Đan Đại Chí Tôn

Chương 820:




Tiêu Lạc Lê đột nhiên tiếp cận Lăng Thất Tung, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
- Ta đã nói rồi, ta chỉ thấy hắn chiến đấu qua, ta và hắn đều không có nói chuyện qua.
Lăng Thất Tung ai cũng không sợ, lạnh lùng ứng phó.
- Nếu như ngươi che giấu cái gì đó, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Thiên Cương Vương cũng không giữ được ngươi.
- Ha ha, thất bại chính là thất bại, không tìm lý do trên người mình, lại đem trách nhiệm đẩy lên trên người của ta, buồn cười.

Trong bóng tối trước mặt!
Bọn người Tô Triệt hỏi Khương Phàm.
- Ngươi làm sao chọc tới Huyền Nguyệt hoàng triều rồi?
- Ngoại trừ Thẩm Hoành Đồ, những kẻ khác đều là hôm nay tiếp xúc lần đầu tiên.
Khương Phàm nhún vai, một mặt vô tội.
- Xem dáng vẻ bọn hắn, không giống như chưa tiếp xúc qua, cũng không giống là hiểu lầm.
Thẩm Minh Thu hừ lạnh, gia hỏa này không giống người tốt, khẳng định đã làm cái gì đối với đám người hoàng thất kia rồi.
- Nơi này chỉ có một mình ngươi?
Tô Triệt ngắm nhìn bốn phía, không thấy được người của Vô Hồi thánh địa, cũng không thấy được tặc điểu Nhị gia nói kia.
Khương Phàm ôm tiểu hồ ly trong ngực, nói:
- Ta và bọn hắn tách ra.
Tô Triệt hỏi:
- Còn có thể triệu tập lại không?
Khương Phàm xem bọn hắn sắc mặt:
- Có việc?
Thẩm Minh Thu hừ lạnh:
- Ngươi ăn Thánh Nhân Quả của chúng ta, không nên làm chút chuyện cho chúng ta sao?
Khương Phàm ngượng ngập thể hiện cứng đờ:
- Các ngươi đã gặp qua vị tiền bối kia rồi sao.
Thẩm Minh Thu hừ cười:
- Ngài ấy đánh giá ngươi rất cao, tuổi còn trẻ, lại còn mang theo tình dược trong người.
Khương Phàm lắc đầu, được, người biết càng nhiều.
A?
Chờ chút!
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Lần trước nhìn thấy đám người hoàng triều kia, bọn hắn đang ở không trung mắng hắn là súc sinh. Nơi đó, hình như cách nơi phát hiện Thánh Nhân Quả không xa.
Biểu hiện của Khương Phàm lập tức trở nên quái dị.
Đám người này nổi điên mắng hắn, sẽ không phải là tại chỗ hắn thả thuốc quay người rời khỏi trong một thời gian đó, vừa vặn đi qua đấy chứ?
Nếu thật là như thế này, chẳng phải là bọn hắn cũng trúng độc?
Mười một vị tuấn nam tịnh nữ tập hợp cùng một chỗ, lại dùng mãnh dược đâm một kích, tràng diện kia…!
Mắt Khương Phàm dần dần tỏa sáng, nhếch miệng lên một đường cong, bỗng nhiên cười một tiếng.
Khả năng này… rất lớn!
- Ngươi cười cái gì?
Thẩm Minh Thu thể hiện quái dị, ngươi đây bất thình lình cười một tiếng, làm sao lại cảm giác có chút tà ác.
- Không có gì, các ngươi tiếp tục.
Khương Phàm mang nụ cười cổ quái trên mặt.
Đám người Tiêu Lạc Sư kia nổi điên giống như muốn giết hắn, nhưng lại không dám nói nguyên nhân, rất có thể là đã trúng độc.
Chỉ là không biết bọn hắn đã bị giày vò tới trình độ nào, có dẫn tới trận đại hỗn chiến hay không.
Nhưng cái này thật không thể trách hắn.
Tô Triệt nói:
- Xin ngươi giúp một chuyện, triệu tập người của Vô Hồi thánh địa. Thánh Chủ đã nói qua, có thể vô điều kiện phối hợp với các ngươi hành động một lần, không hỏi nguyên do.
