Tiêu Phượng Ngô nhìn Khương Phàm đến hai mắt tỏa ánh sáng, kích tì.nh hô to:
- Lão đại, nhìn không ra, ngươi là loại người này nha!
- Ta có thể giải thích!
Khương Phàm muốn bóp chết Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
- Không cần giải thích, ha ha, lão đại, hình tượng của ngươi ở trong lòng ta trong nháy mắt sinh động lên rồi. An Nhiên, Tịch Nhan, các ngươi thật có phúc, lão đại ở trên giường khẳng định kích t.ình...
- Im miệng!!
Chúng nữ quát tháo.
Khương Phàm giải thích:
- Ta vung thuốc trong sơn động, là muốn kí.ch thích Yêu thú bên trong đi ra để ta có thể trộm linh quả ở trong đó, không nghĩ tới lại kí.ch thích ra một lão tiền bối. Lúc ta vung thuốc, đám người Huyền Nguyệt hoàng thất kia vừa vặn xông đến nơi đó, cũng trúng độc.
- Một dãy chuyện này, tất cả đều là ngoài ý muốn. Trong tay của ta có loại thuốc này, là bởi vì trùng hợp nhặt được thi thể một con Quỷ Diện Ngô Công, sau đó liền tinh luyện thuốc độc, muốn thu thập tên tặc điểu này lúc ấy đang truy sát ta.
- Thế này sao.
Tiêu Phượng Ngô giật mình, lại hỏi Hỏa Diễm Huyễn Điểu trong ngực:
- Thật hay giả.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu há mồm lại nói:
- Là trùng hợp lại là ngoài ý muốn, ngươi tin không?
Khương Phàm tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:
- Các ngươi biến mất mấy ngày nay đều đi đâu? Cảnh giới của các ngươi...
Dạ An Nhiên giải thích nói:
- Phía dưới có Ngũ Hành Thần Thụ, mở ra Thế giới Ngũ Hành, nó ở nơi đó sinh tồn hai trăm ngàn năm. Hạt giống Ngũ Hành mà ta dung hợp kia, chính là nó thả ra tại vạn năm trước. Nó dẫn ta đi qua, chỉ điểm cho ta, giúp ta kích phát tiềm lực hạt giống, phát triển thế giới khí hải. Mọi người cũng đều ở nơi đó đạt được chút cơ duyên.
- Ngũ Hành Thần Thụ? Cô có Hạt giống Ngũ Hành?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn Dạ An Nhiên.
Tiểu nha đầu nũng nịu này vậy mà lại là người mang Hạt giống Ngũ Hành?
Ông trời ơi, chẳng phải là tương lai có thể sáng tạo thế giới mới sao?
Là Chu Tước, lại là Hạt giống Ngũ Hành, đây là bầy quái vật gì?
Mình đây thực sự là đã tìm được chỗ dựa rồi?
A!! Hạnh phúc!!
- Phía dưới có không gian Ngũ Hành?
Khương Phàm khiếp sợ nhìn đáy hồ hắc ám, lần này tới Thánh Sơn quá đáng giá!
Chờ chút!
Ngũ Hành Thần Thụ?
Ngũ Hành không gian?
Khương Phàm trí nhớ kiếp trước hình như đang hiện lên cái gì đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ rõ.
Đan Hoàng thức tỉnh bên trong ý thức hải, hoảng hốt thật lâu, ung dung khẽ nói.
- Chẳng lẽ là hắn? Hắn còn sống? Thì ra hắn ở chỗ này. Vĩnh Hằng Thánh Sơn, lại là Thượng Cổ Thần Đình trong truyền thuyết. Trách không được sẽ có nhiều di tích cổ như vậy, nhiều bí cảnh như vậy.
Đan Hoàng từ từ trở nên yên ắng, chỉ để lại một tiếng than nhẹ đắng chát, thong thả phiêu đãng bên trong ý thức hải:
- Chuyện đã qua ba mươi ngàn năm, ta chỉ muốn bồi dưỡng truyền nhân, truyền thừa đan thuật. Vì sao... Vì sao lại để cho ta lặp đi lặp lại nhớ lại hết thảy mọi chuyện đã từng. Ta... Không muốn lại trải qua loại tuyệt vọng kia... Ta không muốn lại nhìn thấy Chư Thần tận thế...
