- Ta gọi tên ngươi một cái thân mật.
- Cút, ngươi là đồ ma cà bông.
- Khố ca.
- Dế nhũi!
- Khố ca!
- Thổ phỉ!
Lâm Nam tranh thủ thời gian ngăn lại:
- Hàn Ngạo, ngươi ngây thơ sao?
- Hắn mắng ta!
- Hắn mắng ngươi, ngươi liền mắng hắn? Ngươi lớn bao nhiêu!!
- Vậy ta có thể nhẫn nhịn sao?
Lâm Nam tức giận:
- Nhịn không được ngươi đánh hắn đi!!
Tiêu Phượng Ngô không tim không phổi, chen chớp mắt:
- Nghe được không, Lâm Nam tỷ tỷ của ngươi đều chịu không được ngươi, ngươi đánh đi, ngươi ngược lại là nên cứng rắn một chút.
- Được rồi được rồi!
Cơ Lăng Huyên quả thật cạn lời đối với tên này.
Thương Hàn Nguyệt vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười, biết Hàn Ngạo đã rất nhiều năm, chưa từng có thấy hắn "Sáng sủa" qua như thế.
Cho tới nay, Hàn Ngạo đều là cao ngạo lại cường thế, đệ tử thánh địa đối với hắn vừa tôn trọng lại vừa sợ, từ khi cái tên Tiêu Phượng Ngô này đến thánh địa, lại thích tiếp cận hắn, chẳng những không hề lo lắng, còn hay kích thích hắn.
Giống như có cảm giác một ngày không đùa hắn toàn thân không dễ chịu mà.
- A, phía trước có thứ gì đó đang tới gần.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô lập tức cảnh giác.
Dạ An Nhiên mặt giãn ra cười khẽ:
- Hẳn là hắn tới.
- Khương Phàm?
Hàn Ngạo cẩn thận cảm nhận, là khí tức quen thuộc.
- Ha ha, quả nhiên là Khương Phàm!
Tiêu Phượng Ngô ngạc nhiên hô to.
Khương Phàm vọt tới nơi này, nhìn thấy tất cả mọi người và An Nhiên không việc gì, nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Phượng Ngô nhìn Hỏa Hồ ly cuộn lại trên đỉnh đầu Khương Phàm, thể hiện lập tức đặc sắc:
- Oa!! Lão đại, cái nón đỏ này của ngươi rất độc đáo nha. Lông chồn, lại là lông hồ ly. Mấy ngày không gặp, phong tao lên nha.
Bọn người Hàn Ngạo cũng dở khóc dở cười, sao lại mặc đồ như thế này.
- Đây là con hồ ly, ta vừa mới bắt được.
Khương Phàm đưa tay giật Hỏa Diễm Huyễn Điểu xuống.
- Tiểu tỷ tỷ, các ngươi khỏe không.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu phát ra âm thanh ngọt ngào lại thanh thúy.
Đột nhiên xuất hiện dịu dàng để Khương Phàm đều sửng sốt một chút.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại tỏa sáng hai mắt, chân nhanh nhẹn, xuyên qua thủy triều, bổ nhào vào Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên sững sờ, không thể nín cười được.
- Tiểu hồ ly thật đáng yêu.
Bọn người Cơ Lăng Huyên đều tràn lan ái tâm.
- Là thật đáng yêu.
Dạ An Nhiên ôm lấy tiểu gia hỏa.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thân hồ ly toàn thân đỏ choét, bộ lông mềm mại, ngay thẳng vừa vặn cái mũi nhỏ còn ẩm ướt, vô cùng đáng yêu.
Nó nằm nhoài trong ngực Dạ An Nhiên, nhu thuận ủi ủi, cái mũi nhỏ giương lên, thuận cổ áo liền muốn chui vào trong y phục.
- Tên hổn đản ngươi!
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, ra tay như điện, hung hăng chộp tới đầu hồ ly.
Hồ ly xoay chuyển con mắt, vèo lùi thân thể về, lay lấy y phục Dạ An Nhiên vây quanh bên cạnh.
Nó lại sát vào ở giữa, Khương Phàm đưa tay đến, hồ ly liền chạy. Kết quả... Một phát bắt được chỗ mềm mại kia.
Dạ An Nhiên run lên, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ lên.
