được một nén nhang, đối với các ngươi có chỗ tốt gì?
- Ngươi điếc sao? Ta nói luận sự.
- Đây là ánh mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Ánh mắt Thẩm Minh Thu đột nhiên lạnh lại.
- Làm hỏng hai bên, đối với hành động có chỗ tốt gì?
Tô Triệt thực sự không có cách nào với Thẩm Minh Thu.
Dù sao hắn cũng không phải hỏng, mà là ngạo, là cuồng.
Trong rừng rậm, Thái Bình đau đớn, mặt đầy mồ hôi. Hắn cơ hồ quên đi mình đang ở nơi nào, lại đang làm cái gì.
Điên cuồng suy nghĩ, tràn ngập ý thức.
Nhưng không phải trực tiếp để hắn nổi điên, mà là xảo diệu câu lên các sự kiện loại không công bằng khiến cho hắn tức giận, cùng những chuyện đen tối đã từng trải qua kia, sau đó tiếp tục phóng đại, trong lúc vô hình để hắn đắm chìm ở bên trong đoạn ý thức ngắn nào đó.
Phảng phất hắn đang sống sờ sờ ở nơi đó.
Một lần nữa trải qua lấy những chuyện kia.
- Aaa…!
Thái Bình gào thét, thể hiện từ đau đớn đến dữ tợn, đầu hắn trở nên vặn vẹo, thân thể cũng mất tự nhiên mà vặn vẹo.
Nhưng, nương tựa theo lực lượng linh văn đặc biệt, trong thức hải không ngừng hiện lên cường quang. Mỗi lần cường quang hiện lên, đều giống như kinh lôi, xé rách chỗ không gian ý thức hắn đắm chìm, để hắn từ trong hỗn loạn bừng tỉnh lại.
Tịch Nhan ở bên kia cũng không dễ chịu, những chuyện gặp phải trước đó, một lần nữa hiện ra ở trong ý thức, ký ức giống như là vòng xoáy, vô tình kéo nàng đi đến.
Một lần nữa diễn dịch lại!
Điên cuồng phóng đại!
Nàng tức giận trong trí nhớ, thét lên trong trí nhớ.
Nàng đau đớn trong trí nhớ, cũng trầm luân trong trí nhớ.
Nhưng linh văn cường đại, cũng tại lần lượt cứu vớt nàng. Mỗi lần muốn triệt để luân hãm, chắc chắn sẽ có cánh hoa vẩy xuống đầy trời, tử quang tinh khiết trong bóng đêm chỉ dẫn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hai người càng ngày càng đau đớn.
Lần lượt bị năng lượng thần bí kia tiến vào vòng xoáy ký ức, lần lượt bị lực lượng linh hồn cứu thoát ra.
Nhưng, theo thời gian kéo dài, lực lượng càng ngày càng mạnh, hãm ở bên trong càng ngày càng sâu, lực lượng linh hồn của bọn hắn cũng càng ngày càng khó bừng tỉnh bọn hắn.
Tại thời điểm bọn hắn sắp không kiên trì nổi, một đạo u quang từ "Núi đá" đằng xa bay ra, chìm vào rừng rậm, lặng yên không một tiếng động tiến vào trên trán bọn hắn.
Thái Bình, Tịch Nhan, lập tức thanh tỉnh.
Giống như đột nhiên từ mộng cảnh trở lại hiện thực.
Hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở lên rõ ràng.
Sợi u quang trong thân thể kia đang chảy xuôi, hóa thành điểm điểm óng ánh, tư dưỡng linh hồn, cũng vẩy xuống khí hải, thấm vào linh nguyên.
Bọn hắn đều rõ ràng lại cảm giác mãnh liệt được linh hồn lực của mình đã tăng cường, linh nguyên cũng nhận tẩm bổ.
Nhưng... Không chờ bọn hắn phấn chấn, ánh mắt lại bất chợt hoảng hốt, lần nữa lâm vào vòng xoáy ý thức.
Quên bi bản thân ở nơi nào, quên đi mình đang làm cái gì.
Chìm ở bên trong mảnh vỡ ký ức nào đó.
- Thời gian một nén nhang đã đến! Các ngươi nhìn nơi đó!
Cơ Lăng Huyên chỉ vào rừng rậm xa xa.
Một hồn khí phiêu đãng, dần dần ngưng tụ ra hình người, sau khi thoáng an tĩnh, đột nhiên phát ra tiếng thét táo bạo.
Nó phóng tới trong rừng rậm, điên cuồng nhảy vọt, phóng thích ra hồn khí giống với võ pháp, giống như muốn phá hủy hết thảy mọi thứ ở trước mắt.
Ngay sau đó, lại một hồn khí khác phiêu đãng, ngưng tụ thành mãnh thú, gào thét, phóng tới, táo bạo va chạm núi đá.
Số lượng lớn hồn khí phiêu đãng, tái hiện bộ dáng khi còn sống. Số lượng đạt tới hơn một trăm, trải rộng các nơi.
Tô Triệt phấn chấn:
- Nhị gia nói không sai! Kiên trì một nén nhang liền có thể đạt được một lần quà tặng, cũng có thể bừng tỉnh mấy chục vong hồn!
Lữ Lương Nhân bọn hắn cũng hưng phấn lên, Cuồng Nhân đạo tràng quả nhiên kỳ diệu.
Kiên trì càng lâu, đưa tới oanh động càng lớn, Thái Bình cũng sẽ đạt được chỗ càng tốt hơn.
Tiêu Phượng Ngô đụng Khương Phàm:
- Có hiệu quả, sao lại còn nghiêm mặt?
- Ta lo lắng Tịch Nhan xảy ra vấn đề.
Khương Phàm vẫn đang ngó chừng Tịch Nhan, linh lực kích thích ở hai mắt, có thể thấy rõ nét mặt của nàng.
Xác thực linh hồn Tịch Nhan rất cường đại, nhưng những gì trải qua quá long đong.
Tỷ tỷ Tịch Dao "Phản bội", giống như là một vết sẹo lớn, in thật sâu ở trong tim.
Bị tuyệt vọng ném vào n Oán tràng, càng là khắc cốt minh tâm.
Sau đó còn bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi lăng nhục tra tấn, cũng để sâu trong nội tâm của nàng một bóng ma không cách nào xóa đi được.
Tính cách Tịch Nhan rất lãnh đạm, tựa như cái gì cũng đều không để ý, nhưng càng như vậy, càng là trọng tình, càng là mang thù, cũng càng là nguy hiểm.
- Nếu như nàng không kiên trì nổi, chúng ta liền mang nàng về.
Dạ An Nhiên cũng lo lắng cho Tịch Nhan.
Nếu như chỉ những hồi ức đau đớn ngắn ngủi, Tịch Nhan còn có thể chống đỡ, nếu như là lặp đi lặp lại, nàng thật có khả năng sẽ sụp đổ ở trong đó.
Thẩm Minh Thu ở bên cạnh cười lạnh:
- Các ngươi nên lo lắng cho Tịch Nhan. Trận hành động này, còn phải nhìn biểu hiện của Thái Bình.