- Ta cũng chuẩn bị ít đồ cho các ngươi, đi, rời khỏi nơi này trước.
Khương Phàm chống đỡ linh lực bình chướng, nhanh chóng phóng tới mặt hồ.
Dạ An Nhiên nhìn đáy hồ đen kịt phía dưới lần cuối, sau đó cũng đi theo bọn hắn rời khỏi.
Chờ bọn hắn sau khi rời khỏi không lâu, trong bóng tối lại bất chợt hiện ra hai tia sáng yếu ớt, giống như hai đầm sâu nơi đáy hồ, lại như hai con mắt khổng lồ.
- Phần Thiên Thần Hoàng... Ha ha... Ngươi đã trùng sinh. Hẳn là công lao của Thiên Hậu rồi. Tình yêu Nhân tộc thật đúng là kỳ diệu, vậy mà lại có thể làm cho một nữ hài tử điên cuồng đến thế này.
- Khi còn sống, nàng vì ngươi huyết sát trăm vạn dặm Hoang Hải, tàn sát ba tỷ Yêu thú. Sau khi chết, nàng vì ngươi mà huyết tế hoàng triều, nghịch loạn m Dương, sẽ chỉ để ngươi trùng sinh một lần. Các ngươi đây là phạm vào tối kỵ.
Ngũ Hành Thần Thụ cách Ngũ Hành không gian, ngắm nhìn thân ảnh đang rời khỏi kia.
- Các ngươi đã muốn làm lại một lần, tái chiến Đăng Thiên Kiều, ta sẽ giúp các ngươi một lần. An Nhiên, đưa các ngươi, Chu Tước Yêu Hồn Hoa... Cũng đưa bọn họ...
Bọn người Khương Phàm trở lại mặt hồ, tìm tới một đảo nhỏ an toàn.
- Ta ở bên trong một di tích cổ phát hiện năm kiện binh khí, từ tuổi tác đến xem, rất có thể cùng không kém Vĩnh Hằng Thánh Sơn bao nhiêu. Mà An Nhiên vừa mới...
Khương Phàm đang nói tới chỗ này, Tiêu Phượng Ngô bên cạnh đột nhiên đụng đụng Dạ An Nhiên:
- Chú ý không, thay đổi xưng hô, trước kia là Dạ An Nhiên, bây giờ là An Nhiên, ngữ khí cũng dịu dàng, không giống với lúc trước ha.
Đám người tập thể cứng đờ, mặt đen lại.
Tiêu Phượng Ngô lại không chú ý tới sắc mặt mọi người, mỉm cười ra hiệu:
- Tiếp tục, chúng ta đang nghe.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhíu mày nhìn Tiêu Phượng Ngô một chút, ngốc đại cá tử này rất tao nha.
- An Nhiên vừa mới nói, Ngũ Hành Thần Thụ tồn tại ở chỗ này hơn hai trăm ngàn năm, năm binh khí này cũng chỉ dài không ngắn, mà khả năng đã đạt tới Thần Binh. Nói cách khác, năm binh khí này đã từng có danh uy, cùng thực lực, rất có thể đã chấn kinh qua một thời đại. Nhưng bây giờ bọn chúng đã mất đi tia sáng, cũng mất thần tính.
Khương Phàm phóng xuất năm binh khí trong thanh đồng tiểu tháp ra, trọng lượng kinh khủng rung động đảo nhỏ, suýt chút nữa ép vỡ nó.
- Đây là năm loại Thần Binh?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô ngạc nhiên lại gần.
Một cây Bàn Long đại đao, một thanh Tinh Thần Cổ Kiếm, một cây trường thương màu đỏ, một cây chiến kích màu đen, còn có một cái tinh thuẫn đục ngầu.
- Có thể đạt tới Thần Binh, mang ý nghĩa uy lực của bọn nó rất cường đại, cũng có linh trí riêng của mình.
Khương Phàm giới thiệu sơ lược tình huống luyện binh tràng dưới mặt đất, nhưng không có nói chuyện Hỗn Độn Nguyên Hỏa, sau đó nói:
- Năm Thần Binh bây giờ có chừng hai tình huống. Đầu tiên, bọn chúng hao hết năng lượng trong tháng năm dài đằng đẵng, đã mất đi thần tính, ý thức bên trong cũng tiêu vong. Đơn giản mà nói là, Thần Binh đã chết.