Đám người trừng con mắt một cái, khẽ nhếch miệng.
Bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh.
Khương Phàm nhếch miệng, mặt cũng đỏ lên, tranh thủ thời gian rút tay về, chỉ vào hồ ly giận dữ mắng mỏ:
- Tới đây cho ta.
Hồ ly nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, không để ý áp lực thủy triều, vèo bổ nhào xuống đến trong ngực Lâm Nam.
Lâm Nam vô ý thức ôm lấy, tiểu gia hỏa lại thuận cổ áo cũng muốn chui vào bên trong.
Khương Phàm hô to:
- Ngăn lại nó, nó là đực!
- A!
Lâm Nam kinh hô, vội vàng bắt lấy "Hồ ly" đẩy ra ngoài.
Tiểu hồ ly rũ cụp lấy thân thể, mắt to căng tròn tội nghiệp nhìn Lâm Nam.
Lâm Nam không rõ tình huống, lập tức bị ánh mắt này bắt làm tù binh, nhịn không được liền ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an.
Tiểu hồ ly dễ chịu ngâm khẽ, dùng sức ủi lấy chỗ mềm mại trước mặt, vẫn là cái này lớn.
Khương Phàm thực sự bất đắc dĩ, muốn ngăn lại nhưng không dám ra tay:
- Lâm Nam sư tỷ, nó không phải hồ ly, nó là con chim!
- Chim?
Lâm Nam ôm lấy tiểu hồ ly.
Cái này chim gì?
Hồ Ly Điểu?
Khương Phàm giải thích nói:
- Nó là Hỏa Diễm Huyễn Điểu, có thể thay đổi, biết nói tiếng người, còn quan trọng hơn, nó là sắc điểu!
Tiểu hồ ly trợn trắng mắt:
- Ai! Lời này ta không thích nghe. Ta mới bao nhiêu lớn, còn không có chính thức phát dụ.c đâu, ta vẫn là hài tử. Lại nói, ta đây là đang biểu đạt chút thiện cảm, dùng nhiệt tình biểu đạt. Không giống ngươi, hạ tình dược cho người ta!
- Hạ tình dược?
Đám người đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm, dữ dội như thế rồi?
- Ngươi suy nghĩ kỹ càng lại nói tiếp cho ta!
Khương Phàm lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo nó.
- Tốt tốt tốt, thay ngươi giữ bí mật.
Tiểu hồ ly co lại trong ngực Lâm Nam, thoải mái phát ra tiếng ngâm khẽ.
- Nó thật sự là con chim?
Lâm Nam ôm lấy nó giơ lên trước mặt quan sát.
- Ta xem một chút?
Tiêu Phượng Ngô nắm lấy, quay lưng đi nhỏ giọng hỏi:
- Hắn hạ dược cho người ta rồi?
- Hắn không để cho ta nói.
Tiểu hồ ly nói như tên trộm.
- Chỉ hai ta biết, vụng trộm nói.
- Thích hợp không?
- Bí mật nhỏ giữa hai ta.
- Cái này... Ngươi cũng không thể truyền đi.
- Đương nhiên, danh dự của ta là vang danh khắp thiên hạ.
- Hắn hạ dược cho lão đầu tử người ta, lão đầu tử kia tức giận đến đuổi giết hắn khắp núi đồi. Hắn còn vung thuốc cho đội ngũ Huyền Nguyệt hoàng thất, một đám người ngao ngao. Tràng diện kia, đơn giản là nóng nảy. Cuối cùng Huyền Nguyệt hoàng triều tức giận đuổi giết hắn, mấy nữ hài tử đều nổi điên!
- Oa a!! Oa a!! Oa! Oa! Oa!
Tiêu Phượng Ngô trừng mắt mắt to, thể hiện khoa trương cực độ, một tiếng so với một tiếng càng to rõ, một tiếng so với một tiếng càng phấn khởi.
Bọn hắn ở chỗ này nói thì thầm, nhưng thật ra là không có chút hạ giọng. Mặc dù là ở trong đáy hồ, nhưng đám người lại nghe được rõ rõ ràng ràng.
Bọn người Cơ Lăng Huyên ngạc nhiên, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm đang méo mặt phía trước.
Đây là Khương Phàm làm?
Hơn một tháng không gặp, triệt để giải phóng thiên tính rồi?