Khương Phàm không có cự tuyệt, chuyện ấy Thánh Chủ đã lặp đi lặp lại nhắc nhở qua.
- Cho ngươi thời gian mười ngày, mười ngày sau chúng ta tập hợp ở chỗ này.
- Mục tiêu thì sao?
- Chi đội ngũ hoàng triều kia.
- Ngươi xác định?
Khương Phàm kinh ngạc, đây là có thù hận thật?
Thánh địa phục kích đội ngũ hoàng triều cũng không phải chuyện nhỏ.
Người của Vô Hồi thánh địa bọn hắn có thể ngay sau đó phủi mông một cái rời khỏi, chạy về Nam Bộ mấy chục vạn dặm bên ngoài. Nhưng Đại Diễn thánh địa lại là tôn chủ Tây Bộ, trực tiếp giáp giới với Huyền Nguyệt hoàng triều, sau đó sẽ tránh không được các loại phiền phức.
- Ngươi cứ phối hợp, hậu quả do chúng ta gánh chịu.
- Không có vấn đề! Mười ngày sau, chúng ta sẽ đến!
- Chúng ta chờ tin tức của ngươi.
Tô Triệt mang theo đội ngũ rời khỏi, chạy tới sơn động Tô Thiên Tịch để lại.
Nơi đó còn có rất nhiều bảo bối đã chuẩn bị cho bọn hắn.
Thời gian mười ngày, thực lực của bọn hắn hẳn là có thể chỉnh thể tăng lên một mảng lớn.
- Ngươi vừa mới cười cái gì?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hiếu kỳ hỏi Khương Phàm, gia hỏa này lại động chủ ý gì trong bụng rồi?
- Hình như ta biết vì sao bọn hắn hận ta như vậy.
Khương Phàm cũng ngưng tụ hỏa dực, rời khỏi nơi này.
- Nói đi, đừng giấu nữa.
- Sau khi chúng ta hạ dược chạy đi, hình như bọn hắn lại vừa lúc đi qua nơi đó. Nếu như ta đoán không sai, hẳn là bọn hắn đều trúng độc.
Con mắt Hỏa Diễm Huyễn Điểu lập tức nổi lên ánh sáng:
- Ha ha! Quần chiến! Oa a, thật kích thích!
- Chớ nói lung tung, đây là ngoài ý muốn.
- Ha ha, ngươi đúng là nhân tài. Ngoại trừ hạ dược cho lão đầu tử, móc tổ chim Khổng Tước, lại còn làm một trận đại liên hoan, ha ha.
- Đó là ngoài ý muốn! Nếu ngươi dám nói hươu nói vượn, ta đem ngươi luyện!
- Ha ha, nhân tài, đúng là nhân tài, ta muốn bái ngươi làm thầy, ha ha, ta cảm giác thời gian rời khỏi sau này khẳng định rất đặc sắc.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu mừng như điên, nhảy tới nhảy lui trên bờ vai Khương Phàm.
Thời điểm Khương Phàm rời khỏi Luyện Binh tràng dưới mặt đất, phương hướng thánh sơn vẫn còn đang náo nhiệt.
Đại yêu cấp bá chủ cơ hồ đều xuất hiện, bọn chúng kịch liệt thương lượng cùng người của Di Lạc cổ địa.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu đứng thẳng thân thể, nhìn về nơi xa:
- Ngươi gây phiền phức lớn cho Di Lạc cổ địa như vậy, bọn hắn sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.
- Ta chỉ quan tâm Vạn Linh Huyết Thụ bị xử lý như thế nào.
Khương Phàm lắc đầu, vung hỏa dực phóng tới không trung, tìm kiếm bọn người Dạ An Nhiên.
- Đi thôi, nên cùng mọi người hội hợp rồi.
Có thể là cảnh giới đã tăng lên, tới gần Linh Hồn cảnh, cũng có thể là do Thánh Nhân Quả mang tới ảnh hưởng đặc biệt, Khương Phàm bây giờ có thể thông qua trong khí hải, mơ hồ cảm nhận được vị trí Đại Hoang Ấn.
Khương Phàm lướt qua núi rừng, cẩn thận cảm nhận, cẩn thận tìm kiếm, cũng thuận tiện săn giết mãnh cầm Linh Nguyên cảnh đỉnh phong, để tương lai luyện chế "Bách Chuyển Linh Nguyên Đan".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.